Trở về truyện

Nhân Gian Nổi Sóng - Chương 80: Thực Phẩn Quỷ

Nhân Gian Nổi Sóng

94 Chương 80: Thực Phẩn Quỷ

Lúc này, màn hình cực lớn kia như biến thành vực sâu không đáy, khiến người ta không nhìn thấy đầu cuối, chỉ có bóng tối khôn cùng, mà vào lúc bóng tối tràn ra, một đốm sáng xuất hiện, khẽ nhảy lên."A…" Thảo Nguyên vô cùng sợ hãi, cô nàng hoảng sợ hét lên, chỉ vẻn vẹn ôm eo Thiên Tú, vùi đầu vào ngực cậu, nhưng vẫn không nhịn được tò mò len lén chú ý tới sự biến hóa của màn hình, run rẩy nói: "Đây, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Thiên Tú vẻ mặt ngưng trọng, ôm chặt cô nàng như gặp đại địch, sống chết trong nháy mắt vậy. Thực ra trong lòng hắn đang nghĩ, dáng người cô bé này thật không tồi, đặc biệt là vòng eo nhỏ này, tuyệt đối không vượt qua hai phần ba met.

Hơn nữa, Thiên Tú vừa mới xem phim bom tấn JAV xong, đang hưng phấn, bỗng nhiên mỹ nữ chui vào trong ngực khiến cậu vô cùng sung sướng. Có điều rất nhanh cậu liền không cao hứng nổi, bởi vì trong màn hình, đốm sáng ở sâu trong vực sâu kia càng lúc càng sáng, cách họ càng lúc càng gần. Bỗng nhiên vài luồng màu đen không ngờ lại vãi ra ngoài từ trong màn hình, Thiên Tú còn tưởng là ảo giác, nhưng Thảo Nguyên trong ngực cậu lại hét toáng lên: "Á, Quỷ tới rồi."

Quỷ? Thiên Tú vận Thần lực lên đôi mắt nhìn kỹ càng: xuất hiện trong màn hình quả nhiên là mái tóc con người! Mái tóc đen dài rối tung xõa xuống, một đôi mắt đỏ au lúc ẩn lúc hiện đằng sau mái tóc, trên khuôn mặt trắng bệch còn dính máu. Nó từng chút từng chút, dường như rất gắng sức đi ra bên ngoài.

Thiên Tú nghiêm túc nói cho Thảo Nguyên: "Cô nói không sai, cái thứ cố bò ra khỏi màn hình kia quả thật là quỷ."

"Vậy anh mau nghĩ biện pháp đi." Thảo Nguyên tóm chặt lấy Tú, móng tay gần như đều lún vào trong thịt, Thiên Tú khẽ nghiến răng một cái.

"Cô bé à, trước tiên buông tôi ra được không, tôi phải đi bắt quỷ đó." Thiên Tú sợ kích động tới Thảo Nguyên, rất dịu dàng thương lượng với cô nàng.

"Không được, anh đừng rời khỏi tôi." Cô bé sợ hãi hét to.


"Thế hai ta đăng ký kết hôn nhé?" Thiên Tú hùa lời.

"Anh đừng nói vớ vẩn, mau bắt quỷ." Bé Nguyên bị quỷ dọa chết khiếp, bị lời của Tú cũng dọa không nhẹ, ai đăng ký kết hôn với ai chứ?

Thái Ngọc Thảo Nguyên vút cái lủi ra đằng sau Thiên Tú, lần này thật sự dùng cậu làm bia đỡ. Tú thì cười ha ha đi về phía màn hình, còn chưa tới gần đã ngửi thấy một mùi hôi thối phả vào mặt, Thảo Nguyên không kịp đề phòng bị nôn khan một trận.

Thiên Tú cười nói: "Không sao đâu đừng sợ, chúng ta có thể rút nguồn điện màn hình làm nó kẹt trong đó, cũng có thể đặt một tấm gương đối diện với nó, để nó tốt nhất bị khuôn mặt của mình hù chết, hoặc đặt thêm một chiếc màn hình nữa cho nó bò tới bò lui."

