Trở về truyện

Sau Ánh Hào Quang - Chương 12

Sau Ánh Hào Quang

12 Chương 12

Hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện, ồ ạt đến nổi nàng không kịp suy nghĩ. Anh là người luôn đứng bên nàng ủng hộ nàng, sao tự dưng xoay lưng chống đối, hùa theo những sự kiện kia, như muốn nhấn chìm nàng. Tại sao anh làm vậy? Tại sao? Anh nghi ngờ tình yêu của em ư? Anh có quyền nghi ngờ tất cả mọi thứ trên thế gian này, nhưng tình yêu của em thì anh không thể. Anh không được quyền. Anh không thấy được em yêu anh như thế nào sao? Anh.. Anh Bắc… Anh làm lòng em đau quá.

Trúc khóc đến lịm đi. Nàng chìm vào giấc ngủ, nước mắt vẫn chảy, miệng vẫn lẩm bẩm tên anh.

_______________________

– Sao mày ngăn tao. Để tao đánh nó mềm xương ra. Cái tội phá đám. – Phước nói, tay đặt ly bia thật mạnh xuống bàn, nước bắn tung tóe.

– Mày đúng là. Hữu dũng vô mưu. Y như Trương Phi. Không ngăn mày để nhà nó đi báo công an à? Đó gọi là đánh dằn mặt mày hiểu không? Không nhẹ, nhưng vẫn chưa đủ để đi báo án. – Mạnh nhổ một bãi nước bọt xuống đất, giảng giải.

– Bây giờ làm sao nữa? – Phước bắt đầu có thói quen lười suy nghĩ, mà hoàn toàn dựa vào Mạnh.

– Bây giờ còn một đòn cuối! Thành công hay không còn do ý trời. – Mạnh ra vẻ bí ẩn.

– Chứng tích buông thả của nàng đã vào tay chàng, nếu chưa đủ thì chúng ta tạo chứng tích sa ngã của chàng và chuyển cho nàng. – Mạnh nói, tay gã vô thức vuốt vuốt cái cằm nhẵn nhụi của mình, như tư thế của Khổng Minh trong phim truyền hình.


Phước đực mặt ra, hai ngón trỏ của hai bàn tay chỉ qua chỉ lại đối lập nhau, như đang hình tượng hóa lời nói của Mạnh.

– Này, mày nói thật tao nghe nhé! – Mạnh ngoắc Phước cúi sát xuống.

– Gì? – Phước hỏi.

– Ba mẹ mày biết đường lo kết quả thi đại học à? – Mạnh nói rất nghiêm túc.

– Tao.. Hình như không có.. Để tao về hỏi lại xem.. – Phước ngơ ngác lắc lắc đầu.

Mạnh hết biết nói thế nào với gã này. Câu mỉa mai châm chọc của hắn, Phước cũng không hiểu. Gã này thật sự lọt vào đại học đường chính quy sao. Mạnh chán nản nhìn Phước vẫn đang nghiền ngẫm kế sách của mình. Hắn không dám yêu cầu giải thích, bị Mạnh trêu chọc sáng giờ quá đủ rồi.

– Haizz.. Hết thời gian rồi. Nói. Mày hiểu không? – Mạnh mất kiên nhẫn.

– Hiểu chứ.. Là là.. Kêu thằng đó dắt gái về nhà chơi, rồi gọi con Trúc ra bắt tại trận. – Phước khá hài lòng với kết quả suy luận của mình, nhưng hình như có gì đó không ổn.


– Okie, cứ vậy mà làm. Mày gọi thằng Bắc, giới thiệu gái cho nó, xong nói nó dắt về nhà, tao gọi con Trúc đi bắt quả tang. – Mạnh ủng hộ ngay.

– Nhưng.. Hình như… Tao có quen thằng Bắc đó đâu.. – Phước ấp úng.

Mạnh ngồi thừ xuống ghế, hai chân duỗi thẳng ra, lắc lắc đầu như chán nản cực độ.

– Rồi.. Thôi.. Tao công nhận tao hơi chậm. Giờ trở đi mày nói sao, tao làm theo là được. – Phước xua xua tay, mặt đỏ lên.

– Được. Mày nói đó. Không hỏi lung tung nữa. – Mạnh không khách sáo, dứ dứ ngón tay chỉ vào Phước.

– Mày qua bên kia, mua cho tao một số điện thoại khác.- Mạnh chỉ qua đường.

Phước định nói gì đó, nhưng kềm chế. Đứng dậy đi qua đường. Hai phút sau hắn quay lại với cái sim và một tấm thẻ cào năm mươi ngàn.


Mạnh tháo nắp điện thoại, lắp sim vào. Ánh mắt của Phước vẫn theo dõi từng cử động của Mạnh, nheo nheo mắt suy nghĩ.

– Mày, gọi cho thằng Bắc. – Tay Mạnh đưa lên ngăn Phước chuẩn bị đặt câu hỏi.

– Tự xưng mày tên Ninh. Rồi hẹn nó ra nói chuyện. – Mạnh nói tiếp.

– Mày điên à? Còn khuya nó mới ra.- Phước không chịu được, bắt bẻ.

