Trở về truyện

Hồng Mông Thiên Đế ( Sắc ) - Chương 47: Lôi Điện Màu Vàng

Hồng Mông Thiên Đế ( Sắc )

47 Chương 47: Lôi Điện Màu Vàng

Liên tục bị quất mười bạt tay, phiếu phiến tử này đã bị Lăng Phong quất đến đầu óc choáng váng.

Lăng Phong ngừng lại, lục lọi ngực phiếu phiến tử, sau đó lấy ra một túi tiền ở trên người hắn, mở ra xem, phát hiện bên trong túi tiền này, lại có gần 200 khối linh thạch.

- Ngươi. . .

Phiếu phiến tử kia gắt gao trừng mắt nhìn Lăng Phong, hắn không nghĩ tới Lăng Phong thế mà còn dám đoạt tiền của hắn.

- Cút đi!

Lăng Phong buông lỏng cổ áo phiếu phiến tử ra, sau đó một cước đá vào người hắn, đem hắn đá bay.

Giờ phút này, Trương Đại Cát cùng Phùng Thiên Tường cũng vọt ra.

Trước đó hai người bọn họ đều đi làm việc, nghe được động tĩnh đánh nhau của Lăng Phong cùng phiếu phiến tử, liền lập tức chạy tới, thế nhưng là chiến đấu đã kết thúc.


- Tào Tùng? Hắn làm sao tới Thanh Ngưu lĩnh chúng ta!

Trương Đại Cát cùng Phùng Thiên Tường thấy cảnh này đằng sau, đều ngây ngẩn cả người.

Tào Tùng mặc dù tu vi không phải rất cao, nhưng bởi vì sau lưng của hắn là Phương Hằng, cho nên bên trong đệ tử ngoại môn, danh khí cũng rất cao, Trương Đại Cát cùng Phùng Thiên Tường đều biết Tào Tùng.

Giờ phút này, Tào Tùng đứng lên, hắn không để ý đến Trương Đại Cát cùng Phùng Thiên Tường, đối với Lăng Phong nổi giận mắng:

- Tiểu tử, ta thề, ngươi nhất định phải chết, ngươi đợi đấy cho ta!

Mắng xong, Tào Tùng lập tức quay người đi xuống chân núi.

Nhìn bóng lưng Tào Tùng rời đi, Trương Đại Cát nhíu mày, sau đó nhìn về phía Lăng Phong, hỏi:

- Ngũ sư đệ, đây là có chuyện gì?


Phùng Thiên Tường sắc mặt cũng có chút không dễ nhìn, bọn hắn không nghĩ tới Lăng Phong lại lớn mật như thế, thậm chí ngay cả người của Phương Hằng đều dám đánh.

Lăng Phong âm thanh lạnh lùng nói:

- Sư huynh, cái này Phương Hằng hèn hạ vô sỉ, hắn tìm ta đi làm trò tại Linh Vụ cốc, tại Linh Vụ cốc Bách Bảo lâu, ta trước mặt Tiêu Thanh Tuyền sư tỷ, cùng Phương Hằng còn có rất nhiều người đánh cược, cuối cùng thắng bọn hắn, hiện tại cái này Phương Hằng vậy mà muốn để ta giao tất cả linh thạch này ra!

Phùng Thiên Tường cùng Trương Đại Cát sắc mặt cũng có chút trầm xuống, bọn hắn tin tưởng Lăng Phong nói không sai, bọn hắn cũng không nghĩ tới Phương Hằng vậy mà hèn hạ như thế.

Nếu đánh cược thua, những linh thạch này chính là của Lăng Phong.

Coi như lui 10.000 bước, những linh thạch dù không phải của Lăng Phong, bọn hắn cũng tuyệt đối sẽ không giao ra, hiện tại những linh thạch này quan trọng tính mạng của Quan Vân Phượng.

Nhìn Trương Đại Cát cùng Phùng Thiên Tường biểu tình kia, Lăng Phong nhỏ giọng hỏi:


- Sư huynh, ta có mang đến phiền phức cho các ngươi không?

