Trở về truyện

Nhân Gian Nổi Sóng - Chương 81: "Vũ Khí" Diệt Quỷ

Nhân Gian Nổi Sóng

96 Chương 81: "Vũ khí" diệt quỷ

Thực Phẩn Quỷ là một loài quỷ rất xa xưa, cho dù khi còn sống chúng mang tội nặng nhưng ở Địa Phủ trên cơ bản đã chịu đủ hình phạt mà đi đầu thai chuyển thế rồi, không biết chỗ này vì sao lại xuất hiện một con.Có điều nếu đã xuất hiện thì không thể lơ là, con quỷ này hiển nhiên không có ý thức, cũng chẳng giống oan hồn vừa mới chết còn giữ nguyên ý thức để có thể giao tiếp, sẵn lòng nghe khuyên nhủ. Mà con quỷ này rõ ràng là trốn từ địa ngục ra, bỗng có một nghi vấn xuất hiện trong đầu Thiên Tú: các ngục nhốt tội hồn dưới Địa phủ vốn được canh gác rất chặt chẽ, vì cớ nào con quỷ trốn thoát được? Phải chăng có kẻ thả nó ra để nó phục vụ mưu đồ mờ ám của hắn?

Lúc này Thiên Tú chỉ muốn diệt nhanh con quỷ, chuyện đó điều tra sau cũng được. Thực Phẩn Quỷ chỉ có một ý nghĩ, đó chính là làm cho người sống nôn mửa hoặc mất khống chế sau đó nó ăn hết thứ bẩn thỉu. Nếu nó không thỏa mãn, người bị nó nhìn chằm chặp có khả năng sẽ vì nôn mửa không ngừng và mất khống chế mà dẫn đến tử vong.

Thiên Tú không biết vì sao nó lại chăm chăm vào Thảo Nguyên, hơn nữa giết nó cũng không phải là việc khó với cậu, tuy nhiên cậu lại muốn xem Thảo Nguyên "xả hàng" thế nào nên giục cô bé: "Mau động thủ đi."

Thảo Nguyên hoảng sợ, nhìn con ác quỷ đáng sợ rồi lại liếc Tú đang sốt ruột ở trước mắt, làm cho nàng hai bên đều khó xử, cuối cùng nàng cắn răng, cởi bỏ quần lót đang mặc bên trong chiếc váy ra, ngồi chồm hổm một tay vén váy, một tay banh hai mép môi âm hộ căng mọng ra, tập trung rặn nước tiểu.

Thiên Tú cũng không bỏ lỡ cơ hội muốn chiêm ngưỡng âm hộ của mỹ nữ, trong căn phòng tối om không ánh sáng này buộc cậu rút smartphone bật chế độ đèn pin chiếu sáng chỗ đó của Thảo Nguyên đang rặn tiểu, giả vờ giục: "Xong chưa?"

Hành động của Tú khiến nàng tức nghẹn giọng, rít lên: "Anh làm cái trò gì vậy?"

Tú thản nhiên: "Xem cô có cần tôi trợ giúp không? Có vẻ cô không tiểu được."

Thảo Nguyên đáp trả: "Thế chứ anh nghĩ gì mà trong tình huống này người ta tiểu được chứ?"


Mặc kệ nàng nói, Tú vẫn chiêm ngưỡng âm hộ nàng. Wow, nó thật đẹp! Muốn biết rõ hơn thì phải sờ và cảm nhận, thế là Tú quyết định ra tay nghĩa hiệp: "Để tôi giúp cô."

Thảo Nguyên hoảng kinh: "Anh... nói cái gì?"

Nàng chưa kịp phản ứng thì Thiên Tú bước tới lấy cái ly trên bàn hội nghị đặt xuống đất nói: "Cô hãy xả vô cái ly này trước đã."

Thảo Nguyên còn đang lắp bắp chưa hiểu ý Thiên Tú: "Anh... anh..."

