Trở về truyện

Mẫu Tử Ký - Chương 16 : Hạ Tĩnh Sự Tình

Mẫu Tử Ký

16 Chương 16 : Hạ Tĩnh Sự Tình

Ngày thứ hai, người này tới lấy trâu hoàn, kết quả phát hiện "Hoàn" rất nhỏ, liền hỏi vì sao lại thế.

Nhân viên phục vụ trả lời:

"Tiên sinh, không phải mỗi lần đều là trâu thua ạ. Hôm nay là người đấu bò tót thua đấy. "

"Ha ha ha ha".

Ngay cả bản thân Thiên Vô Cực cũng cười phá lên.

Lần này rốt cuộc mẹ cũng nở nụ cười:

"Ha….. "

Mẹ thở ra một hơi dài, sau đó hỏi hắn:


"Tiểu Thiên, con đã ăn cơm chưa? Muốn mẹ nấu cho con chút gì không? Đồ ăn ở bên ngoài chắc chắn không ngon đâu."

"Không cần mẹ à, con không đói bụng. Mẹ cũng nên đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, nếu như có chuyện gì thì gọi cho con nhé."

Trở lại phòng của mình, Thiên Vô Cực âm thầm nghĩ, nhất định phải biết rõ ràng, trên người mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Trong những suy nghĩ mơ màng, hắn dần tiến vào mộng đẹp...

Ngày thứ hai, tranh thủ thời gian tan học Thiên Vô Cực đến lớp của mẹ.

"Oa, soái ca. Là Vô Cực hội trưởng kìa"

Một đám nữ sinh trong lớp học của mẹ hắn dùng vẻ mặt mê muội, bắt đầu bàn tán ầm ĩ. Hắn bình tĩnh như thường đi đến trước một nữ sinh niềng răng đeo kính cận rồi nói:

"Bạn học này, cậu có thể ra ngoài với tôi một chút không?"

Cô gái niềng răng kia lúc này mới đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía ta hỏi:


"Học trưởng có chuyện gì sao?"

"Cậu ra đây với tôi một lát đi, tôi có chút chuyện này muốn hỏi cậu có được không?"

"Được thôi, học trưởng."

Cô gái đeo niềng răng kia đi theo hắn ra khỏi phòng học. Thiên Vô Cực cẩn thận quan sát xung quanh, thấy hành lang bốn bề vắng lặng mới bắt đầu nhỏ giọng hỏi cô gái đeo niềng kia:

"Cậu có biết ngày hôm qua cô Hạ Tĩnh của các cậu xảy ra chuyện gì không?"

"Có chuyện gì sao học trưởng?"

Nữ sinh kia cảnh giác nói:


"Anh hỏi có chuyện gì xảy ra là sao?"

Thiên Vô Cực không thể làm gì khác hơn là nói thẳng thắn ra:

"Là như thế này, cô Hạ Tĩnh giáo viên chủ nhiệm của các cậu là mẹ của tôi. Đêm qua khi về nhà tôi thấy bà ấy giống như có tâm sự gì đó, nhưng bà ấy cũng không chịu nói cho tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cho nên tôi mới nghĩ là nền đến đây hỏi một chút xem có tìm hiểu được gì hay không."

Cô gái kia lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, sau đó hạ thấp giọng hướng vào một bên tai Thiên Vô Cực rồi nói:

"Có lẽ sẽ liên quan đến chuyện này."

Dưới những lời kể tỉ mỉ của nữ sinh kia, cuối cùng hắn cũng đã biết chuyện xảy ra với mẹ mình vào ngày hôm qua...

Chính là vào một tiết ngữ văn, mẹ hắn vẫn chăm chú giảng bài trên bảng giống như ngày thường thì đột nhiên một trận âm thanh "Anh yêu ngươi yêu em, giống như chuột yêu gạo" vang lên. Tất cả học sinh trong lớp và mẹ hắn đều nhìn về vị trí cuối cùng trong lớp. Đây là chỗ bình thường cũng không có người chú ý tới, bởi vì ngồi tại hàng cuối cùng đều là những học sinh cá biệt không nghe lời, bọn họ đều là những kẻ không thích học tập, vì không muốn gây ảnh hưởng đến những bạn học khác học tập nên bình thường các giáo viên đều sẽ sắp xếp cho bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng.