– Tao chưa nói hết. Mày nói rằng mày, tức là Ninh, cũng nhận tấm hình đó. Đó là vu khống. Mày hẹn nó ra để giải thích tường tận. – Mạnh nói.

– Lúc này, thằng Bắc đang rất đau khổ, nó không tin được ai hết, ngay cả bạn gái nói cũng chưa chắc nó tin. Chưa nói đến chuyện, thằng Ninh bị tụi mình đánh cũng đổ lên đầu nó. Con Trúc theo tao đoán đang giận và nghi ngờ nó đánh thằng Ninh. Bây giờ, điều mong đợi nhất của nó là sự thật, mà là sự thật bảo vệ sự trong sáng của Trúc. Đối với nó, lời thanh minh của Ninh, nhân vật trong tấm hình rất quan trọng, như một cái phao cứu vớt tình yêu đang hấp hối của nó. – Mạnh nói hết.

– Hay.. Tao phục mày thật sự đó. Nhưng… Hẹn ra đâu? Làm sao dụ dỗ nó chơi gái. – Phước gãi gãi đầu.

– Hẹn nó ra quán cafe hồi sáng. Chuyện làm sao lôi nó lên giường, đó là nghề của Hồng, mày không cần quan tâm. Mày quên con Trúc hôm qua như thế nào rồi ah, thần dược đó do Hồng cho tao, nàng sử dụng rành hơn tao nhiều.- Gã tự đắc.

– Còn nếu… nó quá cứng đầu, không uống miếng nước nào, thì chỉ cần lấy được điện thoại của nó, gọi cho con Trúc, cho Hồng rên rỉ như đang làm tình, gọi tên Bắc, chỉ cần năm giây, rồi tắt máy. Cho con Trúc trằn trọc cả đêm suy nghĩ. Kết quả cũng gần như vậy thôi. – Mạnh nói tiếp.

Mạnh cũng không chắc lắm về kế hoạch này, vì thế từ đầu gã nói với Phước là còn phụ thuộc ý trời.

__________________________

Bắc gục đầu lên bàn, dưới chân anh ngổn ngang rất nhiều chai bia. Bà chủ quán ái ngại nhìn anh, rồi thở dài. Cả tối quán bà chỉ bán có 3 bàn nhậu nhỏ, có bàn anh tuy ngồi một mình nhưng uống bia nhiều nhất. Tưởng bù lỗ được bữa nay, thế mà tự dưng gục luôn tại bàn.


Chợt điện thoại anh reo lên trong túi. Bắc không có biểu hiện gì như đang tỉnh lại. Bà chủ bước lại, lay lay vai Bắc. Anh vẫn không nhúch nhích như ngủ rất say. Bà hơi chần chừ một chút, rút điện thoại trong túi quần anh ra.

– Alô.

– Ủa, cho hỏi phải số điện thoại anh Bắc không ạ? – Phước hơi bất ngờ nghe giọng phụ nữ, có thể là mẹ của nó.

– Cậu ta uống say mèm, nằm ở quán tui nè. Anh là người nhà hả? Tới mang cậu ta về đi. – Bà nói nhanh.

– Ah.. Vậy hả? Tôi.. – tay Phước che điện thoại lại, hỏi ý Mạnh.

– Đụ mẹ, hỏi chỗ nào, nhanh.

Mạnh mừng rỡ như lụm được vàng, bao nhiêu kế hoạch sắp xếp quăng xó hết. Cần gì chiêu trò đủ thứ, cần gì cafe hay thuốc kích thích, nó say rồi, mặc tình mà khai thác thôi. Đúng là ý trời.

– Alô, Hồng. Đóng quán gấp. Ra khách sạn Bình Minh đường 3 tháng 2, nửa tiếng có mặt. – Mạnh nhét điện thoại vào túi quần, miệng nhếch lên.

_______________________

Bà chủ quán tươi cười, nhìn mấy trăm ngàn trong tay, rồi nhìn theo ba cậu thanh niên tống ba trên xe chậm chậm xuống lề đường. Cậu đó thật có phúc, quen bạn toàn người tốt, đến rước về, trả tiền nhậu đầy đủ còn bo thêm cho bà hơn trăm ngàn. Vậy là không lo bù lỗ tối nay.

______________________

– Không phải chứ! Kêu em ra đây để ngủ với người khác ah? Em ứ chịu đâu đấy. – Hồng ưỡn ẹo trong lòng Mạnh.

– Thôi mà ngoan đi! Anh cho em bây nhiêu đây đủ chưa? – Mạnh dúi vào tay nàng xấp tiền dầy cộp.

– Thằng bạn anh, ngày mốt lấy vợ. Nó còn zin. Bữa nay rửa đời trai nó, ai ngờ nó say ngủ mất. Mà lỡ hứa với nó rồi. Em giúp anh đi. – Mạnh đi sau lưng Hồng, cô đang đi quanh giường nhìn Bắc nằm mê mang trên giường.

– Rất có dáng đàn ông đó nghe, đẹp trai, thân thể rắn chắc. Zin thì em không tin. Thôi được rồi. – Hồng nói.