Ngay lập tức, Tú gạt tay Thảo Nguyên đang che âm hộ của nàng ra để bàn tay cậu vào thế chỗ, đặt tay vào âm hộ nàng để yên một lúc, những ngón tay Thiên Tú bắt đầu mò thám hiểm âm hộ bé Nguyên và truyền tín hiệu về não bộ của cậu để xử lý thông tin. Mò mẫm một lúc cậu cảm nhận được âm hộ của nàng đáng xếp vào hàng tuyệt phẩm: mu âm hộ vun cao trắng mịn màng trong khi âm hạch lại đỏ hỏn nổi cộm trên mu, chùm lông đen rậm của nàng được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ theo hình chữ nhật dọc hai bên mép môi âm hộ trên cái mu âm hộ vun cao, hai mép môi âm hộ mũm mĩm nõn nà như đóa hoa vừa hé nở đầy hồng hào, ở giữa hai mép là lỗ âm đạo hồng hào đang phập phồng, dâm thủy bên trong đang ứa ra.

Tú cứ sờ mó âm hộ Thảo Nguyên như thế khiến cô bé luống cuống rít lên: "Anh làm gì vậy hả? Bỏ bàn tay anh ra khỏi đó ngay."

Nàng dùng sức cố đẩy cậu ra nhưng điều đó không có tác dụng gì, Tú chán nản nói: "Thư giãn đi, tôi đang giúp cả hai chúng ta, chỉ có nước tiểu của ngọc nữ thánh khiết như cô mới có thể diệt con quỷ kia."

Thảo Nguyên choáng váng: "Gì cơ?"


Con quỷ đang bò tới một lúc một gần, Thiên Tú chà xát lên âm hạch cô bé để nàng có thể bắn ra dâm thủy, Tú làm thật nhanh thật mạnh làm âm hạch nhảy qua nhảy lại hai bên ngón tay. Chỉ hai mươi giây sau nàng đã cong người, thở hắt ra. Thấy vậy, Tú tăng tốc chà xát mạnh lên âm hạch Thảo Nguyên thêm nữa đến nỗi tay cậu muốn rã rời. Tiếp theo sau đó cậu thấy mắt nàng trợn trắng và miệng không thể ngậm lại, tay chân quíu lại.
"Aaaaaaaa... aaaaaaa... aaa”. Thảo Nguyên la lên, cơ thể co giật chứng tỏ nàng đang lên đỉnh. Đã thế Tú lại chẳng tha cho nàng, vục mặt xuống bú mút chỗ âm hạch liên hồi, làm cô bé chịu không nổi và... một dòng nước bắn ra xối xả từ lỗ âm đạo cô bé làm ướt cả mặt Tú, cậu liền há miệng ra đón uống thứ nước đó ngon lành, cột nước bắn ra yếu dần, Tú liền lấy cái ly hứng lấy.

Thiên Tú để nàng nằm nghỉ ngơi, nhìn nàng giờ thật tội, cơ thể vẫn còn co giật vì cơn sướng vẫn còn trong người nàng, lỗ âm đạo của nàng cứ thoi thóp, nước thì chảy nhẹp xuống cả thảm.

Lưu Anh Nam không dám chậm trễ, cầm ly chứa "nước thánh" lên, nhìn vũ khí "công nghệ cao" trong vắt như nước suối kia hắt thẳng về phía con quỷ.

Con quỷ ngẩng đầu, há to miệng, hai chiếc răng nanh trắng ởn đáng sợ, nó vô ý thức muốn nuốt thứ dơ bẩn kia vào trong mồm, nhưng vừa vào mồm nhất thời truyền tới tiếng vang xèo xèo, hệt như mỡ nóng đổ lên da. Trong họng con quỷ kia kêu lên oa oa, mặt bốc lên từng luồng khói đen, khuôn mặt đáng sợ của nó đang thối rữa, tan chảy nhanh chóng.
Không lâu sau nó liền hóa thành một bãi nước đặc. Mây đen che khuất mặt trời tản đi, ánh mắt trời chiếu rọi vào trong, nước đặc toàn bộ tan chảy chỉ còn lại một chiếc váy trắng tinh lẻ loi rơi trên tấm thảm màu đỏ thẫm, thoạt nhìn thật rợn người.

Thiên Tú gãi đầu, đây rốt cuộc là thế nào? Lúc nãy cậu cũng "xả hàng", con quỷ này uống rất sung sướng, vì sao nước tiểu của Thảo Nguyên thì lại sánh ngang với Axit Sunfuric?

