Trở về truyện

Quy Tắc Ngầm - Chương 7: Men Rượu Khiến Mắt Em Say

Quy Tắc Ngầm

7 Chương 7: Men rượu khiến mắt em say

Lúc tiệc tan thì đêm cũng đã khuya rồi.

Hôm nay Khương Tư đã uống không ít, hành động trở nên chậm chạp, cảnh vật trước mắt bắt đầu nhập nhèm.

Nhìn cảnh tượng mấy đám nịnh hót nốc hết ly này đến chén nọ vào bụng dưới ánh mắt đắc chí của Điền Dật, trong lòng liên tục nổi lên cảm giác chán ghét.

Nhưng cô lại không thể không thửa nhận ở trong xã hội cá lớn nuốt cá bé này, mối quan hệ và bối cảnh mới là yếu tố chủ chốt để sinh tồn, nếu không bạn chỉ có thể bị những quy tắc đứng sau quy tắc chèn ép.

Dù là trong thế giới của trẻ nhỏ, khi tranh cầu trượt trong khu vui chơi của trẻ con thì cũng không xuất hiện cảnh tượng nhường nhịn lịch sự văn minh nào cả, đứa lớn bắt nạt đứa bé, sức mạnh là lớn nhất.

Vì thế, khi có người hỏi kháy Khương Tư là: “Nghe nói bên cô đang tranh giành hợp đồng đại diện dòng sản phẩm của Tư Khâu?”

Cô không hề có bất cứ do dự nào, dứt khoát đưa ra một đáp án khẳng định.

Cô biết người này, anh ta là người quản lý của Vương Mạc – người mới gia nhập làng giải trí, xuất thân là hiện tượng mạng.


Vương Mạc chỉ cao một mét bảy, dựa vào giầy độn đế, sửa thông tin trên Baidu thành cao một mét tám.

Hơn nữa ekip của anh ta rất thích mua số liệu giả, tranh giành tài nguyên, bàn chuyện kinh doanh.

Có lẽ là vì công ty nhỏ, không đủ tài chính để chống đỡ nên thủ đoạn làm giả cực kỳ lộ liễu, thông thường là bảng số liệu nào đó đột nhiên tăng vọt lên trong mấy ngày, đây là một mánh khóe tiêu cực điển hình.

Có điều Vương Mạc có một khuôn mặt khá đẹp, thuộc kiểu dịu dàng thịnh hành nhất vào lúc này, vì thế anh ta cũng gom được một lượng fan ổn định.

Cũng được coi là một đối thủ cạnh tranh có thực lực.

Kể từ sau khi nghe được câu trả lời của Khương Tư, người quản lý của Vương Mạc đã viện vô vàn lí do để chuốc rượu cô. Hắn là một kẻ xảo quyệt, mà Khương Tư thì lại là một người mới vào giới, không thể từ chối được nên cô dứt khoát thoải mái uống đến khi mấy kẻ đó phải say gục.

Cô say rượu nên bước đi có chút tập tễnh.

Khoảng cách một trăm mét từ phòng VIP đến cửa chính, tựa như cách một dải ngân hà.


Lúc này trên đường đã vắng bóng người qua lại, đèn đường đã tắt một nửa, tiếng còi xe từ inh ỏi dồn dập chuyển sang lác đác thưa thớt, kim đồng hồ trong điện thoại vẫn chạy về phía trước, ngó lơ tâm trạng của con người.

Khi Khương Tư chuẩn bị mở phần mềm gọi xe, trước mắt chợt lướt qua bóng xe quen thuộc.

Đó là chiếc xe độc nhất ở thành phố Ninh này, ngay cả bảng số xe cũng nổi bật không ai bì kịp.

Vào khoảnh khắc kính cửa xe được hạ xuống, trải tim cô bất chợt đập điên cuồng. Ánh mắt thân thuộc kia như hai chấm mực đậm trong bóng đêm, cảnh tượng khi thật khi giả như là ảo ảnh.

Bạn xem, mặc dù đâu đâu cũng là xấu xa tệ hại, nhưng ai cũng có một bến đò, và ai cũng có những chuyến tàu cập bến.

Men rượu làm nhòe đôi mắt, ngay cả chút lý trí còn sót lại cũng đang bốc cháy, trong mối tình không biết ai hơn ai kém này, ai cũng trần trụi cả.




Đã lâu không gặp, Thẩm Độ vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh như tiền kia.

Khương Tư đã quen với điều này từ lâu, thậm chí cô chẳng có một chút cảm giác xa lạ nào khi diễn cảnh gặp mặt sau khi xa cách đã lâu này.
Khương Tư khom lưng cởi giày, gác chân lên đùi anh, tự lẩm bẩm một mình: “Ngồi lâu quá, chân tê rồi.”

Thẩm Độ không đáp lại, vô cảm liếc cô một cái.

Trong mắt anh có tầng sương mờ nhạt, bị ánh đèn đường cách đó không xa chiếu vào như một ánh sao sáng.

Ánh mắt mơ màng bắt đầu lưu luyến.

Có lẽ anh vừa từ công ty đến đây, từ khuy măng sét đến ghim cài cổ áo đều không hề bị lệch đi, bả vai bằng phẳng, bộ âu phục tối màu phẳng phiu.

Khác với những người khác, không ít thì nhiều cũng sẽ có lúc trên người toả ra mùi khó ngửi nhưng lúc nào Thẩm Độ cũng sạch sẽ gọn gàng từ đầu đến chân.