Mà giờ khắc này âm thanh kia vang lên, đánh gãy lời giảng bài của mẹ hắn, thế nên trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lập tức thể hiện ra một tia không vui.

"Lý Tra Tra? Em đang làm gì vậy?"

Giọng nói của mẹ hắn mang theo một chút tức giận, phẫn nộ nói, đồng thời bước nhanh đến hàng cuối cùng của lớp.

"Đứng lên, Lý Tra Tra."

Vị bạn học này, không giống như những học sinh hay sợ hãi giáo viên khác, giờ phút này, bởi vì bị toàn lớp chú ý khiến cho trong lòng hắn ta cũng cũng có một tia khó chịu, hắn cũng không có nghe lời Hạ Tĩnh đứng lên.


"Cô bảo em đứng lên mà, em không nghe thấy sao? Lý Tra Tra!"

"Có chuyện gì sao cô giáo? Cô giáo à, cô cũng không phải không biết là tôi không thích thú gì chuyện học hành, vấn đề gì tôi cũng không biết, cô không nên hỏi tôi."

"Tôi bảo em trả lời câu hỏi sao? Tôi là giáo viên, em là học sinh, tôi bảo em đứng lên có vấn đề gì không?"
"Cô giáo, cô làm thế là có ý gì?"

"Lý Tra Tra, em đang có ý gì hả, mau lấy điện thoại ra đây."

"Tôi không có điện thoại. "

"Mặc kệ là điện thoại hay là MP3 hay là thứ gì? Tôi bảo em mau lấy ra, en nghe không hiểu sao?"

"Tôi đều nói không có."

"Vậy âm thanh vừa nãy là gì hả, tất cả mọi người đều nghe thấy được mà còn cãi sao, nhanh lấy ra đây."

"Cô có phải quá phiền phức rồi hay không a? Hạ Tĩnh."

Lý Tra Tra gọi thẳng tên của mẹ Thiên Vô Cực, trong lòng càng ngày càng phẫn nộ, hắn còn đang nhẫn nhịn chịu đựng chứ chưa có phát tác. Mẹ hắn trực tiếp bỏ tay vào trong ngăn bàn của Lý Tra Tra tìm điện thoại... Lý Tra Tra một phát bắt được bàn tay ngọc ngà của bà ấy, dùng sức hất lên.

"Em làm cái gì hả? Em đây là muốn làm phản rồi sao?"

"Cô có bệnh phải không Hạ Tĩnh, tôi đã nói là đều không có rồi mà?"
"A, em không chịu đưa đúng không? Vậy thì tôi sẽ gọi điện thoại cho phụ huynh của em."

"Con mẹ nó chứ đã nói không có rồi mà, cái đệt."

Lý Tra Tra phẫn nộ rống to lên:

"Cô có đánh cũng vô dụng thôi, tôi không có cha mẹ, không có phụ huynh gì hết."

"Em điên rồi có đúng không? Đã lên lớp gây ảnh hưởng đến bạn học rồi mà còn dám lý luận."

"Cô mới điên đấy, đồ đàn bà phiền phức. Con mẹ nó chứ điện thoại của tôi sao phải đưa cho cô chứ? Cô nghĩ cô là ai hả?"

Lý Tra Tra kích động đẩy sầm cửa phòng học đi ra ngoài, trực tiếp cầm theo điện thoại của hắn đi luôn. Giờ phút này Hạ Tĩnh chỉ cảm thấy ủy khuất muốn chết, nước mắt lóng lánh trong hốc mắt xoay một vòng, bà ấy cố nén không khóc ra, tất cả học sinh trong lớp đều đang chăm chú nhìn về nơi này, vì không muốn gây thêm nhiều ảnh hưởng đến học sinh, Hạ Tĩnh nhỏ gọn nói:
"Tiếp tục lên lớp."

