Trở về truyện

Nhân Gian Nổi Sóng - Chương 83: Cũng Thật Xứng Đôi

Nhân Gian Nổi Sóng

99 Chương 83: Cũng thật xứng đôi

Cuối cùng Thảo Nguyên cũng lôi được Thiên Tú đi với nàng, dù sao có Tú bên cạnh theo nàng cũng đỡ lo hơn vì cậu có khả năng phòng quỷ trừ tà.

Thảo Nguyên phải trang điểm diện đồ, song nàng cũng không rời Tú quá xa. Ngay trong nhà vệ sinh phòng hội nghị, nữ trợ lý đưa tới cho nàng lễ phục và đồ lót hoàn toàn mới cùng một túi đồ trang điểm.

Từ lúc nàng bắt đầu vào nhà vệ sinh trang điểm, Thiên Tú bừng bừng hưng phấn muốn nhìn xem cô bé vốn đã đẹp như tiên sau khi trang điểm sẽ đạt tới mức nghịch thiên cỡ nào.

Trong lúc chờ, Tú vận Thần lực lên bàn tay đang xòe ra, một vòng kim quang xuất hiện lơ lửng trên bàn tay cậu, Tú làm động tác úp bàn tay xuống, vòng kim quang cũng di chuyển theo lòng bàn tay hướng xuống, tức thì một trang phục từ trong vòng kim quang rơi xuống. Có được bộ đồ rồi Thiên Tú ẩn Thần lực đi, vòng kim quang cũng theo đó biến mất.

Xong xuôi, Thiên Tú ngồi chờ Thảo Nguyên tiếp nhưng chẳng biết chờ bao lâu, cậu đã ngáy o o rồi.

Tú không biết mình ngủ bao lâu, tóm lại khi tỉnh lại trời đã tối đen rồi mà Thảo Nguyên không ngờ vẫn trang điểm trong nhà vệ sinh. Thậm chí có thể nghe thấy nàng huýt sáo vui vẻ, Thiên Tú bó tay, cô bé này vì sợ quỷ đều không dám rời đi, nhưng lại ở trong nhà vệ sinh cả nửa ngày, nếu có quỷ thì nàng ta sớm đã bị hù chết rồi.

Vào khoảnh khắc Thảo Nguyên ra khỏi nhà vệ sinh, phòng hội nghị vốn tối tăm nhất thời sáng rực lên, Thiên Tú cuối cùng cũng đã hiểu thế nào là diễm quang tỏa ra tứ phía.

Lúc này nàng mặc một bộ lễ phục trễ ngực hở lưng màu đỏ sậm, mang vẻ cao quý lại mang theo vẻ hấp dẫn sexy. Một khe rãnh sâu không thấy đáy, đôi giày thủy tinh bao bọc lấy đôi chân ngọc, đôi chân thẳng tắp tinh xảo mượt mà, làn váy gần đến đầu gối, chiếc váy chẳng lộng lẫy lắm nhưng nàng mặc vào lại lộ ra vẻ cao quý.


Mái tóc đen nhánh của cô nàng búi đơn giản ở trên đầu, trông rất gọn gàng, đôi mi cong cong như lưỡi liềm, đôi mắt sáng ngời như ánh sao đêm, hàng lông mi dài hơi run rẩy, hệt như một đôi bàn chải đang chải trái tim Thiên Tú. Chiếc mũi cao cao, đôi môi ướt át, vòng cổ và hoa tai kim cương rạng rỡ ánh sáng, nàng hệt như một nàng tiên ánh trăng, cao quý xuất trần.

Trước đây Thảo Nguyên diện cho mình là vì tham dự trong các trường hợp cần thiết, là một kiểu lễ nghi. Trong ngày thường cô nàng thích mặt mộc, có lòng tin tuyệt đối với dung mạo của mình, hơn nữa, cô bé đẹp vì cách ăn mặc, chỉ có lúc người khác thưởng thức sắc đẹp của nàng, mà nàng cũng đồng ý bộc lộ cho kẻ đó xem, thì nàng mới chịu ăn diện.

Nhưng hôm nay nàng lại ăn diện một cách kỳ lạ, hơn nữa càng ăn diện càng nghiêm túc. Trang phục đơn giản lúc ban đầu đều bị nàng giặt hết, ù ù cạc cạc bị một ý thức dẫn dắt, cẩn thận tỉ mỉ trau chuốt ngũ quan của mình, trang điểm ra một "mình khác" mà nàng tự nhận là đẹp nhất từ khi sinh ra tới nay.

Mà lúc này, nhìn thấy bộ dạng ngẩn ngơ tò te của Thiên Tú, trong lòng cô bé đắc ý một hồi, cảm thấy hết thảy đều đáng giá, vô cùng thỏa mãn. Nhưng khi Thảo Nguyên ý thức tới điểm này thì không nhịn được đỏ bừng cả mặt…

"Nhìn đã chưa?" Thảo Nguyên đỏ mặt, e thẹn làm bộ mất kiên nhẫn nói. Thực ra nàng rất hưởng thụ kiểu ánh mắt này, từ khi hai người quen biết cho tới nay, Thiên Tú luôn nhanh nhảu mồm miệng, nàng nói một câu thì Tú có sẵn một nghìn câu đang chờ. Mà lúc này Tú lại chỉ ngoan ngoãn lắc đầu, tỏ vẻ mình vẫn chưa nhìn đã, thứ cảm giác chinh phục này làm cho Thảo Nguyên rất hưởng thụ.

