Trở về truyện

Quà Tặng Đặc Biệt Cho Học Sinh Giỏi - Chương 31

Quà Tặng Đặc Biệt Cho Học Sinh Giỏi

32 Chương 31

Lời nói vô tâm của cô khiến đáy lòng anh ngẩn ra, một cảm giác thương tiếc xa lạ đối với cô xông lên đầu.

“Đồ dâm đãng, nâng mông lên cao chút.” Sở Bỉnh Văn rốt cuộc cũng khôi phục lại một chút lý trí, cho đôi tay cô một chút tự do, hai tay nắm lấy vòng eo mềm mại của cô đâm vào trong.

Chiếc bàn cuối cùng không chịu nổi sự vận động của hai người, phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Nước da cô rất trắng, sau khi nhiễm tình dục hiện ra màu hồng nhạt mơ hồ.

Sở Bỉnh Văn khó có thể tưởng tượng được nếu như cô ở dưới thân người khác trầm luân, cũng để người đàn ông khác thưởng thức sắc tình quyến rũ của cô, sẽ như thế nào.

Anh không biết bản thân sẽ mất đi bao nhiêu lý trí.

“Ahhh… Quá dùng sức rồi…” Lý Cẩn Du nũng nịu kêu lên.

“Không dùng sức sao có thể thỏa mãn đồ lẳng lơ nhà em, hả?” Sở Bỉnh Văn mỗi cú đều đâm vào hoa tâm của cô.


“Ahh… Huhu… Không được rồi… Em thật sự… Em không được…” Ngón tay Lý Cẩn Du bám chặt mép bàn, run rẩy kêu ra âm thanh phóng túng, nước mắt rơi đầy mặt, khoái cảm cao trào giống như dòng điện chạy qua toàn thân, cơ thể cô không ngừng được coo rút, sướng đến đại não trống rỗng.

Sở Bỉnh Văn cũng bắn ra sau cô một chút, lần bắn tinh này khiến anh cũng có hơi phát run, rất lâu rồi anh chưng từng mãnh liệt như vậy, không kiềm chế được tình dục.

Lý Cẩn Du kéo quần lót lên, vuốt váy, thong thả sửa sang lại quần áo cho tốt, trên lưng đeo cặp sách.

Sở Bỉnh Văn cũng kéo khóa, ngồi nghỉ ngơi bên cạnh. Hai người nhìn nhau không nói gì hồi lâu.

“Thầy hôn em.” Lý Cẩn Du đứng lên, anh ngồi nên hơi thấp so với cô đứng một chút, điều này khiến cô nhìn qua cao cao tại thượng.

“Ừm.” Sở Bỉnh Văn dùng giọng mũi khẽ đáp.

“Thầy còn nhớ rõ thầy hôn em sẽ có ý nghĩa gì không?” Lý Cẩn Du cười hỏi anh.

“Ừm.” Anh vẫn thốt ra một tiếng như cũ.


“Thầy thua rồi.” Lý Cẩn Du cười ha ha đá giày anh.

“Tâm phục khẩu phục.” Sở Bỉnh Văn còn chưa hết ghen tuông.

“Trước khi rối lắm chuyện em với Triệu Nguyên Kiệt là quan hệ gì, hẳn là nên nói cho em biết thầy với Tôn Uyển có quan hệ gì trước nhỉ?” Giày da nhỏ của Lý Cẩn Du không dùng sức đè lên mu bàn chân anh.

Lúc này Sở Bỉnh Văn mới ý thức được nguyên nhân kết quả cô tức giận. Anh dở khóc dở cười đứng lên khẽ hôn lên môi cô.

“Ngày mai hết tiết Tiếng Anh có thể tự mình hỏi thử cô ấy.”

Nếu Sở Bỉnh Văn đã nói như vậy, Lý Cẩn Du cũng thoải mái đi hỏi.

Sau khi tan học, cô cản Tôn Uyển lại, cô ấy giống như biết mục đích của cô, mỉm cười.


Tôn Uyển không cùng một kiểu đẹp giống cô. Kiểu đẹp của Lý Cẩn Du là sự ngây ngô, nụ hoa chớm nở, là dòng nước trong giữa núi, là vẻ đẹp khiến người khác không đành lòng vấy bẩn.

Mà Tôn Uyển lại là kiểu phong tình vạn chủng, quyến rũ tươi đẹp đến tận xương. Cúc áo sơ mi đầu tiên được tháo ra, để lộ cái cổ trắng ngần. Có điều Tôn Uyển cười với cô, cũng là vừa yêu kiều vừa quyến rũ.

Lý Cẩn Du nuốt một ngụm nước miếng, hoàn hồn, nâng cao giọng điệu hỏi cô: “Cô với thầy Sở… Là quan hệ gì thế.”

“Em cảm thấy sao?” Tôn Uyển kéo dài âm cuối, trong đó giống như có rất nhiều chuyện nói không được cũng nói chẳng rõ vậy.

“Sao cô!” Lý cẩn Du lên giọng.

“Be a lady, miss.” Tôn Uyển thở dài, “Đùa em thôi, cô với thầy Sở nhà em không có bất kỳ suy nghĩ bất chính nào.”
Ánh mặt trời chiếu rọi xuống, vừa vặn có một tia nửa tia sáng chiếu lên mặt Lý Cẩn Du. Một trận gió thổi qua, rèm cửa sổ bị thổi tung bay phấp phới, tóc dài chỉnh tề của Lý Cẩn Du cũng bị thổi cho rối loạn một chút.

“Suỵt, cô cũng có mục tiêu.” Ngón trỏ của Tôn Uyển áp lên môi đỏ của cô.

“Cái gì?” Lý Cẩn Du không rõ ý của cô ấy.

“Em xem chỗ kia ở ai ngồi?”

Lý Cẩn Du thuận theo ánh mắt của Tôn Uyển nhìn sang, đó là người hạng hai của lớp, Vương Bác Vũ. Bởi vì cậu ta luôn ở đằng sau tên mình nên cô có ấn tượng với cậu ta.

“Cô không có một chút hứng thú nào với thầy Sở, đã biết chưa?” Tôn Uyển tươi cười khinh miệt.


“Nam sinh nhỏ chưa trải sự đời càng hợp khẩu vị của cô hơn.” Ánh mắt Tôn Uyển nhìn về phía Vương Bác Vũ, Lý Cẩn Du giống như đã từng biết. Tôn Uyển liếm môi, chớp mắt với cô.
Chuông vào học vang lên đúng lúc, Lý Cẩn Du vội vàng tạm biệt Tôn Uyển, trở lại lớp học. Không ngờ tới Sở Bỉnh Văn đang ngồi ở trên bục giảng.

Tiết này nên là tiết Toán mới đúng, Lý Cẩn Du nghi hoặc mà đối chiếu với thời khóa biểu một chút, không sai.

“Tôi biết bạn học trong lớp có thể không muốn nhìn thấy tôi. Rất đáng tiếc, thầy Triệu của các em hôm nay xin nghỉ, tất cả giờ Toán của các em đều do tôi tới dạy thay.” Sở Bỉnh Văn nói, mở máy chiếu, “Môn Toán của thầy cũng không tốt, đành cho các em phim thôi.”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.