Trở về truyện

Quy Tắc Ngầm - Chương 8: Không Muốn Buông Tay

Quy Tắc Ngầm

8 Chương 8: Không muốn buông tay

Huống chi giữa hai người còn xen lẫn quá nhiều chuyện khác.

Có sự cấm cản của ông cụ nhà họ Thẩm, có quá khứ không rõ đầu đuôi của bố Khương Tư.

Cô không muốn kéo anh rơi vào đầm lầy cùng cô, nhưng cô cũng không thể kháng cự được sự kiên định khiến người ta khoanh tay chịu trói của anh.

Hai người yên lặng nhìn nhau hồi lâu.

Cho đến khi Thẩm Độ cuối cùng cũng dập tắt điếu thuốc trong tay, hạ giọng lạnh lùng nói: “Khương Tư, quậy đủ chưa?”

Những cảm xúc phức tạp lập tức bị xé rách, nổ tung rồi hợp lại, cả quá trình giống như bị ai đó dùng răng cưa cắt qua cắt lại.

Lý trí bị bánh xe dục vọng nghiền nát đến mức hoàn toàn thay đổi, biến thành bụi đất, biến thành những vụn vỡ, sau đó ghép lại thành mỗi một khoảnh khắc tươi đẹp trong quá khứ.

Lần đầu tiên cô đưa ra lời chia tay là vào nửa năm trước.


Ngày hôm ấy, điện thoại từ nhà cũ của nhà họ Thẩm gọi đến điện thoại của cô, tình cờ Thẩm Độ cũng có mặt ở đó.

Cụ thể họ đã nói những gì thì cô không biết, Thẩm Độ trầm mặc hồi lâu, thái độ cứng rắn.

“Bố là bố, con không được chọn lựa.”

“Khương Tư, cũng không được chọn lựa.”

“Con sẽ không chia tay.”

Lúc đó cô còn chưa học hút thuốc, chỉ biết ghé lại gần đòi một nụ hôn sâu mỗi khi Thẩm Độ híp mắt rít một điếu thuốc.

Sau hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau, điếu thuốc cháy đỏ sẽ bị dập tắt trong chiếc gạt tàn thủy tinh.

Cô vịn vào vai Thẩm Độ, nhấc chân cưỡi lên người anh, nhìn vẻ mặt của anh biến thành vẻ yêu chiều vì bất lực, sau đó cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ anh, lấy can đảm nói: “Thẩm Độ, chúng ta chia tay đi.”


“Em sẽ trả tiền cho anh.”

Người Thẩm Độ chợt cứng đờ lại, lạnh mắt xoay mặt cô lại, nâng trong lòng bàn tay, ngón cái chà miết cánh môi dưới của cô.

Đôi mắt đen láy dường như muốn nuốt chửng lấy cô, cảm giác chèn ép gần trong gang tấc cuồn cuộn kéo tới. Một lúc sau cổ của cô bị anh giữ chặt, chiếc hôn mạnh bạo đổ xuống không thể chối từ, mang theo sự giận dữ mặc sức càn quét giữa môi lưỡi cô.

Khương Tư bị anh hôn đến khi thở hổn hển, cả môi lẫn mặt đều hơi sưng lên. Cô cứ ngỡ anh nhất định ôm cơn giận ngút trời, nhưng lại không ngờ sau khi im lặng một lúc lâu, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô: “Chia tay? Chia nổi không?”

Sau đó, chiếc giường rộng lớn trở nên chật chội vì hai cơ thể trần trụi đang quấn lấy nhau, ga giường phẳng phiu ban đầu cũng hỗn loạn ngổn ngang vì bị kéo xệch.

Hai người đều mất khống chế, hưởng thụ sự xúc động không thể nói thành lời do những cảm xúc lẫn lộn giằng xé lẫn nhau gây nên.

So với nụ hôn phớt qua nhẹ nhàng, tiếng thở dốc dồn dập trong bóng đêm yên tĩnh luôn khiến con người ta dâng trào lệ nóng.


Tiếng hầm hừ khàn đặc, lòng bàn tay mướt mát mồ hôi.

Tại nơi tiếp giáp khi màn đêm buông xuống, hai đôi mắt rực lửa nhìn xoáy vào nhau, linh hồn như bị buộc chặt vào nhau, xung đột mãnh liệt.

Giọng nói gọi tên anh lẫn mùi tình dục, tiếng trả lời khàn khàn gợi tình của anh, từng câu hỏi nối tiếp nhau vang lên: Có chia nổi không?

Sau khi mọi thứ yên ắng trở lại, mây đen dần dần che khuất bóng trăng mờ, lại một lần nữa che kín không lọt nổi một tia sáng.
Cảnh tượng hỗn loạn trong giấc mơ, một người đàn ông mặc bộ vest đen đi về phía Khương Tư.

Dáng dấp cao gầy, bước đi chậm rãi nhưng lại mang mục đích rõ ràng.

