Trở về truyện

Quy Tắc Ngầm - Chương 12: Chẳng Còn Lối Thoát

Quy Tắc Ngầm

12 Chương 12: Chẳng còn lối thoát

Có điều thật không may, hôm nay tên xấu xa mặt người dạ thú mà Khương Tư muốn quất không đeo cà vạt.

Phong cách bài trí trong phòng làm việc của tổng giám đốc cũng giống như chủ nhân của nó, toàn là màu tối đơn điệu, sàn nhà lát đá cẩm thạch đen thẫm mà sáng bóng. Tổng thể trông có vẻ khiêm tốn kín đáo nhưng nhìn kỹ lại thì lại cảm thấy khoa trương.

Tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh càng lúc càng đến gần nhưng người đàn ông ngồi trên ghế cũng không hề ngẩng đầu lên.

Tư thế ngồi hơi tựa ra sau mang lại cho anh một sự biếng nhác của kẻ săn mồi, vóc người trông càng cao lớn thon gầy. Vạt áo vest tùy ý mở rộng, áo sơ mi đen không được cài lên đến cúc thứ nhất như bình thường nữa, mà phanh ra để lộ xương quai xanh thấp thoáng.

Ánh mắt đang xem tài liệu của anh dừng lại, tâm trạng bị khống chế như không dám thoát khỏi ràng buộc, đôi mắt nheo lại như đang chờ đợi con mồi đến gần…

Cho đến khi bóng đen đổ xuống trước bàn làm việc, trước đó là giọng nói thân thuộc mang theo vẻ tức giận: “Cà vạt của anh đâu rồi? Tối qua dùng để trói Đồng Hâm Ương rồi à?”

Lúc nào Khương Tư không vui, cô sẽ giở trò nghịch ngợm trên giường, Thẩm Độ không chơi lại bèn kéo cà vạt trói cô lại, kéo mắt cá chân của cô, đưa đẩy mạnh mẽ cho đến khi cô xin tha mới thôi.

Hệt như bất thình lình được đánh thức, lúc này Thẩm Độ mới rời mắt đi, ánh mắt nhiễm một tầng mây u ám, bờ môi mỏng hơi hé: “Cô Khương đến đây chỉ hỏi chuyện này sao?”


Anh bỏ tài liệu xuống, gõ nhẹ lên mặt bàn theo nhịp điệu.

Bên ngoài cơn mưa vẫn trút xuống, cả một vùng trời trắng xóa, bí bách đến mức vạn vật trở nên mờ nhòe, gió táp vào cửa sổ sát đất trên tầng sáu mươi sáu, từng dòng nước xối xả không ngừng chảy xuống.

Hai người cách nhau một chiếc bàn, cơn sóng ngầm chảy xiết trong âm thầm, dấy lên cuộc giằng co trong im lặng.

Giống như câu chuyện bi kịch của số phận vô cùng đẹp đẽ nhưng đã định trước là không có quả ngọt, sự đè nén được tích cóp lại giữa hai người mà chẳng ai có thể hóa giải thỏa đáng cuối cùng cũng tìm thấy một lối để trút ra trong cuộc đối đầu ở khoảng cách gần như thế này.

Không biết qua bao lâu sau, ngay cả bả vai cũng có chút tê mỏi, khoảnh khắc ánh mắt Thẩm Độ hơi dịu xuống, thái độ lẫn dáng vẻ của Khương Tư cũng thả lỏng hơn.

Nhưng mùi thuốc súng vẫn còn đó.

“Quyết định đổi Tiêu Tinh Phi là anh chỉ đạo Kỷ Thanh Diên.” Đây không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật. Khương Tư chống hai tay lên bàn, nhìn khuôn mặt đầy đắc ý kia, cô chỉ ước gì có thể cho anh ngay mấy vết cào đẹp mắt.

Thẩm Độ ngả lưng vào ghế rồi châm điếu thuốc, nhìn khuôn mặt quen thuộc khiến anh nhớ nhung ngày đêm qua làn khói lượn lờ.


Đầu tiên anh chỉ lạnh lùng “ừ” một tiếng, sau đó lại nói: “Còn có một bộ phim điện ảnh.”

Đó là bộ phim Tết do đạo diễn nổi tiếng làm, diễn viên chính đều là diễn viên phái thực lực và một số thần tượng nổi tiếng khác. Hai năm sau sẽ chiếu, doanh thu phòng vé dự kiến đạt một tỷ.

Mặc dù vẫn chưa công bố nhưng đã thăm dò ý kiến xong, đã chắc chắn đến chín mươi phần trăm.
Nhưng bất kể bên đầu tư coi trọng Tiêu Tinh Phi thế nào, chỉ cần Thẩm Độ mở miệng thì chắc chắn sẽ phải thay người.

Vì dẫu sao sức mạnh tư bản mới là thứ mạnh nhất, mà ở thành phố Ninh này, tất cả nhà tư bản chẳng ai là không phải nhìn sắc mặt của Thẩm Độ cả.

Không biết một cơn gió nhẹ thổi tới từ đâu, mang theo tàn thuốc rơi vào tay Khương Tư. Cô nhíu mày, duỗi tay lấy hộp thuốc của Thẩm Độ, chỉ là còn chưa kịp bỏ điếu thuốc vào miệng thì đã bị giật lại.

