Trở về truyện

Mẫu Tử Ký - Chương 17 : Tức Giận

Mẫu Tử Ký

17 Chương 17 : Tức Giận

"Anh à, anh hiểu lầm em rồi, em chưa từng trêu vào anh mà."

Lý Tra Tra có chút sợ hãi nói.

"Hiểu lầm, đúng không? Con mẹ nó, mày nói hiểu lầm đúng không?"

Thiên Vô Cực vừa nói vừa dùng sức đánh mạnh vào cái miệng cho của hắn ta.

Lý Tra tra bị đánh mà hoang mang, thận trọng nói:

"Anh à, chuyện thế nào vậy, em thật sự không biết gì mà."

"Không biết sao? Cái đệt mẹ mày."

Lại ăn thêm một bạt tai nữa.


"Có biết hay không? Hả? Bây giờ thì mày biết chưa?"

Thiên Vô Cực một cái rồi lại một cái, liên tục tát rồi đánh vào đầu khiến hắn choáng váng hoa hết cả mắt. Lý Tra Tra đưa tay ôm đầu muốn cản trở hắn.

"Cho mày cản này."

Thiên Vô Cực dùng sức đánh một quyền vào bụng hắn ta.

"A, đại ca, em sai rồi, xin anh đừng đánh nữa."

Lý Tra Tra sợ hãi khóc rống lên.

"Để tao nói cho mày biết mày đã sai ở đâu? Cô giáo Hạ Tĩnh của mày chính là mẹ tao, thứ nhất, bà ấy đối với như thế nào thế nào, tao con mẹ nó còn không biết sao? Thứ hai, bà ấy đã không chấp nhặt gì mà mày còn dám chửi bới bà ấy sau lưng à."

Thiên Vô Cực dùng lực tay quất mạnh từng cái vào mặt hắn, điên cuồng gào thét:


"Bây giờ tốt nhất mày đi xin lỗi bà ấy cho tao nhưng không được để bà ấy biết là tao ép mày, nếu không thì về sau tên khốn như mày đừng mong được sống dễ chịu."

"Đại ca, em biết lỗi rồi, xin đại ca đừng đánh nữa, em sai rồi, bây giờ em lập tức đi xin lỗi ngay đây."

Lý Tra Tra vội vàng đồng ý.

"Nhanh lên, nói trơn tru vào. Tao sẽ đi theo mày, màu đừng nghĩ dám chơi đùa với ông đây."

Bên trong phòng làm việc của Hạ Tĩnh.

"Cô Hạ Tĩnh, em rất xin lỗi, hôm qua em đã chống đối lại cô, em sai rồi, em xin lỗi nha cô Hạ Tĩnh!"

Bây giờ Lý Tra Tra cúi đầu xuống, giọng nói vô cùng thành khẩn xin lỗi mẹ của Thiên Vô Cực.


"Không có chuyện gì đâu, Lý Tra Tra, cô sẽ không để chuyện này ở trong lòng. Em hãy cố gắng học tập thật tốt, về sau lúc lên lớp đừng chơi điện thoại nữa nhé, lần này coi như bỏ qua."

Hạ Tĩnh vốn đang cảm thấy buồn bực thì đột nhiên nhận được lời xin lỗi của học sinh, trong lòng lập tức không biết nên làm như thế nào cho phải, vốn đang hoài nghi lấy chính mình có phải đã làm không tốt chỗ nào nên mới xảy ra chuyện như thế này. Giờ phút này lại nhận được lời xin lỗi của học sinh nên trong nội tâm bà cũng dịu đi một chút.

"Được rồi, cô Hạ Tĩnh, lần sau em sẽ không làm vậy nữa, vậy em xin phép đi trước ạ."

Lý Tra Tra xin lỗi xong liền muốn mau chóng rời đi, bà ấy chú ý đến Lý Tra Tra đang cúi đầu, hỏi:

"Làm sao vậy, Lý Tra Tra, sao em lại một mực cúi đầu như vậy. Để cô xem một chút."

Nói xong Hạ Tĩnh liền muốn đi lại gần đỡ Lý Tra Tra còn đang một mực thấp đầu lên.

"Thật sự không có chuyện gì mà cô."

Lý Tra Tra kháng cự giãy dụa, nhưng mà không lay chuyển được bà ấy.

"A... Sao lại thế này? Ai đã đánh em ra thế này đây?"

Hạ Tĩnh vừa trông thấy khuôn mặt sưng đỏ của Lý Tra thì kinh ngạc hô lên một tiếng.