"Ọe…" Thảo Nguyên không ngừng nôn khan trong mùi hôi thối kia, cuối cùng thậm chí nôn thật ra, Thiên Tú cũng không dễ chịu, nhưng lại biết con quỷ bò ra ngoài này rốt cuộc là cái gì rồi, chỉ là không biết vì sao nó lại ăn mặc như thế.

Thiên Tú kéo Thảo Nguyên vội vàng thối lui, nhìn quỷ vật gian nan từ trong màn hình bò ra ngoài, thân thể đi ra càng lúc càng nhiều. Họ phát hiện ra, trên người vật này giắt đầy các thứ ô uế, tỏa ra mùi vô cùng thối, Thảo Nguyên bịt chặt mũi, vẫn đang nôn khan không ngừng.

"Bịch", rốt cuộc con quỷ này đã rơi ra ngoài từ trong màn hình, mái tóc đen bồng bềnh, khuôn mặt vàng như nghệ, một đôi mắt nhỏ không có bất kỳ thần thái nào, trên mặt còn có vết máu, trong miệng có hai chiếc răng nanh thoạt nhìn rất khủng khiếp, toàn thân tỏa ra mùi thối.

Hình ảnh này so với con quỷ dâm dục lần trước đáng sợ hơn rất nhiều, Thảo Nguyên sợ tới mức hét toáng. Nhưng rất nhanh cô bé liền không hét nữa, bởi vì nàng phát hiện ra con quỷ kia dường như chẳng có nguy hiểm gì cả, chỉ là bề ngoài dọa người mà thôi. Hơn nữa lúc này con quỷ kia không ngờ lại nằm úp trên đất, đang ăn bãi nôn của nàng vừa nôn ra.

"Cái này…?" Thảo Nguyên trốn đằng sau Thiên Tú, vẫn ôm chặt lấy cậu, hai người dính chặt lấy nhau, cô nàng run rẩy chỉ vào con quỷ, trông Thiên Tú vô cùng bình tĩnh, biết không hề nguy hiểm lắm mới dám mở lời: "Đây rốt cuộc là cái gì?"

"Rất hiển nhiên nó là một con quỷ, hơn nữa là một con quỷ thất truyền từ rất lâu." Thiên Tú cười nói.

"Thất truyền? Quỷ cũng có thất truyền á?" Thảo Nguyên cũng không biết là đang làm nũng hay là theo thói quen, nhéo mạnh cậu một cái.

Thiên Tú nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Cái gọi là thất truyền cũng chính là một loài quỷ trong truyền thuyết, vào thời cổ đại rất thường thấy, nhưng những năm gần đây Địa Phủ cũng phát triển theo thời đại, rất nhiều loài quỷ đều biến mất."

"Thế, thế nó thuộc loài nào?" Thảo Nguyên hỏi.

"Nếu tôi không nhìn lầm, nó hẳn là Thực Phẩn Quỷ trong truyền thuyết." Thiên Tú nói chắc nịch.
Thảo Nguyên thắc mắc: "Ăn phân?"

Thiên Tú: "Chính là ăn cứt."


Thảo Nguyên: "Anh thật tởm lợm."

Thiên Tú bó tay, cô ả này vừa mới nôn lên người anh mày, giờ không ngờ còn trừng mắt nói anh mày tởm lợm, con gái thật không có thiên lý.