Trương Đại Cát đi đến trước mặt Lăng Phong, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, trầm giọng nói:

- Sư đệ, lời này khách khí, ngươi là sư đệ của chúng ta, mặc kệ chuyện gì, chúng ta đều đứng vế phía ngươi!

Phùng Thiên Tường cũng mở miệng an ủi Lăng Phong:

- Chớ tự trách, cái kia Phương Hằng mặc dù là đệ tử nội môn, muốn đối phó chúng ta, cũng không dễ dàng, mà lại chúng ta cũng không phải dễ trêu như vậy, ngươi không cần lo lắng quá mức! Sư tỷ của ngươi hiện tại bị bệnh, những tằm nàng nuôi kia, liền giao cho ngươi quản lý đi!

- Ừm!

Lăng Phong trong lòng có chút cảm động, gật đầu, nói ra:

- Vậy ta đi phòng tằm nhìn xem!

- Đi thôi!

Trương Đại Cát cùng Phùng Thiên Tường gật đầu, sau đó Lăng Phong quay người chạy ra.
Trong khoảng thời gian này, hắn ở bên người Quan Vân Phượng thời gian nhiều nhất, tăng thêm hắn vốn là rất thông minh, học thứ gì đều rất nhanh, hiện tại đối với việc nuôi tằm hắn cũng rõ như lòng bàn tay.

Những tằm mà Quan Vân Phượng nuôi, đều không phải là tằm phổ thông.


Sinh mệnh lực của bọn chúng cực mạnh, cho dù là mười ngày nửa tháng không ăn, cũng sẽ không chết đói.

Bất quá nếu không ăn uống mà nói, sẽ ảnh hưởng đến chu kỳ sinh trưởng của bọn chúng, cuối cùng lúc xuất kén, chất lượng cũng sẽ giảm đi.

Lăng Phong biết những tằm này đều là bảo bối Quan Vân Phượng, hắn cũng không dám chậm trễ chút nào.

Bên trong phòng tằm vòng vo nửa canh giờ, đem tất cả tằm cẩn thận quan sát một lần, Lăng Phong lúc này mới yên tâm rời khỏi phòng tằm, đi vườn dâu chuẩn bị hái một chút lá dâu cho tằm ăn.
Vườn dâu tọa lạc tại phía tây bắc Thanh Ngưu lĩnh, diện tích gần 50 mẫu, bên trong mới trồng mấy ngàn gốc dâu.

Tại chỗ sâu nhất vườn dâu, có một gốc cao tới mấy chục mét, cây dâu thân cây, cũng gần năm mét.

Nghe nói cây dâu này, đã ở chỗ này từ trước khi cả Huyền Kiếm Tông sáng lập, mặc dù nó còn chưa có chết, nhưng thân cành lại trụi lủi, một chiếc lá đều không có.

Lăng Phong đi dạo một chút bên trong vườn dâu, hắn phát hiện nhiệt độ bên trong vườn dâu, tựa hồ cao hơn trước kia, mặt đất cũng tương đối khô ráo, bùn đất cứng rắn, không ít cây dâu lá cây đều đã yên.

- Xem ra sư tỷ đã lâu rồi không làm mưa cho vườn dâu này!

Lăng Phong nhíu mày, hắn biết, Quan Vân Phượng cũng biết Linh Vũ Quyết.

Đi vào Súc Mục phòng lâu như vậy, Lăng Phong còn không có thi triển qua Linh Vũ Quyết, bởi vì căn bản không tới phiên hắn xuất thủ.
Bây giờ thấy vườn dâu này, hắn lập tức nhắm mắt lại, bắt đầu bóp ấn, sau đó bắt đầu thi triển Linh Vũ Quyết.

Thời điểm Lăng Phong bắt đầu thi triển Linh Vũ Quyết, chung quanh thiên địa linh khí, cũng nhận lấy ảnh hưởng, rối rít tụ về phía hắn.

Mà Lăng Phong cảm giác được chính mình tiến vào một cái trạng thái huyền diệu.

Bên trong vườn dâu này, tựa hồ có một cỗ lực lượng thần bí ảnh hưởng hắn, mặc dù hắn nhắm mắt lại, nhưng hắn phảng phất có thể nhìn thấy một cọng cỏ bên trong vườn dâu này.

- Ầm ầm!