Thiên Vô Cực ở ngoài cửa thầm kêu không tốt, vội vàng rời đi.

"Cạch cạch cạch" vừa nghe được tiếng giày cao gót đụng phải mặt đất, hoá ra mẹ Thiên Vô Cực đã nhanh chân đi ra nhìn thấy bóng lưng của hắn.


"Đứng lại, Thiên Vô Cực. Có phải chuyện này là do con làm hay không?"

Nghe thấy tiếng hét giận dữ của Hạ Tĩnh, thân thể của Thiên Vô Cực run lên, quay đầu mỉm cười nhìn mẹ hắn.

"Có chuyện gì vậy mẹ?"

"Có phải là do con đánh Lý Tra Tra rồi ép hắn đến xin lỗi mẹ không?"

Hạ Tĩnh phẫn nộ hỏi.

"Đúng vậy, là do con đấy. Con chỉ là không muốn nhìn thấy không vui. Mẹ có biết không, nếu mẹ không vui thì con cũng sẽ đi không vui theo, cho nên con không muốn mình mất hứng thì chỉ có thể làm cách này. Đúng vậy đấy, con đánh người thì có lỗi, thế nhưng con làm chuyện này là vì mẹ, mẹ có biết hắn nói gì sau lưng mẹ không? Cũng bởi vì mẹ luôn hiền lành cho nên hắn mới càng được nước lấn tới, hắn sẽ không cảm kích mẹ đâu mà sẽ chỉ càng thêm oán hận mẹ thôi, không có ai sẽ nhớ kỹ mẹ tốt như thế nào."
Thiên Vô Cực thật lòng thổ lộ ra tâm ý của mình.

"Đủ rồi, Thiên Vô Cực. Đánh người đã chính là không đúng rồi, thế giới này cũng không phải đen tối như con nghĩ đâu."

Hạ Tĩnh không nghĩ hắn thế mà lại nghĩ như vậy.

"Thế nhưng đây là hiện thực, vì sao mẹ lại tình nguyện mình không vui cũng muốn dễ dàng tha thứ cho loại người này chứ?"

Thiên Vô Cực cũng không biết vì sao mẹ hắn lại vì học sinh của mình mà trách móc người thân là hắn, hắn là con trai ruột của bà ấy mà.

"Bởi vì mẹ là giáo viên."

Hạ Tĩnh nói.

"Nhưng mà mẹ là mẹ của con, con không muốn nhìn thấy mẹ bị tổn thương."

Thiên Vô Cực cảm thấy vô cùng đau lòng.

"Thiên Vô Cực, mẹ đã dạy con như thế nào hả? Hiện tại càng ngày mẹ càng không hiểu con nữa, tâm lý của ngươi bắt đầu không lành mạnh, luôn hướng những chiều hướng đen tối, xấu xa mà phát triển."
Trong đôi mắt của Hạ Tĩnh đang lấp lánh nước mắt di chuyển, một màn này khiến Thiên Vô Cực vừa nhìn đã yêu.

Hắn cẩn thận tới gần Hạ Tĩnh, nhẹ nhàng nói:

"Mẹ à, con rất xin lỗi, con chỉ là không muốn nhìn thấy mẹ bị tổn thương, con vô cùng xin lỗi mẹ."

Làm người ai cũng sẽ có lòng ích kỷ, Hạ Tĩnh cũng không ngoại lệ, được con trai bảo vệ như vậy thật sự khiến trong lòng bà cũng rất vui vẻ, dù sao bà ấy cũng không phải là thánh nhân. Thế nhưng suy nghĩ của bà luôn cảm thấy con trai đánh người cũng không phải là chuyện đúng, thế giới này không nên như thé. Lần đầu tiên bà ấy cảm thấy thế giới hiện thực rất tàn khốc là thời điểm lý hôn với chồng, mà giờ khắc này Thiên Vô Cực cũng không biết rằng cha mẹ của hắn thật ra đã sớm ly hôn. Hai ngày nay không có ai an ủi khi Hạ Tĩnh đau lòng và bà ấy cũng không có chỗ nào để nói, vì vậy khi biết con trai cô gắng làm mình vui thì trái tim bà ấy từ từ tan chảy, bởi vì sự nịnh nọt của con trai mà nguôi ngoai một chút. Lần này bởi vì con trai ép buộc nên học sinh mới nhận ra sai lầm của mình rồi xin lỗi, lại một lần nữa đánh thẳng vào trái tim bà. Để Hạ Tĩnh biết rằng trên thế giới này vẫn có người luôn quan tâm đến bà.
Thế nhưng sự kiêu ngạo của người khác không cho phép bà ấy khích lệ con của mình nên bà đành phải thuyết giáo hắn.

