Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 11

Sau Ánh Hào Quang

11 Chương 11

Bắc ngồi trên giường tựa lưng vào tường, phì phèo điếu thuốc trên môi, đùi rung rung bên dưới chiếc laptop.

Hộp mail của anh có 7 mail mới, phần lớn là thư rác quảng cáo, duy có một cái làm anh chú ý.

“Sự thật đau lòng”

Anh thoáng chần chừ, không biết có nên click vào không, địa chỉ này thật lạ, nhưng anh vẫn chọn nhấn lên tiêu đề của nó.

Trên màn hình là hình ảnh hai người. Cô gái tóc tai rũ rượi, áo trắng mở phang rộng ra, hai vú lồ lộ căn phồng, quần jean kéo xuống tới đầu gối, giữa hai chân không che đậy thấy rõ cả chùm lông tơ. Cậu trai kia đeo mắt kính, dáng người nhỏ ốm, hai tay đang đưa đến trước người cô như chuẩn bị chộp lấy vú cô.

Điếu thuốc trên môi Bắc chợt cứng đờ, thân thể này sao quen thuộc đến vậy, bộ quần áo này không phải rất giống bộ đồ nhàu nát Trúc vừa mặc lên sao.

Anh thẫn thờ. Không thể nào. Anh không tin. Nhưng nhìn lại tấm hình, anh càng thấy nhộn nhạo.

Anh ném chiếc laptop sang bên cạnh. Chộp chiếc điện thoại, định gọi điện cho Trúc, nhưng Trúc không có điện thoại trong người. Dưới chiếc điện thoại dằn lên một tờ giấy ghi địa chỉ của ai đó, anh dễ dàng nhận ra nét chữ của Trúc. Anh đi qua đi lại trong phòng, lòng nóng nảy như có lửa bên trong, tay cầm mảnh giấy, chốc chốc lại đưa lên xem. Trúc nói ghé trường, rồi sang nhà Vy lấy túi xách.


Bắc lao xe ra cửa thật nhanh. Hướng anh đi về phía trường Trúc. Cửa trường đóng im ỉm, sinh viên đã được nghỉ cuối khóa.

Chiếc xe máy của Trúc đậu chỏng chơ ở đó. Nàng chưa đến. Vậy nàng đi đâu chứ. Bắc rút tờ giấy trong túi áo ra, anh mím môi leo lên xe, nổ máy chạy ra.

Bắc bất chợt thắng xe lại. Anh nhìn qua đường. Trúc đang ngồi bần thần trong quán cafe kế bên trường. Nàng ngồi một mình.

Nhưng khi Bắc vừa định quay đầu xe, qua đường thì một người con trai đã ngồi vào bàn đối diện Trúc.

Hai mắt Bắc đỏ ngầu, dù khá xa, nhưng anh vẫn nhận ra người con trai có dáng dấp nhỏ gầy đặc biệt đó. Hắn chính là kẻ trong hình, đứng đối diện với thân thể trần truồng của nàng.

Hai tay anh bấu chặt trên tay lái, cơ thể anh run rẩy. Anh muốn cắn xé tan nát kẻ đó. Nhưng… Bắc hít sâu một hơi. Anh phải bình tĩnh. Anh không muốn mắc phải sai lầm chỉ vì ghen tuông mù quáng khi sự việc chưa rõ ràng. Bắc dắt xe vào quán cafe xa xa, quan sát hai người nói chuyện.

___________________________

Ninh nhìn quanh quất, tránh né ánh mắt dò xét của Trúc. Anh bắt đầu hối hận khi đến đây gặp nàng.


– Anh phải nói cho em nghe. Đã xảy ra chuyện gì? – Trúc gằng giọng.

– Anh nói em rồi. Anh không biết gì hết. Anh thấy em say. Anh đưa em về. Ah.. Anh hỏi Vy địa chỉ nhà em, đưa em đến đó, ba em dìu em vào. – Ninh chối quanh.

– Đó không phải nhà em… Mà là nhà bạn trai em. Người đó.. Người đó là ba của bạn trai em. – Trúc nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, nghe Ninh hiểu nhầm chú Thuận là cha nàng, làm nàng khó chịu, phải đính chính.

– Anh phải nói cho em nghe. Em có quyền biết sự thật. Em là người bị hại. Anh biết không? – Trúc bật khóc.

– Trời ơi, đừng hành hạ anh vậy mà. – Ninh nhăn nhó. – Anh nói anh không biết gì hết.