Rồi Thiên Tú lấy smartphone chụp lại dáng vẻ đang nằm lộ hàng của Thảo Nguyên, âm hộ trinh nguyên của cô bé được cậu chụp rất nhiều tấm, mốt có nhu cầu thì lấy ra "thẩm du", chụp xong cậu thở dài lấy quần lót mặc lại cho nàng.


Rất lâu sau không có động tĩnh, cơn sướng qua đi và Thảo Nguyên tỉnh lại, nàng ngồi dậy lấy tay thò bên trong váy, mặt đỏ ửng thẹn thùng hỏi: "Là anh mặc lại cho tôi à?"
Thiên Tú lẳng lặng nhìn nàng gật đầu: "Ừa, nhưng tôi không giở trò đồi bại với cô đâu nên cứ yên tâm."

Thảo Nguyên cau mày: "Chứ hồi nãy không phải anh đã chạm chỗ kín của tôi sao?"

Thiên Tú gãi đầu, cười nói: "Lúc đó đang gấp quá nên tôi mới... mong cô thứ lỗi. Lúc mặc lại quần lót cho cô tôi quên phải lấy gì đó chùi âm hộ cô cho sạch, chỗ đó ướt nhẹp."

"Cút! Lưu manh!" Mặt Thảo Nguyên nóng như lửa, mắng một tiếng rồi cô bé quay lưng về phía hắn, ôm đầu gối ngồi bệt xuống đất.

Bờ vai Thảo Nguyên hơi rung rung, không biết là đang cười hay đang tức giận, tóm lại vẫn không xoay người sang, giống như một bé con đang giận dỗi. Nom bộ dạng đáng yêu chất phác của cô nàng khiến Thiên Tú chỉ lắc đầu cười trừ.

Bỗng nàng cất tiếng hỏi: "Con quỷ kia đâu?"

Thiên Tú trả lời: "Bị nước tiểu của cô diệt rồi." Rồi ngẫm lại uy lực của nước tiểu khi nãy, chợt ý thức được điều gì đó, cậu vội hỏi: "Cô vẫn là xử nữ à?"
Thảo Nguyên đương nhiên sẽ không đáp lời cậu, Tú lầm bầm: "Nhất định là như thế, nước đái ngọc nữ có uy lực lớn nhất với loại ác quỷ này, nhất là với loại nữ quỷ đối xử độc ác với chồng khi nãy, gặp phải cô gái thuần khiết giữ thân như ngọc giống cô, quả thực đúng là thiên địch, khắc tinh."

Thiên Tú nói như vậy Thảo Nguyên càng không dám ra ngoài, một cô bé non tơ ngồi tiểu trước mắt một gã đàn ông, điều này khiến nàng không dám lộ mặt.

May mà lúc này cửa phòng hội nghị bị gõ vang, ngoài cửa truyền tới thanh âm hùng hồn của vệ sĩ: "Tiểu thư Thảo Nguyên, cô không sao chứ?"

Nàng vốn đã xấu hổ lắm rồi, nhưng không muốn để vệ sĩ lại xông vào chứng kiến bộ dạng xấu hổ của mình, vội hô to: "Tôi không sao cả."

Vệ sĩ ngoài cửa nói: "Không sao là tốt, lúc nãy tôi nhìn thấy ngoài cửa bốc khói đen, có cần gọi cứu hỏa hay không?"

"Không sao đâu, không có việc gì cả đâu." Thảo Nguyên hô to.

Vệ sĩ ngoài cửa im lặng, Thiên Tú lại nhướng mày, sao lúc nãy ngoài cửa lại có khói đen chứ? Còn nữa, lúc nãy Thảo Nguyên hét toáng trong phòng hội nghị rất lâu, với tính cảnh giác của vệ sĩ không có khả năng không nghe thấy, vì sao lúc đó họ không phản ứng nhỉ?

Lẽ nào có người bày pháp trận kết giới gì ở bên ngoài, ngăn cách hết thảy âm thanh ở bên trong? Tú cảm thấy rất có khả năng. Cậu biết trên thế giới kỳ nhân dị sĩ có rất nhiều, chỉ là kẻ nào nhằm vào Thảo Nguyên? Là gã áo đen hào hoa phong nhã lúc nãy chăng? Y quả thật cho người ta một thứ cảm giác quỷ dị nhưng Tú vẫn không tin một tên công tử nhà giàu siêu cấp lại biết thuật sĩ gì đó kia.