Thiên Tú lạnh lùng nói: "Chính bởi vì xã hội hiện nay phụ nữ là chủ đạo, ngang ngược hống hách cho nên rất nhiều nữ quỷ đều thất truyền rồi. Chẳng hạn như loài trước mắt, nó sở dĩ gọi là Thực Phẩn Quỷ, là bởi vì loài quỷ này lúc ở Dương gian là những người vợ lừa dối người chồng, để riêng tự ăn uống, vì ghét hiềm chồng, nên phải mắc quả báo thường ăn phấn uế. Bình thường lúc loài quỷ này xuất hiện nhằm vào ai đó, người ấy sẽ ù ù cạc cạc xuất hiện tình trạng nôn mửa thậm chí đái ị thất thường, mà quỷ vật chẳng phải muốn hại người mà là dùng những bãi nôn mửa và phân tiểu này làm thức ăn. Đương nhiên, nếu nghiêm trọng cũng sẽ vì nôn mửa và mất khống chế mà chết."
"Tôi sẽ không thế đâu, không thế đâu." Thảo Nguyên gật đầu lia lịa: "Sau khi tôi lập gia đình, chẳng những sẽ không giấu đồ ăn, mà mỗi ngày còn làm món ngon chờ ông xã tan tầm, nếu ông xã mệt quá tôi thậm chí có thể đút cho anh ấy ăn."

"Hả? Thiên kim đại tiểu thư như cô còn biết nấu cơm?" Thiên Tú hiếu kỳ nói.

"Nấu mì cũng xem như là nấu cơm chứ?" Cô bé ngây thơ hỏi.

Thiên Tú lấy tay che mặt lắc đầu: "Phán quan của Địa Phủ cũng chẳng biết mỳ ăn liền là thứ gì, cô rõ ràng là lách luật mà."

Hai người không tim không phổi đấu mồm, mà con Thực Phẩn Quỷ kia đã nhanh chóng ăn xong chỗ nôn mửa của Thảo Nguyên lúc nãy, nó đang bò trên đất, ngửi mùi bò về phía họ.

"A, nó qua đây kìa." Thảo Nguyên phát hiện đầu tiên, hét toáng lên, cô nàng ghét nó từ trong thâm tâm, sự chán ghét này không chỉ là vì nó tởm lởm, còn vì hành vi độc ác nó đối xử với chồng và nhân phẩm đê tiện.
Rất hiển nhiên Thảo Nguyên là một cô gái truyền thống từng tiếp nhận giáo dục cao đẹp, có công ty lớn như vậy, tài sản vô số, còn biết nấu mỳ, điều này đã không dễ dàng rồi.

"Này, anh đừng thộn ra đấy, nó tới rồi kia, mau nghĩ cách đuổi nó đi đi." Thảo Nguyên khẩn trương nói, nàng vừa sợ vừa ghét.

Thiên Tú lại nói: "Không có cách rồi, cô xem trạng thái của nó kìa, rõ ràng sẽ không nghe tôi."

"Anh không phải biết bắt quỷ à?" Thảo Nguyên hỏi.


"Ai nói tôi biết bắt quỷ chứ, hơn nữa ở thời đại này, bắt quỷ là trái với luật trời." Thiên Tú giả vờ chán nản nói: "Bây giờ chỉ có thể khuyên nhủ bằng tình người, tiến hành tư vấn tâm lý thích hợp cho nó, để nó tự nguyện hồn về Địa Phủ. Nhưng rất hiển nhiên nó hoàn toàn không nghe lọt, cho nên cách duy nhất chính là thỏa mãn yêu cầu của nó."
"Nó có yêu cầu gì?" Thảo Nguyên quýnh lên hỏi.

"Tôi hỏi thử nó xem…" Thiên Tú giả vờ giả vịt nói tiếng sao Hỏa bla bla... một hồi với con quỷ đang chậm rãi bò tới, con quỷ kia ngoại trừ yết hầu phát ra tiếng oa oa, ngoài ra chẳng nói ra câu gì cả. Nhưng Thiên Tú lại tỏ vẻ giống như hai người đang đối thoại với nhau, hắn ngoảnh lại nói cho Thảo Nguyên: "Nó nói yêu cầu của nó rất đơn giản, nó nói lúc nó còn sống đã quá hà khắc và ác độc với chồng, cho nên chịu tội ở Âm gian. Nó bây giờ rất hối hận, không đối xử tốt với chồng mình cho nên nó muốn bảo cô đối xử tử tế với tôi, ít nhất phải dịu dàng hôn tôi, nếu nó biết cô là một người vợ tốt thì nó sẽ không hại cô."