Hai mắt Trúc đỏ ngầu, nhìn Ninh. Nàng đứng bật dậy.

– Tôi đã lầm khi nhận anh là bạn. – Trúc nghiến răng, đi thẳng.


____________________________

Trúc nổ máy xe, chạy ra cổng trường. Nàng bất ngờ thấy Bắc đã đậu sẵn ở đó chờ nàng. Trúc hít một hơi sâu ráng lấy lại bình tĩnh.

– Sao anh lại ở đây? – Trúc hỏi, nàng đeo mắt kính đen lên, cho anh không thấy hai mắt đỏ ngầu của mình.

– Anh muốn biết mối quan hệ của em với gã con trai ngoài kia? – giọng Bắc trầm trầm lạnh lùng.

– Anh… Anh theo dõi em sao? Sao anh kỳ vậy? Anh biết là anh đang xúc phạm em không? – Trúc bất ngờ, nàng bị tác động bởi nhiều chuyện ngổn ngang trong đầu, bắt đầu nóng nảy với Bắc.

– Anh xin lỗi. Nhưng anh nghĩ là bạn trai của em, ít nhất anh có quyền được biết mối quan hệ của em với người con trai khác? – Bắc lớn tiếng.

Nước mắt chảy dài trên gương mặt Trúc, dính nhòe cả cặp kính đen. Tay nàng run run đưa lên tháo mắt kính xuống, mắt nàng nhìn anh rưng rưng. Chưa bao giờ anh lớn tiếng với nàng, nàng không hiểu tại sao anh như vậy, nàng thì đang bị vây khốn trong bức màn đen không thấy ánh sáng.

– Người đó là bạn học. Chỉ thế thôi. Anh không tin thì tùy. – giọng Trúc lạnh băng.

– Bạn học sao? Em muốn giấu tôi đến bao giờ hả? Em đi với tôi qua đó, ba mặt một lời với hắn. – Bắc thật sự muốn điên lên.

– Anh muốn thì tự sang đó nói chuyện. Tôi không rảnh. – Trúc giận dữ hét lên, tay nàng vặn ga, chạy thẳng ra ngoài.

– Trúc, em đứng lại.

Tiếng Bắc gào lên sau lưng nàng.


Toàn bộ cuộc cãi cọ của hai người đều được quan sát bởi hai cặp mắt đắc ý của Mạnh và Phước từ sau bức tường rào.

– Tâm phục khẩu phục anh chưa? – Mạnh nói.

Phước gật gù, mắt hắn thương hại nhìn theo bóng dáng thất thểu của Bắc chạy xe ra ngoài.

– Bây giờ làm sao? – Phước hỏi, tuy không nói ra, nhưng hắn đã cam bái hạ phong trước mưu kế của Mạnh.

– Ha ha.. Lúc này là một chiêu nhỏ, làm tăng thêm vết rạn. Tuy là chiêu nhỏ nhưng đối với tao và mày thật là sướng đó nha.

Mạnh nói nhỏ vào tai Phước, mắt gã sáng lên gật đầu liên tục.

________________________

Cả chiều hôm đó, Trúc nằm lì ở nhà, nàng định bụng khi anh gọi điện xin lỗi, nàng sẽ không nghe máy. Nhưng anh không hề gọi. Tại sao anh không gọi, từ khi nào anh trờ thành người vô lý như vậy.

Chợt điện thoại reo vang, Trúc mừng rỡ chộp vội lấy nó. Số điện thoại của Vy. Nàng chán nản, bấm nút, để lên tai.

– Trúc hả? Ninh bị đánh thảm lắm Trúc ơi! Bầm dập cả người. Mẹ Ninh mới gọi cho Vy báo. – Vy hét lên trong điện thoại.

– Sao? Ai đánh? Ninh đang ở đâu? – Trúc lo lắng hỏi.

– Đang nằm ở nhà Ninh. Vy định chạy qua đó thăm Ninh nè. Đi chung không? – Vy nói.

– Ừ…

Trúc thẫn thờ, nàng có cảm giác chuyện này liên quan đến mình. Nhưng… Không phải, không phải đâu.

_____________________

Trúc bước ra khỏi nhà Ninh, trời đã tối mịt. Nàng thẫn thờ chạy xe chậm chậm, trong đầu bao nhiêu suy nghĩ ngổn ngang.

Anh Ninh bị đánh bầm tím cả người. Hai mắt sưng húp, mở không lên nổi. Mọi người hỏi anh là ai đánh, anh nói anh không biết. Anh kể mình đang lái xe về nhà, ngang qua con đường vắng, bị tấn công phía sau tới tấp. Anh nằm đó cho tới khi có người đi đường cứu tỉnh.

