Trở về truyện

Quà Tặng Đặc Biệt Cho Học Sinh Giỏi - Chương 29

Quà Tặng Đặc Biệt Cho Học Sinh Giỏi

30 Chương 29

Rất không khéo, Triệu Nguyên Kiệt còn là kiểu càng từ chối càng hăng hái.

Lý Cẩn Du càng không thèm nhìn cậu ta, cậu ta càng muốn có được sự xem trọng của cô.

Trước đó cô chỉ coi cậu ta như kẹo mạch nha không dứt ra được, cộng thêm chỉ là lăng đầu thanh* có bầu nhiệt huyết dễ dàng xúc động.

*Chỉ những người làm việc không có đầu óc, không động não, không biết phải trái đúng sai hành động mù quáng gây hậu quả nghiêm trọng.

Không ngờ tới hôm nay cậu ta lại có tác dụng.

“A Du, lâu rồi tôi không tới tìm cậu, có nhớ tôi không?” Triệu Nguyên Kiệt một tay dựa vào lan can hành lang, hỏi cô.

Lý Cẩn Du nhíu mày, vì kế hoạch lớn báo thù của bản thân, cô cần phải nhịn xuống mấy lời âu yếm buồn nôn của cậu ta.

“Nói sao đây, sao lâu như vậy rồi cậu cũng không tới tìm tôi.” Lý Cẩn Du lộ ra một nụ cười e lệ.


Triệu Nguyên Kiệt lập tức nhìn đến ngây người. Lý Cẩn Du đối với cậu ta luôn lạnh lùng như băng, chưa từng nói những lời mập mờ như vậy. Cậu ta tưởng rằng bản thân thật sự đã làm cô rung động.

“Lúc trước trường có trận bóng rổ nên bận quá, không phải vừa rảnh tôi đã tới tìm cậu sao.” Triệu Nguyên Kiệt gãi gãi đầu, lộ ra nụ cười ngây ngô hiếm thấy.

“Thắng không?” Lý Cẩn Du hỏi cậu ta, dừng một chút bổ sung câu giải thích, “Tôi vẫn luôn bận bịu học tập, không có chú ý.”

“Đương nhiên là thắng rồi, có tôi ở đây sao có thể thua được?” Triệu Nguyên Kiệt tự hào nói.

“Thật lợi hại.” Lý Cẩn Du thản nhiên cười, đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn cậu ta.

“Chuyện nhỏ.” Triệu Nguyên Kiệt không ngờ Lý Cẩn Du có sự thay đổi lớn như vậy. “Vậy, A Du, cuối tuần này có thể cùng nhau tới thư viện không?”

Lý Cẩn Du do dự nói: “Tôi không rõ lắm liệu mẹ tôi có cho tôi ra ngoài không, cậu gửi thời gian địa điểm vào WeChat cho tôi đi.”

Đây cũng đã coi như là có ý định rồi, nội tâm Triệu Nguyên Kiệt reo hò, ngày khổ cực chấm dứt rồi.


Đúng ngay lúc này, chuông vào học vang lên. Sở bỉnh Văn từ văn phòng đi tới.

Ánh mắt Lý Cẩn Du quét đến, khóe miệng khẽ cong lên. Cô do dự nhìn Triệu Nguyên Kiệt: “Muốn ôm một cái không? Chúc mừng trận bóng rổ của cậu thắng lợi.”

Điều này đối với Triệu Nguyên Kiệt mà nói giống như ăn Tết, cậu ta không chút do dự ôm chặt cô. Hương thơm thoang thoảng từ tóc cô vờn quanh khoang mũi của cậu ta, nơi mềm mại của cô cũng chống lên ngực cậu.

Lý Cẩn Du ra vẻ thẹn thùng đẩy cậu ta ra, kỳ thực là vì hình mẫu của bản thân, cô không muốn vì trả thù Sở Bỉnh Văn mà bị bạn học thấy một màn như vậy. Cô đẩy Triệu Nguyên Kiệt ra, cũng biểu thị cô bị cưỡng ôm.

Mà theo Triệu Nguyên Kiệt nhìn ra, chỉnh là cô đang thẹn thùng thôi.

Lý Cẩn Du trở lại lớp học vừa mới ngồi xuống, Sở Bỉnh Văn liền đi vào trong lớp học.

Anh đen mặt, nhìn qua rất không vui vẻ. Lý Cẩn Du cười trộm, có lẽ anh quả thật đã nhìn rõ những việc kia.


Sở Bỉnh Văn đúng là đã nhìn rõ ràng, anh rất tức giận. Rất lâu rồi anh không có cảm nhận này, anh muốn mời nam sinh kia ra đánh cho một trận.

Từ khi Sở Bỉnh Văn thành người trưởng thành không có loại bốc đồng như vậy nữa.

Anh không biết Lý Cẩn Du vì sao e thẹn mang theo ý cười, giống như hai thiếu niên trong thời kỳ thanh xuân ái muội với nhau.

Trạng thái của hai người khiến anh ghen ghét.

Không phải vì Lý Cẩn Du và nam sinh kia ôm nhau anh mới tức giận thành như vậy, mà là sự ngây ngô và đơn thuần giữa hai người bọn họ khiến anh có một loại cảm nhận bản thân mình cực kỳ thấp kém.
Anh tràn đầy ham muốn tình dục với Lý Cẩn Du, tràn đầy dục vọng chiếm hữu. Anh không có cách nào cho cô tình yêu, Triệu Nguyên Kiệt có thể làm được dễ dàng.

Trên thực tế, dù Lý Cẩn Du chính miệng nói cho anh biết cô và người khác có quan hệ tình dục, thậm chí cùng người người làm tình trước mặt anh, anh cũng sẽ không tức giận thành như vậy.

Ở sâu trong nội tâm Sở Bỉnh Văn sợ hãi.

Mặt khác bất kể là chuyện gì, tiền tài cũng được, tình ái cũng thế, chỉ cần là anh có thể cho cô nhiều sự cưng chiều, anh cũng không sợ người khác vượt qua được anh.

Chỉ có tình yêu.

Đó là thứ anh không có, là thứ vô cùng quý báu.

Nếu như cô muốn, anh không cho cô được.


Sở Bỉnh Văn tự biết mình không có tư cách chất vấn cô.

Nhưng sau khi tan học, anh vẫn lấy danh nghĩa giáo viên hẹn nói chuyện với cô.
Cô ngồi ở chỗ của mình, Sở Bỉnh Văn đứng ở bên cạnh cô, dùng một tư thế cực kỳ áp bách xét hỏi cô.

“Em cũng với nam sinh nhỏ kia có quan hệ gì?” Sở bỉnh Văn cố gắng làm giọng điệu của mình nhẹ nhàng, thản nhiên.

“Không có quan hệ gì. Cho dù có quan hệ, liên quan gì đến thầy?” Lý Cẩn Du bắt chéo hai chân.

“Em còn là học sinh cấp ba, không thể yêu sớm.” Sở Bỉnh Văn giả vờ bình tĩnh.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.