Trở về truyện

Quy Tắc Ngầm - Chương 11: Đến Tập Đoàn Thẩm Thị Giết Người

Quy Tắc Ngầm

11 Chương 11: Đến tập đoàn Thẩm Thị giết người

Cả đêm qua Khương Tư ngủ không yên.

Gió lạnh không ngừng thổi qua, cành lá bị gió lay qua lay lại, thậm chí có thể nghe thấy tiếng “lật phật”.

Sau khi bị đánh thức vào lúc hơn bảy giờ sáng, Khương Tư lại mơ màng ngủ mơ một giấc ngắn ngủi.

Đó là một khung cảnh hoàn chỉnh, phong cảnh có ánh nắng chói chang khi nhìn từ Ung Giang Nhất Hiệu ra, áo sơ mi lẫn cà vạt vất tán loạn trên giường, gương mặt quen thuộc mà cô chạm tay là có thể với tới.

Chớp mắt, lại là màn đêm đen có vầng trăng vằng vặc trên cao.

Thật kỳ lạ, từ sáng tới đêm chuyển biến quá nhanh, vừa cho người ta đắm mình trong ánh mặt trời đầy sức sống, vừa đẩy người ta vào màn đêm triền miên không rõ, dường như bị cái gì đó giữ ở chỗ cũ.

Sau đó, cô choàng tỉnh dậy với vầng trán nhễ nhại mồ hôi trong tiếng chuông điện thoại, tìm được đường thoát ra dưới trạng thái hỗn loạn.

Chỉ có điều, cuộc điện thoại này còn khiến người ta áp lực hơn cả giấc mơ ban nãy.




Trang điểm xong thì cũng đã đến trưa, xe vừa mới đến dưới lầu.

Cơn mưa tầm tã vẫn còn tiếp diễn, tiếng sấm sét khiến người ta càng thêm sợ hãi.

Khung cảnh bên ngoài như được chèn một lớp filter mờ ảo lên trên làn sương mù ẩm ướt, ngước mắt lên chẳng nhìn thấy ánh nắng, cũng chẳng thấy cảnh vật mà chỉ thấy màn mưa táp xuống khắp nơi, ngay cả chút lá vàng còn sót cuối thu cũng bị mưa táp làm cho rụng sạch.

Khi cửa xe được mở ra, Tiêu Tinh Phi và Mộng Mộng đều nhanh chóng nhạy bén phát hiện ra…

Hôm nay Khương Tư không vui, còn cực kỳ không vui là đằng khác.

Đôi môi đánh son lỳ màu đỏ, mái tóc dài lượn sóng xõa ngang hông.

Giữa hai hàng lông mày hơi nhíu lại hiện lên một nét hờ hững và oán giận không biết từ đâu mà ra.


Bầu không khí sắc lạnh lấp đầy khoảng trống trong xe, thậm chí khi cô thò tay vào trong túi, Tiêu Tinh Phi vô thức né người một chút.

Cứ như cậu sợ những ngón tay được sơn đỏ rực kia sẽ móc ra một khẩu súng.

May mắn thay, thấy một góc chiếc Ipad vuông vức lộ ra ngoài theo động tác của cô, lúc này Tiêu Tinh Phi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ai chọc chị vậy?” Tiêu Tinh Phi cắn một miếng sandwich trong tay, vừa rồi quá căng thẳng nên ớt chuông đã bị cậu bóp nát cả rồi.

Khương Tư không tiếp lời cậu mà quay sang chỗ Mộng Mộng, rủ rỉ dặn dò những điều cần chú ý khi quay chương trình hôm nay.

Mộng Mộng gật đầu lia lịa, chỉ sợ bất cẩn một chút thôi là sẽ bị cắt cổ.

Đến lúc thực sự không theo kịp, cô ấy lại nhanh chóng xác nhận lại một cách dè dặt, vấn đề mà cần mười phút mới giải quyết xong đã được hoàn thành trong năm phút kết thúc.


Cho đến khi Khương Tư hít sâu một hơi, sau đó nói với tài xế: “Đi ngang qua tòa nhà Thẩm Thị thì cho tôi xuống.”

Tiêu Tinh Phi mới tỉnh ngộ ra người chọc chị ấy là ai vậy.

“Chị đến Thẩm Thị làm gì?”

“Giết người!”



Buổi sáng, sau khi nhận được điện thoại của đạo diễn “Lam Sơn lệnh”, cô lập tức gọi ngay cho Kỷ Thanh Diên. Mặc dù người ở đầu bên kia có vẻ khó xử nhưng cũng nói rất rõ ràng, quyết định đổi Tiêu Tinh Phi không phải do anh ta đưa ra.
Anh ta là nhà đầu tư, không phải anh ta thì còn có thể là ai.

Tất nhiên chính là anh em của anh ta! Tên đàn ông xấu xa họ Thẩm kia!