Dù nắm vận mệnh của người khác ở trong tay, trở tay thì mây vần, úp tay thì mưa đổ, anh cũng là một người lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt bình thản lạnh lùng.
Trước khi ở bên nhau, Khương Tư thường nhìn thấy anh trên báo đài, lúc đó cô chỉ cảm thấy anh có vẻ là người có kín đáo trầm ổn. Khi đã thật sự ở bên nhau, cô mới nhận ra trong đôi mắt anh giấu kín hai móc câu, thứ luôn đánh giá xem bạn có xứng đáng để trở thành con mồi của anh ta hay không.

Nhưng nếu như người giăng bẫy trước là con mồi thì sao?

“Con mồi” có vẻ ngoài xinh đẹp, giữ được sự nhiệt tình lâu bền và lửa tình bùng cháy mãi không thôi, vừa thăm dò bóc tách nhau vừa quên đi mục đích ban đầu chỉ là tìm kiếm một đoạn tình yêu ngắn ngủi.

Rồi cạm bẫy biến thành đền thờ, nơi mà tiền tài và quyền lực không thể chạm tới, nhưng tình yêu và hận thù lại có thể so bì ngang ngửa.


“Cô Khương đang làm gì vậy?” Xe vẫn chưa nổ máy, mà đỗ lại ở vị trí đỗ xe.
Hút được nửa điếu thuốc, cuối cùng Thẩm Độ cũng mở lời.

Anh rũ mi nhìn cặp chân thẳng nuột trên đùi mình, nụ cười trên môi dường như ẩn chứa sự chế nhạo.

Ánh trăng trong vắt, hình bóng trong giấc mơ không còn là đám mây trôi lững lờ nữa.

Những ngón chân trắng như ngọc để trên chiếc quần âu màu đen càng thêm phần quyến rũ.

Mặc dù ánh sáng lờ mờ, cô vẫn có thể mang máng nhìn thấy sự buồn bực ngưng đọng giữa hàng lông mày của anh.

Khương Tư chủ động dịch người về phía anh, cơ thể nghiêng về phía trước: “Vậy sếp Thẩm tìm em làm gì?”

Mặc dù cô đã ngà ngà say nhưng vẫn chưa đến mức tin vào mấy lời hoang đường như “đi ngang qua đây”.

Nhưng Thẩm Độ là ai, là người đã quen nắm quyền lực trong tay, ngay cả nói dối mà vẻ mặt vẫn thản nhiên chẳng đổi sắc, thật sự hé môi nói ra mấy từ: “Tiện đường đi ngang qua.”
...

Được, sếp Thẩm vui là được.

Cứng miệng thì cứng miệng đi.

Dĩ nhiên Khương Tư biết nguyên nhân khiến Thẩm Độ tức giận.

Một người kiêu ngạo như anh, trước giờ vẫn là một người đầy khí phách, khí thế mạnh mẽ, thậm chí chưa từng choàng tỉnh dậy vì ác mộng bao giờ.

Nhưng ở phương diện tình cảm, anh lại cam tâm tình nguyện hao tâm tổn trí vì một người không có gì trong tay như Khương Tư.

Chiều chuộng cô, bảo bọc cô.

Từ trước đến giờ chưa bao giờ bị “đá”, anh không tức điên lên đã rộng lượng lắm rồi.

Thực ra, điều khiến anh tức giận không chỉ có những chuyện này.

Đứng ở vị trí đã quen với chuyện phóng mắt nhìn xuống dưới, tất thảy những cảm xúc không chịu sự điều khiển của ý thức chủ quan cá nhân đều sẽ trở thành quả bom nổ chậm.
Anh giấu toàn bộ những gì mà Khương Tư mang đến cho anh vào trong một góc tăm tối nhất, trong một tuần anh đã bay đến ba đất nước. Đi công tác, mở cuộc họp, đàm phán, thu mua, làm quần quật không nghỉ. Anh đã thiết lập tầng tầng lớp lớp cơ quan, nhưng chỉ cần một bánh răng nào đó bị hích nhẹ một cái, nó vẫn có thể lọt vào trong miền cảm xúc của anh.

Một người đứng đầu hàng ngũ người giỏi, tỉnh táo kín đáo, biết cân nhắc thiệt hơn nhất, nắm giữ mọi thứ trong tay, không để ai vào trong mắt cuối cùng cũng hiểu được thế nào là mất khống chế.

Có điều dù là người yêu, vợ chồng hay mối quan hệ mập mờ của Thẩm Độ và Khương Tư, lí do cãi nhau không phải cái gì khác mà chính là không ai chịu thỏa hiệp.
Anh giận cô vì cô không chịu tiến thêm bước nữa.

Cô giận anh vì anh không hiểu rằng bản thân cô hoàn toàn không có tư cách tiến thêm một bước nào nữa.

Sau đó, chiến tranh lạnh nổ ra, họ rơi vào cảm giác ngột ngạt như trầm mình dưới nước, dù cả hai đều biết cảm giác nghẹt thở này thật khó chịu nhưng chẳng ai muốn chịu thua cả.

Kết quả cũng rất đơn giản.

Hoặc là có người xuống nước trước, hoặc là mãi mãi chia ly.

Chuyện tình cảm từ trước đến giờ vẫn thế, muốn phá bỏ đạo lý này quả thực là một điều quá khó khăn.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.