Từ lúc Lăng Phong đột phá lên Luyện Khí tầng năm, đây lần đầu tiên hắn thi triển Linh Vũ Quyết.

Trên bầu trời vườn dâu lập tức tạo thành một đám mây đường kính 150 mét.

Trước đó, Lăng Phong lúc còn là Luyện Khí tầng hai, lần thứ nhất thi triển Linh Vũ Quyết, đường kính đám mây kia liền đạt đến 100 mét.
Hiện tại, Lăng Phong tu vi đạt đến Luyện Khí tầng năm, thi triển Linh Vũ Quyết, đường kính đám mây này cũng lớn hơn trước.

Bình thường mà nói, đường kính đám mây càng lớn, nó từ chung quanh hấp thu linh khí thì càng nhiều, chỗ hạ xuống nước mưa, ẩn chứa linh khí cũng sẽ càng thêm nồng đậm, đối với cây trồng, cũng là càng có chỗ tốt.

Bởi vì động tĩnh làm mưa quá lơn, Trương Đại Cát tại khu nuôi ngựa, nhịn không được ngừng tay, quay đầu hướng phía vị trí vườn dâu nhìn lại.

- Đây là Ngũ sư đệ làm mưa a? Đường kính đám mây này cũng quá lớn a?

Trương Đại Cát lộ ra một tia chấn kinh.

Phùng Thiên Tường, cũng chú ý tới đám mây trên bầu trời vườn dâu, nỉ non nói:

- Không nghĩ tới Ngũ sư đệ Linh Vũ Quyết, lại có thiên phú cao như , liền xem như Nhị sư tỷ cũng kém hắn a?
Nhưng vào lúc này, Lăng Phong cảm giác được trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến một trận uy áp kinh khủng, hắn đột nhiên mở to mắt, chỉ gặp một đạo thiểm điện màu vàng từ trên trời giáng xuống, bổ tiến vào trong đám mây kia, khiến cho cái kia đám mây đường kính trong nháy mắt tăng vọt.

Lăng Phong nhìn chằm chằm trên bầu trời đám mây, hắn phát hiện cái kia đám mây vậy mà thoát ly hắn khống chế.

Tại Lăng Phong nhìn soi mói, cái kia đám mây từ 150 mét, lập tức tăng vọt đến 200 mét.

Mà giờ khắc này, Lăng Phong bên trong vườn dâu, nhíu mày, hắn phát hiện tựa hồ có giọt mưa màu vàng, từ trong đám mây kia nhỏ xuống.

Giọt mưa màu vàng kia, cũng không phải rất nhiều, nhưng khi rơi vào những cây dâu kia, nhánh cây của những cây dâu kia vậy mà không ngừng run run, mà nhánh mầm trên cây dâu kia, cũng nhanh chóng sinh trưởng.
Mà lại, Lăng Phong phát hiện những cây dâu bị giọt nước mưa màu vàng rơi xuống, mọc ra lá dâu mới, vậy mà tản ra nhàn nhạt huỳnh quang màu vàng kim.

- Chuyện gì xảy ra?

Lăng Phong lập tức đi lên trước, cẩn thận nhìn lại.

Hắn phát hiện những lá dâu mới mọc ra, gân lá lại là màu vàng, mà lại, xung quanh những lá dâu này, còn có linh khí nhàn nhạt quấn quanh lấy.

Càng làm cho Lăng Phong giật mình là, cây Cổ Tang Thụ kia, giờ phút này vậy mà cũng chậm rãi mọc ra mầm non.

Bất quá mầm non của Cổ Tang Thụ, chỉ mọc ra nửa tấc liền ngừng.

Hắn do dự một hồi, sau đó hái lá dâu có mảnh màu vàng xuống, nhét vào trong miệng của mình, nhai nhấm nuốt một chút.

Những lá dâu này lại ngọt vô cùng, khi hắn đem lá dâu nuốt vào bụng, vận chuyển Vô Danh Luyện Khí Quyết, cảm giác được từng tia linh khí, đang từ bụng tràn vào kinh mạch, cuối cùng tiến vào trong đan điền.
- Lá dâu này vậy mà ẩn chứa nhiều linh khí như vậy!