“Lại lên cơn nghiện thuốc à?”

“Chẳng phải anh định đến chết cũng không qua lại rồi sao? Anh quan tâm làm gì.” Nói xong cô lại duỗi tay về phía mục tiêu của mình.


Nhưng tiếc là chủ nhân của hộp thuốc không làm theo lẽ thường, anh bỏ hộp thuốc và bật lửa vào trong túi áo mình, sau đó kéo tay Khương Tư đè cô xuống góc bàn.
Khương Tư bất thình lình bị ôm siết lại, không bằng lòng mà nhấc chân là đá anh ngay. Kết quả cái người bị đá chẳng mảy may gì, trái lại càng ghé sát cô, đè cô xuống bàn.

Khương Tư không chịu yếu thế, giương cằm trợn mắt lườm anh.

Hôm nay lúc trang điểm, cô cố tình đánh phấn đậm ở đuôi mắt, lúc này dưới ánh đèn sáng, trông cô quyến rũ vô cùng.

Thẩm Độ nuốt nước bọt, không nhịn được nhướng mày lên.

Dường như sau mấy tháng xa nhau vẫn chẳng có gì thay đổi, người phụ nữ trước mắt vẫn hợp gu của anh, từ trên xuống dưới đều giống như đang giày vò trái tim anh.

“Em biết anh muốn gì mà.” Nhìn nhau hồi lâu, Khương Tư vẫn không tiếp lời. Chẳng còn cách nào khác, Thẩm Độ chịu thua nói tiếp: “Khương Tư, từ chức, chuyển về đi.”


Không biết là ai bắt đầu trước, chỉ biết cơ thể họ nóng cháy như đã nghẹt thở.

Môi lưỡi quấn quýt nhau, điên cuồng làm loạn trong miệng đối phương, nước bọt không kịp nuốt xuống chạy ra từ khóe miệng, kéo thành một sợi dây tình cắt hoài không đứt. Hai cơ thể dính sát run rẩy khiến hơi nóng chẳng còn lối thoát. Chiếc hôn cuồng nhiệt hỗn loạn, đầu lưỡi ướt át như đang khắc từng nét từng đường tên họ của nhau.

Tình ý chẳng còn giấu giếm, cuồn cuộn dâng lên mà cố chấp.

Cho đến khi Khương Tư bị hôn đến mức khuỷu tay bủn rủn, đôi môi sưng đỏ, hai bàn tay không ngừng đập vào lồng ngực, Thẩm Độ mới thả người ra.


“Anh không biết xấu hổ.” Khương Tư thở hổn hển, đôi mắt mơ màng liếc qua Thẩm Độ.
“Anh chỉ biết em.” Nói đến đây, anh lại cúi xuống làm như muốn hôn tiếp.

Khương Tư nghiêng đầu né tránh, cô nhớ ra chuyện quan trong chưa giải quyết, thấp giọng quát: “Thẩm Độ.”

Thẩm Độ không đáp lời, tiếp tục tì vào chiếc bàn làm việc bằng gỗ phong, tham lam ngậm mút đôi môi căng mọng của cô. Anh chống một tay bên mình, một tay khác ra sức vuốt ve người trong lòng.

Anh thò tay vào vạt áo, thăm dò xoa nắn vần vò bên trong, khiến nụ hồng mai càng ngày càng cứng lên.

Khương Tư khoan khoái đến mức không nhịn được rên rỉ thành tiếng, mưa giông như đang hùa theo, rì rào tí tách len lỏi trong không gian của đôi tình nhân.

Một lúc lâu sau, hai người đều thở hổn hển, Khương Tư áo quần xộc xệch, suýt chút nữa đứng không vững.
Dù có hôn kịch liệt hơn nữa thì cũng chẳng thỏa được cơn thèm khát, trái lại càng khiến nó trầm trọng hơn.

Sau khi thở dốc một hồi, con cáo đỏ lại bắt đầu gồng mình lên, nhìn chằm chằm vào người trước mặt, cất giọng mềm như có thể vắt ra nước: “Thẩm Độ, gọi cho Kỷ Thanh Diên.”

Thẩm Độ chợt cứng đờ.

Đáng lẽ anh phải nghĩ đến từ sớm, với cái tính nết bướng bỉnh của Khương Tư, cô tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn cho anh chạm vào trong lúc hai bên đối đầu thế này.

Cơ thể bỗng chốc lạnh đi, anh sầm mặt kéo giãn khoảng cách, ngồi vào chỗ của mình: “Đừng hòng, từ chức, chuyển về nhà, chỉ có con đường này thôi.”

Thấy anh không chịu nhượng bộ, Khương Tư hoàn toàn nổi giận.

Cô lấy điện thoại ra rồi nhấn vào khung trò chuyện với Quý Thần Chương, hai tay nhanh chóng gõ ra một dòng chữ: Chúng ta ở hẹn hò đi.
Nhưng cô không gửi đi ngay, mà quay sang đưa cho Thẩm Độ xem, nhìn anh nói: “Gọi điện cho Kỷ Thanh Diên, nếu không chúng ta sẽ chấm dứt hoàn toàn.”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.