"Hả? Hôn anh? Nó, nó thật sự nói như vậy?" Thảo Nguyên bán tín bán nghi hỏi.

Thiên Tú mở cờ trong bụng nhưng trên mặt lại ra vẻ nghiêm túc, bỗng xoay người đẩy Thảo Nguyên ra trước mặt nói: "Không tin cô tự hỏi nó xem."
"Á…" Thảo Nguyên nào dám tới gần, cô bé này nhìn thấy sâu róm và con gián đều sẽ sợ đến mất hết hồn vía, huống chi là yêu ma quỷ quái.

Nàng lại lủi nhanh ra sau lưng Thiên Tú, không cam lòng nói: "Anh nói cho nó biết chúng ta không phải vợ chồng, nhưng tôi nhất định sẽ làm một người vợ hiền hậu nết na."

Thiên Tú lập tức bày ra bộ mặt phiên dịch "nói" với con quỷ. Đối phương vẫn bò từ từ về phía hai người, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc bén, cả người toàn mùi thối và ô uế, cổ họng vang lên ừng ực.

"Sao rồi, nó nói gì?" Thảo Nguyên yếu ớt hỏi.

"Nó không tin." Thiên Tú bốc phét: "Nó dù sao cũng là quỷ vật trong truyền thuyết, khi còn sống ít nhất cũng là người của mấy trăm năm trước. Phụ nữ thời kỳ đó là phong kiến và bảo thủ, nếu vô ý bị gã đàn ông xa lạ nhìn thấy cổ tay mình đều coi là thất thân, thất tiết, càng sẽ không có bất kỳ sự tiếp xúc da thịt với gã đàn ông nào ngoại trừ cha và chồng mình. Nhưng cô xem chúng ta bây giờ, cô ôm tôi chặt vậy, nó đương nhiên cho rằng chúng ta là vợ chồng, cho nên nó kiên trì muốn bảo cô hôn tôi, thể hiện sự ôn nhu của cô mới chịu tha cho cô. Haizz, cô biết đấy, tôi cũng rất khó xử, đều là tư tưởng phong kiến hại người mà…"
"Được rồi anh đừng nói nữa, tôi hôn là được." Thảo Nguyên bị con quỷ dọa cho hồ đồ, hơn nữa chỗ này mùi thối ngất trời, khiến cô nàng điên đảo thần hồn, chỉ cần có thể thoát khỏi hiểm cảnh, làm gì cũng được hết. Hơn nữ Thiên Tú nói rất hợp tình hợp lý, không một sơ hở.

Có điều Thảo Nguyên chỉ muốn ôm mặt Tú thơm nhẹ một cái vào má cậu, lại không ngờ vào thời khắc mấu chốt Tú bỗng xoay đầu, miệng đối miệng hôn một cái thật giòn giã.

Đây là lần thứ hai cô nàng hôn môi với Thiên Tú, so với lần trước lại có cảm giác khác hẳn, đương nhiên cảm giác sâu sắc nhất chính là, đều sắp quen con mẹ nó rồi, cảm giác giống như một đôi yêu nhau thắm thiết đang hôn nhau, không có bất kỳ sự cố kỵ và xấu hổ nào.

Bỗng tâm thức cả hai bị đánh động khiến họ ngừng lại, Thiên Tú và Thảo Nguyên cứ ngơ ngẩn nhìn nhau mãi vì hình ảnh ký ức cứ tái hiện trong đầu hai người.
Lát sau, cả hai trở về thực tại. Hai người dẫu sao cũng không phải tình nhân, bây giờ cũng chẳng phải lúc thân mật, trong lòng Thảo Nguyên trước sau vẫn có sợ hãi, cho nên nụ hôn này chỉ lướt cái rồi ngừng, nhưng Thiên Tú vẫn ngửi thấy mùi kem đánh răng Crest hương bạc hà.