Tú hoàn toàn ngậm cái miệng ai cũng không phục của mình lại. Cậu rốt cuộc đã biết được sự đáng sợ của phụ nữ, các nàng không cần vận dụng một xe một pháo thậm chí bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ dựa vào sắc đẹp đã có thể khiến đàn ông thuần phục, Thiên Tú đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Thảo Nguyên dào dạt đắc ý, xoay người muốn ra khỏi cửa, Thiên Tú vội gọi lại: "Chờ đã."

"Sao thế?" Thảo Nguyên quay đầu hỏi, khoảnh khắc bất chợt quay đầu đầy quyến rũ kia khiến tâm thần Thiên Tú chấn động, cậu cười nói: "Đợi tôi vô thay đồ lát nhé."


"Ồ!" Lăng Vân sửng sốt rồi sau đó ngạc nhiên: "Bộ đồ đó anh lấy ở đâu thế?"

Thiên Tú cười đắc ý: "Dĩ nhiên là tôi dùng tiền mồ hôi nước mắt của mình mua rồi."

Thảo Nguyên bĩu môi trông thật đáng yêu khiến Tú phải phì cười.

Đàn ông dùng thực lực tuyệt đối chinh phục phụ nữ, phụ nữ dùng dung mạo tuyệt sắc chinh phục đàn ông.

Thiên Tú quả thật giống như nàng nghĩ, muốn ăn diện đàng hoàng hơn, ăn diện sao cho xứng với cô nàng hơn. Đây cũng là ý nghĩ rất bình thường của đàn ông trong tình huống này.
Thiên Tú cũng chui vào nhà vệ sinh rất lâu sau mới ra ngoài. Khi bước ra trông cậu giống như nam thần từ trên trời rơi xuống, ánh sáng chói lòa, đẹp trai đến mức tối tăm cả trời đất khiến Lăng Vân sáng ngời hai mắt.

Lúc này Thiên Tú chải đầu tóc gọn gàng, lễ phục màu đen, áo sơ mi màu trắng, giày da bóng loáng, nơ thắt đúng kiểu, cộng thêm bờ lưng thẳng tắp, cậu vô cùng điển trai và hoạt bát.

"Nhìn đã chưa?" Thảo Nguyên không biết mình sững sờ bao lâu, đến tận khi Thiên Tú nói ra lời tương tự cô nàng mới đỏ mặt không nói gì, xoay người lẳng lặng rời đi, tim đập như hươu chạy, khó có thể áp chế. Nhất là sau khi lên chiếc xe lộng lẫy kia, Thiên Tú cố chen đến bên người nàng, hơi thở đàn ông nồng đậm ấy khiến nàng càng thêm hoảng loạn.


Thảo Nguyên cũng là một cô gái mới tròn hai mươi, đang đến tuổi xuân xanh, tình yêu nở rộ. Nàng cũng từng không chỉ một lần ảo tưởng ra cảnh mình yêu đương, và Thiên Tú quả đúng là chàng hoàng tử tưởng tượng trong lòng nàng.
Thảo Nguyên mang cảm xúc thấp thỏm ra lệnh lái xe, bên cạnh nàng chính là Thiên Tú, trong khoang xe rất rộng rãi nhưng hai người lại chen cùng một chỗ. Thảo Nguyên biết rõ cậu có lòng muốn chiếm lấy thân thể nàng để hưởng dụng niềm vui hoan ái nhưng nàng lại không hề quở trách cậu một cách kỳ lạ. Đương nhiên, nếu đã không còn lời gì khác, thì nàng còn biết nói gì bây giờ?

Xe đi ra ngoài rất lâu, lái xe trước mặt đều thỉnh thoảng ho nhẹ hai tiếng, bởi vì trạng thái của hai người quá kì lạ, rõ ràng dựa vào nhau rất thân mật lại chẳng nói câu nào. Còn có chính là, hôm nay tiểu thư Nguyên thật xinh đẹp, gã đàn ông bên cạnh không biết là công tử nhà giàu mọc từ đâu ra, thật có phúc mà!

Thiên Tú cũng dày công ăn diện, chính là vì xứng đôi với nàng. Đối mặt với đại mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, nếu không động tâm thì đó tuyệt đối là vớ vẩn, có cơ hội nhưng không biết nắm chặt thì đó chắc chắn là bị lừa đá. Cậu ngồi sóng vai với Thảo Nguyên, thấy cô bé chần chừ không lên tiếng, cậu không nhịn được: "Này, cô từng thấy một nam một nữ ngồi sóng vai nhưng hai người lại không nói chuyện với đối phương, thậm chí ngay cả liếc đều không liếc đối phương một cái bao giờ chưa?"
Cô bé hơi run người, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Đương nhiên có, hai phát thanh viên trong thời sự phát thanh chính là như thế!"

Thảo Nguyên và Thiên Tú giống như phát thanh viên trong thời sự phát thanh vậy, cho dù ngồi sóng vai lại coi đối phương như không khí, không có bất kỳ sự trao đổi nào. Mỗi người một ý nghĩ mỗi người một tâm tư, nhìn đèn đuốc sáng trưng, đô thị Sài Gòn ngợp trong vàng son ngoài xe, luôn có một loại khiến người ta trầm mê.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.