Hạ Tĩnh lau nước mắt sắp chảy ra:

"Tiểu Thiên, cám ơn con, là mẹ đã nói chuyện quá khó nghe, về sau không thể đánh người nữa, ngoan nha."

"Được rồi mẹ à, mẹ cũng đừng đau lòng nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi, không sao đâu"

Thiên Vô Cực giang hai tay ra muốn cho Hạ Tĩnh một cái ôm, thế nhưng là chú ý tới nơi này vẫn là trường học nên cuối cùng phải hạ cánh tay xuống...

……

Ngay tại lúc Thiên Vô Cực đang nói chuyện với mẹ thì hai người cũng không biết, vừa rồi chuyện hắn đánh Lý Tra Tra sự đã sớm huyên náo xôn xao.

"Đánh người rồi, đánh người rồi, hội trưởng hội học sinh lớp 10 Thiên Vô Cực đánh người ngay tại lớp của bọn tôi."

Các bạn học nghị luận ầm ĩ, rất nhanh chuyện này đã truyền đến tai hiệu trưởng. Hiệu trưởng trường của Thiên Vô Cực là một lão già mập mạp hèn mọn, tai to mặt lớn, nghe nói vài chục năm trước hắn cũng không có chút văn hóa gì, mà là thông qua quan hệ bám váy nên mới trở thành hiệu trưởng. Người này bình thường cũng không có xung đột với Hạ Tĩnh nhưng là một lão già hèn hạ nên không có khả năng không ôm ảo tưởng huyễn hoặc với bà ấy, mặc dù nói hắn không có lá gan kia nhưng lão già hèn mọn này chính là nghĩ phá hư một chút đồ vật đẹp đẽ. Rất nhanh, tên hiệu trưởng hèn mọn đã có mặt trong văn phòng của Hạ Tĩnh.
"Cô giáo Hạ Tĩnh, có chuyện gì xảy ra vậy? Nghe nói lớp các cô có học sinh bị con trai của cô đánh."

"Hiệu trưởng Trương, không có ý chuyện gì đâu."

"Cô giáo Hạ Tĩnh à, cô có phải không ý thức được sự nghiêm trọng của việc này không? Thiên Vô Cực làm hội chủ tịch sinh viên lại dẫn đầu đi đánh người, chuyện này vô cùng nghiêm trọng, sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực đến hình ảnh trường học."

"Không sao đâu mà, hiệu trưởng Trương. Xin lỗi, là do tôi đã quản lý không nghiêm."

Hạ Tĩnh lo lắng giải thích cho Thiên Vô Cực. Bà ấy càng hiền lành thì sẽ càng dễ dàng bị loại người này bắt nạt, lão già hiệu trưởng bắt đầu trở nên không buông tha.

"Cô Hạ Tĩnh à, đây cũng không phải là chuyện chỉ cần xin lỗi là có thể giải quyết được. Chuyện này dù sao cũng có ảnh hướng xấu rất lớn đến nhà trường."
"Hiệu trưởng, thật ra chuyện là như thế này... Lúc đó mẹ phát hiện Lý Tra Tra lên lớp chơi điện thoại nhưng hắn lỳ lợm kháng cự còn mắng mẹ. Mãi cho đến bị tôi đánh thì mới đến nói lời xin lỗi mẹ. Tất cả mọi chuyện chỉ là vậy thôi hiệu trưởng Trương."

"Cô Hạ Tĩnh à, mặc dù Lý Tra Tra lên lớp chơi điện thoại, đồng thời chống đối cô là vi phạm kỷ luật nhưng là so với chuyện hội trưởng hội học sinh dẫn đầu đi đánh nhau thì chuyện đó không đáng giá nhắc tới đâu?"

Lão già hiệu trưởng tránh nhẹ tìm nặng, một mực không chịu buông tha.

Thiên Vô Cực vô cùng thấy ghê tởm tên hiệu trưởng Trương, vừa quở trách Hạ Tĩnh mà mẹ hắn đành phải gật đầu qua loa cho xong. Bà ấy vừa nhận lấy lời phê bình vừa không ngừng giải thích cho hắn, thay hắn xin lỗi. Cuối cùng tên hiệu trưởng chết dẫm cũng chịu dừng lại, vẫn là Hạ Tĩnh thay Thiên Vô Cực áp chuyện này xuống...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.