"Này, anh làm gì đấy?" Thảo Nguyên che miệng nhìn Thiên Tú, nàng không ngờ cậu lại đang cởi quần.

Thiên Tú vừa cởi quần vừa nói: "Hết cách rồi, cô nhìn xem nó còn đang bò về phía chúng ta kìa, hiển nhiên không tin chúng ta là vợ chồng mà, tôi chỉ có thể dùng biện pháp cực đoan thôi."

"Anh đừng làm loạn." Thảo Nguyên vừa hoảng vừa sợ vừa thẹn, đây rốt cuộc là kiểu bắt quỷ gì chứ?

Ngay lúc nói chuyện Thiên Tú đã cởi thắt lưng, kéo khóa quần, hơn nữa tên này không ngờ còn mặc một chiếc quần sịp màu đỏ. Ngay trong nháy mắt cậu kéo quần kia, Thảo Nguyên không biết làm sao, Thiên Tú bỗng xoay người, đưa lưng về phía cô bé, hướng về phía con quỷ, móc côn thịt ra bắn xè xè một cách sung sướng…
"Điều này…" Thảo Nguyên muốn ngất, phản ứng đầu tiên chính là, tấm thảm Ba Tư cao cấp trên đất không thể dùng nữa, căn phòng hội nghị này về sau nàng cũng không bước vào nữa.

Lại nhìn Thảo Nguyên, đầu tiên xem phim người lớn, lại hôn miệng nàng, cả người bốc lửa hừng hực, khi móc ra côn thịt, nó ngạo nghễ oai hùng, dường như có thể đâm lên tận mặt hắn. Bây giờ "mở vòi xả nước", thế nước dũng mãnh, rào rào như sông vỡ bờ. Những thứ dơ bẩn này toàn bộ rơi lên người con quỷ kia, đây là thức ăn của nó cũng là sự trừng phạt dành cho nó.

Song, Thiên Tú rõ ràng đánh giá thấp "sức ăn" của con quỷ này, hoặc nói là đánh giá cao "lưu lượng" của mình. Nhưng sau khi cậu vén quần lên, đối phương cũng đã lửng dạ, có điều động tác của nó rõ ràng chậm lại, mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn kia cũng bị lấp đi không ít. Ừm, chủ yếu là vì gần đây cậu cũng có chút hỏa vượng.
"Thế nào rồi?" Thảo Nguyên hai tay che mắt, nhưng lại để kẽ tay nhìn trộm.

"Tên này không dễ đối phó." Thiên Tú nghiêm túc nói: "Tôi vốn dĩ muốn cho nó chết nó, nhưng "hàng" của tôi không đủ, cô có hàng không, cho nó thêm tí nữa đi!"

"Hả? Tôi? Ở đây?" Thảo Nguyên bịt kín mặt mình.

"Mau lên đi, bằng không chờ nó bò tới không có gì ăn thì nó sẽ ăn thịt người đấy." Thiên Tú hù dọa cô bé. Có điều để nó no chết quả thật là phương pháp hay để tiêu diệt nó.

Thảo Nguyên ôm mặt, đầu lắc lia lịa, đánh chết nàng cũng không dám "xả hàng" bậy như Tú

"Oa…" Con quỷ kia bỗng phát ra tiếng nuốt nước bọt, cảm giác thật giống như chưa ăn no vậy. Cho dù hành động chậm chạp nhưng thật sự bò về phía họ, hai chiếc răng nanh trắng ởn vô cùng đáng sợ. Không cần Thiên Tú nói, Thảo Nguyên đều cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.
"Nếu không tôi ra ngoài trước?" Thiên Tú biết cô nàng xấu hổ, rất quan tâm nói.

"Không được, tôi sợ lắm." Thảo Nguyên kiên quyết không đồng ý, nàng tuyệt đối không thể ở một mình cùng con quỷ, nhưng cũng không thể tè bậy ngay trước mặt Thiên Tú, điều này làm thế nào mới tốt đây?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.