Thật ra Hạ Tĩnh hoàn toàn có thể tìm hiệu trưởng để ông ấy đến giải quyết những chuyện này, nhưng nếu bà ấy báo cáo như vậy thì Lý Tra Tra có khả năng sẽ bị khai trừ, bà ấy không muốn từ bỏ bất kỳ một học sinh nào, cho dù đó là một học sinh cá biệt không thích học hành. Hạ Tĩnh là một giáo viên dịu dàng và đoan trang, bà luôn đối xử rộng lượng và ôn hòa với học sinh, luôn luôn dùng tâm lý cổ vũ để đối đãi với tất cả học sinh, vì để giúp đỡ học sinh mà cho dù bà ấy chịu khổ cũng nguyện ý. Hạ Tĩnh tích cực tham gia các loại huấn luyện bồi dưỡng giáo viên, ứng dụng giáo dục trong thực tiễn, làm gương tốt nghiêm túc chăm chỉ. Bà ấy giống như một ngọn nến, thiêu đốt mình để chiếu sáng con đường cho tất cả học sinh bước đi, cho nên hàng năm đều sẽ được khen thưởng là giáo viên ưu tú. Nhưng hôm nay lại bị học sinh của mình nhục nhã đến mức này, nội tâm của Hạ Tĩnh chỉ cảm thấy không cách diễn tả nỗi ủy khuất ấm ức này được.
Thiên Vô Cực vừa nghe được ai là Lý Tra Tra thì đi vào cửa sau của lớp bọn họ, vừa muốn đi vào thì nghe được đoạn đối thoại này.

"Lý Tra Tra, hôm qua cậu đúng là rất trâu bò đấy, ngay cả cô Hạ Tĩnh mà cậu cũng dám lớn tiếng."

"Sợ cái lông gà à, tôi lại không phải là mấy kiểu học trò ngoan ngoãn ấy."

"Ngươi không có bị gọi gia trưởng sao? Các lão sư không có tìm ngươi gây chuyện a!"

"Tôi khinh, Hạ Tĩnh chính là ả đàn bà rác rưởi, thứ gái điếm thối tha, cô ta thì có thể làm gì tôi được chứ."

"Nói cô Hạ Tĩnh như vậy không tốt lắm đâu."

"Tôi cứ nói thế thì sao nào, tôi còn dám chửi thẳng vào mặt cô ta, ông đây ghê gớm như thế nào cậu vẫn chưa thấy à?"

"Nhỏ giọng một chút, đừng để người khác nghe thấy được rời đâm thọc với giáo viên."

"Cái đệt, sợ con mẹ nó ấy, tôi cứ nói Hạ Tĩnh chính là một ả gái điếm thối tha đấy, ông đây không phục cô ta."
"Suỵt suỵt!"

"Để ông đây nói cho mà nghe, tôi nói Hạ Tĩnh chính là loại gái điếm thối tha, ông dấy chơi điện thoại thì liên quan cái mẹ gì đến ả, vậy mà cứ thích xen vào việc của người khác, đúng là thứ đàn bà phiền phức."

"Ha ha ha, để tôi nói luôn cho các cậu nghe, các cậu không cần sợ cô ta đâu. Cô ta chính là kiểu người như vậy, cậu không sợ cô ta thì cô ta cũng không dám chỉnh cậu đâu."

Lý Tra Tra vừa mới kêu gào xong thì Thiên Vô Cực trực tiếp đạp mạnh cửa phòng học "Rầm" một tiếng, một phát bắt lấy cổ áo của Lý Tra Tra phẫn nộ hét lên:

"Mày đang rất phách lối có phải hay không, Lý Tra Tra???"

Lý Tra tra vừa muốn nổi giận nhưng rồi anh ta lại tập trung nhìn vào Thiên Vô Cực. Nói thật, làm hội trưởng hội học sinh ở trường học có thể nói Thiên Vô Cực là học sinh nổi danh nhất lớp 10 nhưng trong niên đại này, ở Trung Quốc còn chưa có môi trường dạy học hiện đại, khắp trường đều là bạo lực, nạn bạo lực xảy ra rất nhiều. Có lẽ có rất nhiều học sinh không sợ giáo viên nhưng mà mỗi trường học chắc chắn sẽ tồn tại mấy người Tiểu Bá Vương mà đại cũng khiếp đảm, vừa lúc Thiên Vô Cực chính là kẻ đó. Lý Tra Tra quả thật nói không sai, người đều là hiếp yếu sợ mạnh, mà hắn chính là một trong số đó. Có lẽ hắn ta đã thăm dò tính cách của mẹ hắn, biết rằng bắt nạt bà ấy thì sẽ không phải chịu hậu quả gì, nhưng hắn cũng không biết Thiên Vô Cực là con trai của Hạ Tĩnh, hắn ta chỉ biết là Thiên Vô Cực là học sinh "Mạnh" nhất trong đám người kia, mọi người đều phải sợ hãi sự tồn tại này.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.