Còn có một điểm then chốt nữa là, con Thực Phẩn Quỷ khi nãy đến đây như thế nào? Rất hiển nhiên là bị người khống chế, hơn nữa bị người ta khoác lên chiếc váy trắng, rốt cuộc ai có thể khống chế quỷ, hơn nữa là ác quỷ đang ở địa ngục chịu phạt, thậm chí đã thất truyền?
Thiên Tú có cảm giác Địa Phủ bắt đầu rơi thời kỳ hỗn loạn rồi, ắt hẳn em trai của cậu - Minh Quân Diêm Vương Đại Đế cũng dự cảm được điều này, đồng thời cậu chưa từng nghe nói có tội hồn nào đã chịu hình phạt ở Địa Phủ còn có thể tùy ý ra vào mà?

"Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Thảo Nguyên kẹp chặt hai đùi, hai chân một trước một sau thoạt nhìn giống như mèo bước đi, tư thế này khiến dáng người của cô nàng càng thêm vẻ cao ráo, đường cong của cặp chân duyên dáng càng thêm động lòng người.

Thiên Tú nhìn nàng, cười nói: "Tôi nghĩ đây chủ yếu là vì sức hấp dẫn của cô, người quỷ thông sát mà!"

Trong lòng Thảo Nguyên vừa kinh ngạc vừa sợ lại vừa buồn bực, có điều chuyện khiến cô nàng càng bực mình hơn là ánh mắt gian tà của Thiên Tú đang nhìn chằm chặp vào chỗ giao nhau giữa hai chân nàng. Nàng mặc một chiếc quần vải voan mỏng, nhìn qua trông khá lồ lộ, lần này mặc có cảm giác như bị Tú nhìn xuyên qua.
Lúc nãy gặp tình huống khẩn cấp, Tú bảo nàng đi tiểu, mà nàng lại không có giấy vệ sinh, việc này thu hút sự chú ý cao độ của Thiên Tú khiến cậu ra tay xâm phạm chỗ kín của nàng.

Thảo Nguyên, một cô gái thuần khiết có "nước tiểu ngọc nữ", sau khi bị Thiên Tú kích tình khiến nàng lên cơn nứng cực điểm và rồi phải... bắn dâm thủy ra ngoài lỗ âm đạo như thác nước, đã vậy còn bị người ta trực tiếp mặc quần lót giùm nàng trong lúc nàng mê man vì sướng. Bây giờ lại bị ánh mắt sáng quắc của Tú nhìn chằm chằm vào lần nữa khiến nàng ta xấu hổ đến mức chỉ muốn nhảy lầu.

Nàng rất muốn chạy trốn, nhưng lại không biết còn có yêu ma quỷ quái ở xung quanh nữa hay không. Do đó Thảo Nguyên không dám lộn xộn nữa, chuyện không hay ho nhất của đời người cũng chỉ đến mức này mà thôi, cùng lúc vừa gặp ác quỷ lẫn sắc quỷ.
Thảo Nguyên thật sự không chịu nổi ánh mắt của Thiên Tú thêm nữa, cô bé hung hăng trừng mắt nhìn cậu, quay người đi một cách cực kỳ hoa lệ. Tú nhìn phía sau cô nàng vô cùng gợi cảm, một khoảng lưng lộ ra, hai vai mảnh mai, làn da trắng nõn như được tạo nên từ những gì đẹp đẽ tinh thuần nhất, không một chút tỳ vết, thậm chí ngay cả một cái nốt ruồi cũng không có. Thiết kế y phục hở ra một khoảng lưng theo hướng từ trên xuống dưới, từ rộng rồi hẹp dần, thu vào nơi thắt lưng, có thể nhìn thấy thấp thoáng bờ eo thon nhỏ nhắn như không thể với tới được cùng với cặp mông tròn trịa đầy đặn kia.