Cô cởi hết quần áo ra. Chẳng quan tâm ánh mắt hau háu của Phước đang nhìn mình. Đây là nghề nghiệp của cô, tuy đã giải nghệ, nhưng lâu lâu gặp khách hàng sộp như Mạnh cô vẫn tiếp.

– Giúp em nào. Sao đứng đó. – Hồng quay lại nói.

Mạnh và Phước bước tới giúp Hồng cởi hết quần áo của Bắc ra. Cơ thể anh rất cân đối, săn chắc, ngực nở, eo thon, đặc biệt dương vật anh buông thỏng giữa hai chân làm Mạnh và Phước phải ghen tị. Hồng hít sâu một hơi, nàng ít khi nào được gần một người đàn ông như thế này, nếu biết trước dù không được Mạnh trả tiền, nàng cũng sẵn sàng. Chỉ hy vọng, dương vật cậu ta không ngủ thôi.

Thân thể Hồng trườn lên người Bắc, lưỡi nàng quét khắp thân thể anh. Nàng thật sự say mê cơ thể anh, không có chút miễn cưỡng. Phước đỏ bừng cả mặt, định bụng sau bữa nay phải dụ Hồng ra ngoài một đêm cho được.

Miệng Hồng nút say mê dương vật nóng hổi, mềm mềm của Bắc, cảm thấy nó nóng dần lên trong miệng mình, nàng mừng lắm.

Mạnh thúc Phước một cái, gã đang nghệch mặt ra, mắt đờ đẫn không chớp nhìn từng hành động của Hồng. Phước bừng tỉnh, nhớ đến nhiệm vụ của mình, hắn lén lùi lại sau lưng Mạnh, tay rút điện thoại ra khỏi túi quần. Hồng tuy xuất thân là gái bán hoa, nhưng vẫn có nguyên tắc riêng của mình. Khi nàng tiếp khách, tuyệt đối không được chụp hình, quay phim. Vả lại, Mạnh cũng không muốn Hồng biết kế hoạch bẩn thỉu của mình. Dù hắn rất thân với Hồng, nhưng càng ít người biết càng tốt.

Dương vật Bắc cương cứng lên, hùng dũng dọa người. Hai gã không hẹn cùng nghĩ đến Trúc, cảnh tượng nàng nhét hết cái vật to lớn đó vào người, rồi nhúng lên nhúng xuống, đúng là chỉ có nước sặc máu mũi. Hồng nhắm mắt, chậm rãi thưởng thức từng phân của cái dương vật to lớn này đi vào trong mình. Nàng không hề biết giây phút này, nàng vô tình tạo cơ hội quý gía cho Phước chụp hình liên tục.

– Ưm.. Ưm.. Trời ơi.. Còn zin cái gì.. mà sướng muốn chết vậy nè.

Tiếng Hồng rên to, nghe thật dâm đãng. Phước và Mạnh đũng quần căng phồng lên.

– Hồng ơi! – Mạnh gọi.

– Dạ… Ưm.. Anh muốn tham gia à? Muốn chờ hay lỗ nhị? – Hồng thở hổn hển, mắt nhìn Mạnh liếm liếm mép dâm đãng.

– Không… Em giúp thằng bạn anh xong, rồi về đi nhé. Đừng ngủ lại đây. Xui rủi thế nào, vợ sắp cưới nó tìm lên tới đây là mệt đấy. Con nhỏ đó hung dữ lắm. – Mạnh nói, hắn không muốn khi Bắc tỉnh lại, tra hỏi Hồng rồi lần ra hắn.

– Ưm.. Em chỉ ở đây khi cái dương vật này còn cứng thôi.. Ưm.. Anh ôi.. Anh đẹp trai ôi.. Anh tỉnh dậy đi.. Mút vú em đi..

Mạnh choàng tay qua cổ Phước lôi ra ngoài, Phước còn nuối tiếc quay đầu lại nhìn nhìn.

– Nhìn cái đéo gì. Coi như cho thằng Bắc lên tiên đêm nay, rồi sáng mai chào đón nó sẽ là địa ngục. – Mạnh cười khẩy.

Cả hai đi ra ngoài. Cánh cửa đóng lại, tiếng rên lớn của Hồng còn vang ra bên ngoài.

________________________

Sáng sớm hôm sau, Trúc tỉnh dậy, mặt nàng hốc hác, hai mắt sưng húp vì khóc nhiều. Nàng bần thần, ngồi tựa lưng vào tường, tay cầm chiếc điện thoại, không biết định làm gì. Gọi cho anh. Không, nàng không thể mềm yếu như vậy. Anh phải gọi điện xin lỗi nàng trước. Nghĩ đến anh, lòng nàng lại đau nhói, hai mắt lại đỏ lên.

Trúc chán nản, ngồi vào bàn máy tính. Rồi lại thừ người ra, suy nghĩ. Mười phút trôi qua, nàng vẫn ngồi yên bất động. Rồi như bừng tỉnh, nàng đưa tay xuống nhấn nút Power trên thùng CPU. Tiếng quạt trong máy kêu ro ro, tiếng bộ xử lý kêu tít tít, là âm thanh duy nhất trong phòng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.