Nhưng ánh mắt anh lén liếc qua nàng, nàng đã nhìn thấy ánh mắt đó, như áy náy, như cảm thông. Nàng rùng mình. Không sẽ không phải là anh chứ? Anh không phải người như vậy. Nhưng trưa nay tại cổng trường, bộ dạng ***g lộn của anh, anh còn muốn ba mặt một lời…

Trúc như vô thức chạy xe đến trước nhà anh. Nàng bấm chuông. Chú Thuận ra mở cửa.

– Ah, Trúc. Con vào nhà đi. – vẻ mặt chú còn hơi ngượng ngùng.

– Có anh Bắc ở nhà không chú? – Trúc dửng dưng như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vì hiện giờ nàng có quá nhiều để suy nghĩ.

– Không, nó đi đâu, từ trưa đến giờ chưa về. – Ông nhẹ nhõm vì biểu hiện của Trúc.

– Dạ, vậy thôi. Con đi về. Cảm ơn chú.

Bóng dáng nàng thật lẻ loi, cô độc.

Về đến nhà trọ, Trúc lên phòng. Nàng ngồi thất thần trên giường trong bóng tối, đèn cũng không bật lên.

Trúc mím môi quyết định gọi cho anh. Nàng không muốn chờ đến lúc gặp mặt anh để hỏi chuyện. Nàng đã mất kiên nhẫn, rất khó chịu.

– Alô.. – giọng anh vang lên bên kia, nghe sao xa lạ như vậy, nhiều âm thanh hỗn tạp ồn ào xung quanh.

– Anh Bắc, em muốn hỏi anh chuyện này, anh phải thành thật nói cho em nghe. – Trúc cố gắng nhẹ nhàng.

– Tức cười, em có thành thật với tôi không? Tại sao lại đòi hỏi tôi thành thật? – Giọng anh nghe thật cay đắng.

– Anh đang nói chuyện gì vậy? Em không hiểu gì hết? Không lẽ anh ghen vì em ngồi uống cafe với người khác sao? – Trúc tức tối hét lên.

– Tôi không bao giờ vô lý như thế! Ghen à, tôi có quyền được ghen sao? Nếu được ghen thì tôi đâu cần tìm thứ khác để trút giận chứ! – Bắc nói như mỉa mai chính mình, tay anh nâng cốc bia lên uống một hơi cạn sạch như căm thù nó.

Trúc im lặng, hai mắt nhắm lại, môi nàng run rẩy, trong lời nói của anh nàng nghe được sự căm thù mãnh liệt. Thật sự là do anh đánh Ninh sao? Không, nàng không tin.

– Anh Bắc, anh bình tĩnh… Hồi trưa, anh Ninh bị đánh… Có phải do anh làm không? – giọng Trúc run run.

– Ha.. Anh Ninh.. Là thằng oắt con đó sao? Đáng kiếp…

Bắc cảm thấy xót xa trong lòng, nàng gọi điện không phải để hỏi anh ở đâu. Nàng không quan tâm anh đang chán nản uống bia một mình. Nàng chỉ lo lắng cho hắn bị đánh thôi.

– Anh… Em hỏi anh.. Phải anh làm không? – Trúc tức tối, nghẹn ngào.

– Ha ha.. Tôi làm đấy.. Thì sao hả? – Bắc nghiến răng căm tức, anh còn muốn cảm ơn kẻ nào đó đã trút giận cho anh.

– Anh.. Tôi không ngờ.. Sao anh lại như vậy? Người ta có tội tình gì hả? – Trúc khóc ngất lên. – Tôi .. Tôi đã nhìn lầm anh.

Tiếng cuối cùng trong điện thoại của nàng như một nhát dao đâm thẳng vào tim anh. Bắc suy sụp hoàn toàn, anh cảm thấy có gì đó đang tan vỡ trong mình. Anh thật sự sai sao? Không. Tấm hình đó rõ ràng là nàng. Anh muốn đem nó ra làm chứng cớ để hỏi nàng rõ ràng. Nhưng anh sợ. Anh sợ nàng sẽ công nhận sự thật đau lòng đó. Anh sợ nàng sẽ rời xa anh. Anh muốn trốn tránh sự thật.

Trúc gục mặt xuống giường, tiếng khóc nức nở của nàng bị nén lại dưới lớp gối.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.