Thẩm Độ không nhận điện thoại, mà cho trợ lý Ngô Triết trả lời lại rằng, nếu muốn gặp mặt thì phải lên lịch hẹn theo quy trình thông thường.

Khương Tư tức đến đau cả đầu, quyết định trực tiếp đến Thẩm Thị để chặn người.

Vì chuyện này cô còn bỏ chút thời gian sửa soạn từ đầu đến chân, đi đôi giày cao gót mười hai phân, cãi nhau mà, ai cao mới không thua.

Đây là lần đầu tiên cô đến tổng bộ Thẩm Thị, nhân viên lễ tân không hề biết tên họ của cô, trên mặt mang nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, nói đi nói lại một câu: “Thưa cô, xin hãy hẹn trước.”


Khương Tư tức xì khói đầu, lập tức sầm mặt.
Cô lấy điện thoại chụp một bức ảnh ở sảnh, gửi cho Thẩm Độ được ghim lên đầu giao diện tin nhắn: Cho anh 5 phút!

Chỉ mấy chữ và một dấu chấm than đã truyền đạt ý của cô rằng “Trong vòng năm phút nữa vẫn không cho em lên thì đừng gặp lại nữa”.

Khi nhận được tin nhắn này, Thẩm Độ đang xem băng ghi hình được gửi đến phòng làm việc của tổng giám đốc. Ánh đèn từ màn hình lớn sắc nét giống như bị vây trong làn sương mù vô tận nơi đáy mắt anh.

Chiếc bút máy đen bạc đan xen được nằm trong bàn tay với khớp xương rõ ràng, rõ ràng ánh mắt của anh đang nhìn vào màn hình, nhưng cảm giác cứ như anh đang quan sát Khương Tư ở khoảng cách gần trong gan tấc vậy.

Trong màn hình là bông hồng dại sặc sỡ nhất chốn hoang dã, sinh trưởng trong lòng anh. Lúc này “nó” đang khoe hết gai nhọn li ti sắc bén ra, xinh đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.
Bốn phút năm mươi giây, Ngô Triết xuất hiện ở trước cửa thang máy rất đúng giơ.

Ông chủ nói, canh giờ đi xuống, mặc dù anh ta thấp thỏm lo sợ nhưng cũng chỉ có thể làm theo.

Nhìn thấy mắt cô Khương sắp sửa thiêu chết người, anh ta bước vội tiến lên dẫn đường.

Bầu không khí trong thang máy không êm đẹp lắm, Ngô Triết không dám nói chuyện.

Đang nhìn vào màn hình điện tử không ngừng lấp lóe, Khương Tư uể oải hỏi một câu như đang trò chuyện phiếm: “Dạo này sếp Thẩm của các anh thế nào rồi?” Nói đến đây, mũi chân trên nền đá cẩm thạch màu đen khẽ nhón lên, lẳng lặng đợi câu trả lời.

Trước đây Ngô Triết đã từng thấy boss và cô Khương cãi nhau, nhưng chưa lần nào vượt quá ba ngày. Lần này đúng là hơi lâu, ngay cả anh ta cũng bị vạ lây theo.
Khương Tư vốn xuất thân trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã có chút tính tiểu thư kiêu căng.

Sau này, mặc dù cô đã bị mài giũa không ít những gai góc sau khi Khương Chí Quốc gặp chuyện, nhưng sau khi đi theo Thẩm Độ, được nuông chiều nên càng kiêu căng hơn.

Lúc nào điên tiết lên thì không hề ôn hòa dịu dàng như Thẩm Độ.

Không chịu đựng được sự thăm dò ghê gớm như thế này, trán Ngô Triết túa ra lớp mồ hôi mỏng, trong lòng lẩm nhẩm hai câu “Bà cô đừng hành hạ tôi nữa”, ngoài miệng thì dè dặt đáp lại: “Thì... thì vẫn thế thôi ạ.”

“Chỉ có thế?”

Nghe giọng cô có vẻ không hài lòng với câu trả lời này. Thấy con số trên màn hình đã nhảy đến tầng sáu mươi sáu, Khương Tư nhấc chân đi ra ngoài, hừ lạnh: “Tin đồn lan truyền đặc sắc như vậy, thế mà chỉ có thế thôi sao?”
Tin tưởng thì tin tưởng, không bận tâm sẽ không bận tâm, nhưng nghĩ đến cảnh tượng tay Thẩm Độ ôm hờ Đồng Hâm Ương, cô vẫn cảm thấy tức giận.

Hơn nữa, nghĩ tới việc người đàn ông kia bình thường điềm tĩnh nho nhã, đằng sau lại sử dụng thủ đoạn để ép buộc cô, cô đã hận không thể xé rách cái khuôn mặt vô cảm kia của anh ngay tại chỗ, trói anh trên giường bằng cà vạt, quất anh tám trăm cái!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.