Đặc điểm lớn nhất của chiếc váy voan mỏng này là xuyên thấu vừa đủ, nhất là khoảng cách gần như thế này, Thảo Nguyên đi đôi giày cao gót năm centimet, đầu ngẩng cao chân đứng thẳng, bộ mông kiêu ngạo vểnh ra sau. Thiên Tú mở to hai mắt nhìn thấp thoáng thấy bên trong có một chút màu hồng phấn, cậu buột miệng khen: "A, mông thật đẹp!"
"Anh nói bậy bạ gì đấy?" Thảo Nguyên kông ngờ cậu lại có thể vô sỉ đến vậy, nhìn chằm chằm vào nơi mẫn cảm của con gái, lại còn nhận xét này nọ.

Không ngờ Thiên Tú nghiêm túc trả lời: "Đừng nghĩ rằng tôi cũng có tâm tư xấu xa như cô, tôi chỉ đang khen đức tính tốt đẹp của bộ mông thôi. Cô nghĩ đi, bờ mông chân thành sẽ không ngoài cười trong lại không cười. Mông bị chịu nhục, đó là thay mặt chịu đòn. Mông sống động gợi tình, phong tình vạn chủng. Mông nhẵn nhụi, không bị rỗ hoa. Mông nghiêm túc, không câu nệ nói cười. Mông trang trọng, tướng tá phúc hậu. Mông khiêm tốn, vĩnh viễn ở phía sau, thâm tàng bất lộ. Mông tiết kiệm, không cần tiêu tiền vào việc bảo dưỡng cũng trắng nõn. Mông dâm dục, từ một phân thành hai, lại hợp hai làm một."

Thảo Nguyên chán nản, lần đầu tiên nghe thấy kiểu nói thô bỉ như vậy, nàng hừ giọng: "Mông tốt như vậy thì anh còn cần mặt để làm gì?"
"Tôi lưu lại mặt, chủ yếu vì sợ cô không nhận ra tôi." Thiên Tú cười nói ha hả: "Nếu không cô nhìn kỹ mông của tôi đi, nhớ kĩ bộ dáng của nó, sau này tôi không cần mặt nữa!"

"Anh thật là đồ không biết xấu hổ!" Thảo Nguyên vội quay người đi, khuôn mặt ửng hồng tựa như hoa đào tháng ba kiều mỵ mê người. Nàng trừng mắt nhìn Thiên Tú, tức giận nói.

Thiên Tú khẽ cười, nói chuyện cùng cô bé ngây thơ như thế này thì phải vô sỉ một chút, lưu manh một chút, để nàng hòa vào tiếu tấu của cậu. Khi nàng đã quen với kiểu lưu manh vô sỉ của cậu thì cậu vụng trộm sờ một tí, bóp một chút, vuốt ve một chập, nàng cũng có thể chấp nhận.

Nhưng nếu Tú cũng đơn giản giống nàng, thành thành thật thật theo đúng quy củ khi giao lưu nói chuyện, đầu tiên nói chuyện bằng mắt, nói chuyện cuộc đời chuyện lý tưởng chuyện tương lai, nửa năm sau trong lúc vô ý mới chạm đến tay nàng, có cảm xúc mới phát triển thành cầm tay, lại qua nửa năm nữa nhân dịp xem một bộ phim điện ảnh tình cảm, yêu cầu một cách yếu ớt muốn được hôn lên mặt nàng, đợi đến khi có thể được chịch, chắc cũng đến lúc mãn kinh!
"Anh thành thật một chút đi, tôi biết anh không sợ quỷ, nhưng hai vệ sĩ ở ngoài cửa là người thật sự, lại còn là đàn ông, là đàn ông rất khỏe mạnh." Thảo Nguyên thật sự đã hết cách với Thiên Tú, nàng không chịu nổi kiểu đùa giỡn của cậu, liền lôi vệ sĩ ra.

Thiên Tú không thèm để ý đến, cậu nói: "Nam nhân khỏe mạnh chưa chắc đã có thực lực, vừa phải khỏe mạnh, vừa phải có tính bền bỉ dẻo dai, lại còn cần cả kỹ xảo nữa."