Mà chiếc quần đen của cô rất bẩn, còn có lỗ rách nho nhỏ.

Cẳng tay đang chảy máu, mái tóc rối loạn.

Nhưng người đàn ông ngược hướng ánh sáng kia lại vươn tay ra, kể từ khoảnh khắc ấy cô đã không cảm thấy đau đớn nữa.

Cũng trong giấc mơ ấy, cuối cùng cô đã thông suốt.

Con cò đang vùng vẫy trong miệng vực sâu thẳm, chỉ mải miết đuổi theo bầu trời đầy những tia nắng mà quên mất rằng nó còn có đôi cánh có thể tung bay đến dải ngân hà chi chít sao trời.

Nếu sau khi cô dốc hết sức mình mà vẫn chẳng thể nào chạm tới, lúc đó nói từ bỏ có lẽ cũng không muộn.
Thẩm Độ, chờ em nhé.




“Tóm lại là chị không thấy mình rất ích kỷ sao?”

Buổi sáng không có lịch trình, Khương Tư ngủ một mạch đến tận trưa.

Điện thoại lẫn Wechat của cô đều không liên lạc được, Tiêu Tinh Phi và Mộng Mộng không yên tâm nên dứt khoát đến thẳng nhà tìm cô.

Sau cơn say, cô làm một bát mì trứng cà chua của đầu bếp Mộng Mộng, muốn bao nhiêu dễ chịu có bấy nhiêu dễ chịu. Khương Tư lau miệng xong, vò tờ giấy lại ném Tiêu Tinh Phi, cất cao giọng với vẻ không vui: “Chị là chị cậu, sao lúc nào cậu cũng nói đỡ người khác thế?”

Tiêu Tinh Phi xoa đầu, né khỏi cục khăn giấy mà Khương Tư ném qua, cứng cổ nói tiếp: “Chị vừa muốn kiếm tiền vừa không muốn buông tay, người có thân phận như Thẩm Độ vốn dĩ chẳng thiếu phụ nữ, dựa vào cái gì mà chờ chị cơ chứ?”
Trước giờ Khương Tư chưa từng giấu chuyện của mình với cậu, vì thế dù chưa tiếp xúc với Thẩm Độ bao giờ, nhưng cậu cũng biết được đại khái qua rất nhiều lần Khương Tư gọi cuộc điện thoại cho cậu sau khi say.

Cậu có thể hiểu cách làm việc được ăn cả ngã về không của Khương Tư, nhưng cũng không mong muốn cô bỏ lỡ hạnh phúc.

“Dựa vào việc anh ấy thích chị.”

“Xùy, vừa ích kỷ vừa bạo lực, có ma mới thích chị.”

“Chị sẽ nói cho Thẩm Độ biết cậu nói anh ấy là ma.”

Có điều, vế trước mà Tiêu Tinh Phi nói dường như cô đã nghe ở đâu đó rồi.

Tối qua hai người nói chuyện đến cuối cùng, Thẩm Độ trông có vẻ sắp muốn giết người đến nơi, trên mặt toàn vẻ mất kiên nhẫn, cũng nói như Tiêu Tinh Phi: “Khương Tư, em dựa vào cái gì mà cho rằng anh sẽ chờ em?” Người như anh rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nếu có thì cũng là do cô chọc anh.
Khương Tư không nhịn được khẽ bật cười, bị anh quát xuống xe, tiếng đóng cửa xe ù cả tai, tiếng bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng động chói tai, chiếc xe đen bóng lao vụt đi.

Cô cũng không bực mình, khẽ thở dài một tiếng nhìn chiếc xe đi xa dần.

Trong đêm tối nơi mà niềm đam mê và sự chia ly cùng xuất hiện, môi đỏ của cô khẽ mở, nói nhỏ

Em còn có thể dựa vào đâu được.

Dựa vào anh thích em đó.

Dựa vào những đêm triền miên quấn quýt trong bóng tối, hai ta ôm lấy nhau như đang phát điên.

Dựa vào lúc chúng ta cùng quỳ gối trước nhau, dựa vào việc cuối cùng chúng ta sẽ vứt bỏ áo giáp và từ bỏ sự phản kháng của mình, dựa vào sự thật chúng ta là những người duy nhất trên thế giới này có thể làm hài lòng nhau.

Em có quá nhiều mục đích, nhiều đến mức ngay cả chính bản thân em cũng cảm thấy mình không xứng với anh.
Nhưng thật xin lỗi, em cũng không hề muốn buông tay.

Không biết hai con người cố chấp không chịu nhận thua phải cách xa bao lâu mới gặp lại nhau.

Đầu thu tháng mười một, bước trên con đường rụng lá, không khí se lạnh tràn đầy cõi lòng. Tiêu Tinh Phi khoác chiếc áo lông cừu bên ngoài bộ âu phục trông vô cùng khiêm tốn trước những nghệ sĩ khác trên thảm đỏ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.