58 Chương 58
Về đêm cộng với cơn mưa không dứt, nhiệt độ trong không khí dần giảm mạnh. Cậu quyết định sẽ đưa hai người họ vào bên trong nhà trọ.
Alice nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ. Trông như thể cậu đang có ý đồ gì xấu xa vậy. Cậu không giải thích gì cả chỉ thuê ba căn phòng trọ riêng cho ba người.
Ngâm mình trong bồn nước nóng của nhà trọ, cậu nhắm mắt lại, chìm trong những suy nghĩ miên man.
Có vẻ như Alice không hề có một chút thiện cảm với cậu. Có lẽ cảm xúc mà cậu dành cho Alice cũng chỉ là bởi Alice có khuôn mặt giống người ấy. Đó không phải là thứ tình cảm thực sự. Đáng lẽ cậu không nên bị ám ảnh về người con gái đó sau mười nghìn năm.
Bị tổn thương quá nhiều khiến Alice không còn tin tưởng vào đàn ông nữa. Nếu như cậu không từ bỏ, sẽ rất có thể sẽ khiến cô ấy phải chịu tổn thương một lần nữa.
Vì sao ư? Vì ngay bây giờ đây cậu đang giấu một bí mật rất lớn. Những điều mà cậu làm vô tình khiến những cô gái vô tội nảy sinh tình cảm với cậu. Trong quá khứ, đã có một cô gái đã tỏ tình với cậu trong một đêm mưa như này.
Thế nhưng, cậu đã trở thành một sự tồn tại không còn là con người. Cậu đã không còn thứ được gọi là "cảm xúc" giống như là một con người nữa. Cậu đã lạnh lùng từ chối tình cảm của cô gái ấy.
Nhưng thật không ngờ rằng, chính điều đó dẫn đến cái chết của cô ấy. Ngày được cô ấy tỏ tình, nếu như cậu đồng ý thì cô ấy đã không vì đau khổ mà rời khỏi thị trấn, bị bọn cướp trên đường hãm hiếp và giết chết. Cậu đã từ dằn vặt mình trong suốt một trăm năm sau đó, hằng ngày đều quỳ xuống trước ngôi mộ cô ấy. Suốt một trăm năm cậu luôn tự hỏi rằng trong những giờ phút cuối cùng, liệu cô ấy có hận cậu?
Giờ đây Files, Melen và Ousa, cậu sẽ không từ chối tình cảm của họ. Cậu đáp lại chúng bằng tất cả tấm lòng, bảo vệ họ, khiến họ luôn cảm thấy an toàn và hạnh phúc. Chỉ có điều duy nhất mà cậu cảm thấy băn khoăn. Liệu họ sẽ tha thứ nếu một ngày biết rằng, cậu không hề yêu họ?
Chợt có tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt đi dòng suy nghĩ của cậu, có lẽ đó là Lily. Rời khỏi bồn tắm nước nóng, cậu chỉ quấn một chiếc khăn quanh người, nghĩ rằng sẽ không sao vì cô ta sẽ không ngại. Cậu vừa mở cánh cửa vừa nói.
"Này Lily, nếu cô không nhịn được thì tự xử đi. Tối nay tôi không có hứng làm gì cả."
Những lời đã nói ra thì không thể rút lại. Đã quá muộn khi cậu nhận ra rằng người đứng trước mặt mình không phải là Lily.
"Á!?"
Alice đưa con mèo đang ôm trong tay che lên mắt, hét lên khi thấy cơ thể trần chuồng độc mỗi chiếc khăn quấn quanh hông của cậu.
"Sao phụ nữ các cô luôn là người hét lên vậy?"
"Mặc quần áo vào tên biến thái!!!"
Định nói rằng cô ấy mới kẻ kẻ biến thái khi nửa đêm lại mò sang gõ cửa phòng của một thằng đàn ông, nhưng cậu đã nhanh chóng kìm lại. Dừng thời gian, cậu mặc quần áo rồi quay lại chỗ cũ.
"Xong rồi đây. Nhưng cô sang đây gọi tôi để làm gì vậy?"
Khi vừa dứt lời, một tiếng sấm vang lên. Alice ngồi thụp xuống trong khi ôm chặt con mèo đen. Vì vậy cậu đã hiểu tại sao cô ấy lại ở đây.
"Cô sợ sấm sao?"
Không nói gì, Alice chỉ khẽ gật đầu với đôi mắt ướt đẫm như sắp khóc . Mặc dù luôn tỏ ra là một cô nàng mạnh mẽ, nhưng lại sợ tiếng sấm đến mức như vậy, thật là kì lạ.
"Nếu vậy cô có thể đến phòng Lily. Có lẽ cô ta sẽ giúp đỡ cô đấy."
"Lúc ta sang bên đấy… cô ta đã trả phòng và rời đi mất rồi…"
Không biết vì sao Lily lại rời đi vào lúc này. Nhưng chắc hẳn cô ta có lí do của mình. Vấn đề lớn nhất ở đây chính là Alice, người đang sắp bật khóc trước cửa phòng cậu.
"Vào đi."
Ôm con mèo đen trong lòng, Alice nhìn cậu với ánh mắt rụt rè, nửa không muốn vào nhưng lại sợ sấm chớp.
"Mẹ cô sẽ sa thả tôi nếu như dụng tới một cọng tóc của cô khi không được cho phép. Nên đừng lo lắng như vậy."
"Nhưng ngươi mạnh vậy... thì đâu cần công việc bẩn thỉu đó…?"
"..."
Tiếng sấm nổ một lần nữa. Alice giật bắn mình, cắm đầu chạy vào phòng cậu. Con mèo cũng vì giật mình nhảy xuống khỏi người cô ta rồi chui tuột xuống gầm giường.
Mặc cho Alice vẫn đang run rẩy, cậu lặng lẽ lấy một trong những chiếc gối đặt xuống đất. Thật trớ trêu khi cậu phải nằm dưới mặt đất cứng trong chính căn phòng mà mình thuê. Trước khi kịp nằm xuống thì Alice cất tiếng.
"N-ngươi làm gì vậy?"
"Đương nhiên là ngủ rồi. Tôi ngủ dưới đất còn cô ngủ trên giường, như vậy hợp lí chứ?"
"Không được!"
Bỗng chốc cô nàng hét lên bối rối khiến cậu cảm thấy có chuyện sắp xảy ra.
"Không được là sao? Chẳng lẽ tôi phải ngủ bên ngoài phòng cô mới chịu ư?"
Alice lắc đầu với khuôn mặt đỏ ửng, miệng ấp úng đáp lại, chỉ tay lên giường.
"N-Ngươi nằm bên phải... ta nằm bên trái… N-Nhưng ngươi không được phép quay vào nhìn ta…"
Số phận thật trớ trêu đến kỳ lạ. Chẳng có sai khi người ta nói ghét của nào trời trao của ấy. Ngay khi cậu có ý định từ bỏ Alice, thì cô nàng lại vô tình dụ dỗ cậu khi nói rằng muốn ngủ chung giường.