Thảo Nguyên thuần khiết không hiểu hết lời Tú nói, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu cũng biết đó chẳng phải lời tốt đẹp gì. Nàng liếc thoáng qua nhìn cậu, bỗng ngửi được hương vị "nước tiểu ngọc nữ" tràn ngập trong không khí, điều này khiến nàng hốt hoảng lại phiền muộn. Cô bé không nhịn được nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tôi đang yên đang lành lại gặp yêu ma quỷ quái thế kia? Tại sao vị công tử kia vừa nói tôi cần gã, gặp chuyện cổ quái có thể liên hệ gã, gã nói xong là tôi gặp quỷ ngay? Chuyện đó có quan hệ gì với gã không? Còn nữa, anh rốt cuộc là ai?
Thiên Tú cũng thấy vị công tử kia có chút cổ quái, nói chuyện cũng rất rõ ràng, như là đoán được Lăng Vân sẽ gặp chuyện gì đó vô cùng đáng sợ. Có điều cậu thấy gã là một người sống sờ sờ, hơn nữa dù đã dùng Thần lực thì cũng không nhìn ra được chân tướng, cậu không thể đi kết luận người khác, chuyện này vượt qua sức tưởng tượng của cậu. Ngoài ra cậu cũng không tin tưởng trên đời này có người nào lại có thể khống chế được lệ quỷ trừ phi đó là Quỷ vương hoặc đám tay chân cấp cao của hắn.

Cho nên Thiên Tú cũng không giải thích gì với Lăng Vân, chỉ giơ tập tài liệu kia lên và nói: "Tôi không có hứng thú với đám "cao to đẹp trai con nhà giàu" và "trắng trẻo xinh gái con nhà giàu" các cô, tôi chỉ là một công dân bình thường đến lĩnh lương mà thôi."
Thảo Nguyên là một cô bé rất thuần khiết, lại là một nữ nhân cực kì thông minh, mặc dù yêu ma quỷ quái mang lại cho nàng sắc thái thần bí và sợ hãi, nhưng là một người trong cuộc, nàng vẫn duy trì một phần bình tĩnh, nàng biết phân tích, trong lòng có phán đoán sơ bộ. Đồng thời nàng cũng là một người con gái mạnh mẽ, quật cường, nàng biết có một số chuyện phải rất kiên trì, đối xử với một số người phải càng mạnh mẽ, một khi thoái nhượng và tỏ ra yếu đuối, hậu quả sẽ càng đáng sợ.

Nhưng là, buổi tối cô nàng còn phải thay mặt tập đoàn Nguyên Ngọc tham dự yến tiệc của nhóm chủ sự, mục đích muốn xác lập địa vị của tập đoàn tại thành phố này, cũng giao lưu quan hệ với mấy công ty khác. Mọi người thương lượng hợp tác ở một sân chơi chính thức, tập đoàn Nguyên Ngọc phát triển cũng không tách rời được sự duy trì của các xí nghiệp vừa và nhỏ.
Có điều, sau khi gặp yêu ma quỷ quái cùng sự cổ quái của gã công tử nhà giàu kia, Thảo Nguyên trong lòng còn rất sợ hãi. Vì tối nay vị gã công tử kia cũng sẽ tham gia tiệc tối, để đảm bảo an toàn của bản thân, Thảo Nguyên bất chấp tất cả, kể cả mạo hiểm bị trêu chọc đùa giỡn, nàng cắn răng kéo Thiên Tú nói thẳng: "Anh có thể đi cùng tôi không?"

"Hả?" Thiên Tú giả ngu.

"Buổi tối đi cùng tôi tới một tiệc rượu được không? Tôi sẽ trả thù lao cho anh." Thảo Nguyên chính thức đưa ra lời mời.

"Thù lao là nụ hôn được không?" Tú chính thức báo giá.

"Anh hôn còn chưa đủ à?" Thảo Nguyên trừng mắt che miệng. Hai người tổng cộng gặp nhau hai lần, hôn cũng hai lần. Chuyện này đối với nàng còn đáng sợ hơn cả chuyện gặp quỷ, đó là lần đầu tiên và lần thứ hai mà nàng khổ công giữ gìn bao năm nay mà. Nàng đã tưởng tượng rất nhiều lần về thời điểm cô nàng cam tâm tình nguyện dâng lên nụ hôn đầu tiên, đó phải là cảnh tượng lãng mạn và tuyệt vời đến mức nào, vậy mà hiện thực lại cách biệt một trời một vực so với tưởng tượng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.