Lăng Phong âm thầm kinh ngạc, hắn phát hiện lá dâu màu vàng này, ẩn chứa linh khí còn cao hơn một chút so với đê giai linh quả.

Thời gian trôi qua, ngày càng nhiều cây dâu, mọc ra lá dâu màu vàng, liền ngay cả một chút quả dâu, cũng lóe ra huỳnh quang màu vàng.

Đại khái sau một nén nhang, đám mây trên bầu trời, mới dần dần tán đi.

Mà giờ khắc này vườn dâu, một mảnh sinh cơ bừng bừng, cái kia xanh nhạt lá dâu, lớn như vậy, Lăng Phong cũng cảm giác được, linh khí bên trong vườn dâu, cũng nồng nặc hơn trước không chỉ 10 lần.

Giờ phút này, bởi vì linh khí thực sự quá nồng nặc, bên trong vườn dâu, tạo thành linh vụ màu trắng.

Những linh vụ màu trắng này, phiêu đãng bên trong vườn dâu.

- Thật là nồng nặc linh khí, loại biến hóa này, trước kia lúc ta làm mưa cũng không xuất hiện, hẳn là bởi vì lôi điện màu vàng kia a?
Lăng Phong biết, Linh Vũ Quyết căn bản sẽ không có hiệu quả thần kì như thế, biến hóa của vườn dâu này, hẳn là có quan hệ với lôi điện màu vàng kia.

Nhớ tới đạo lôi điện màu vàng kia, Lăng Phong cũng có chút ngưng trọng.

Lúc lôi điện màu vàng kia hạ xuống, hắn cảm giác từ trên trời giáng xuống một cỗ uy áp kinh khủng, dưới cỗ uy áp kia, hắn suýt nữa quỳ xuống.

- Cỗ uy áp kinh khủng kia, đến cùng là chuyện gì xảy ra? Còn có lôi điện màu vàng kia?

Giờ phút này, Lăng Phong hơi nghi hoặc một chút, dù sao sự tình vừa rồi phát sinh ở trước mặt hắn, có chút khó tin.

- Mặc kệ những thứ kia, tu luyện rồi nói sau!

Lăng Phong lập tức ngồi xuống xếp bằng, sau đó toàn lực vận chuyển Vô Danh Luyện Khí Quyết, điên cuồng hấp thu linh khí nồng nặc bên trong vườn dâu.

Trải qua việc hôm nay hắn gặp phải, Lăng Phong trong lòng càng thêm muốn tăng tu vi cùng thực lực của mình lên.
Mà linh thạch hắn kiếm được, đều bị Bạch Tử Long cầm lấy đi mua thuốc cho Quan Vân Phượng, cho nên hắn hiện tại nhất định phải nắm lấy cơ hội này, bắt đầu tu luyện.

- Hô hô!

Linh vụ bên trong vườn dâu, đều chậm rãi tự về phía hắn.

Rất nhanh, những linh vụ này tạo thành một vòng xoáy nhỏ trên đầu Lăng Phong.

Mà Lăng Phong cảm giác được bàng bạc linh khí, không ngừng tràn vào trong thân thể hắn.

Nồng đồ của những linh khí này, mặc dù kém hơn so với linh khí trong lư hương, nhưng số lượng lại nhiều hơn.

Những linh khí này tiến vào đan điền của Lăng Phong, trực tiếp bị luyện hóa, sau đó tạo thành chân khí.

Không đến một nén nhang, Lăng Phong cũng cảm giác được chân khí trong cơ thể đạt đến trạng thái bão hòa, đầu chủ kinh mạch thứ năm, đều đã bị hắn đả thông.
Hắn hít thở sâu một hơi, sau đó khống chế những chân khí này, đi khai thông đầu chủ kinh mạch thứ sáu.

Bởi vì chi mạch trong đầu chủ kinh mạch thứ sáu tương đối nhiều, cho nên cùng hao phí nhiều chân khí hơn so với lúc khai thông đầu chủ kinh mạch thứ năm.

Lăng Phong lợi dụng chân khí trong cơ thể đi xung mạch thời điểm, thân thể của hắn vẫn như cũ cuồn cuộn không dứt hấp thu linh khí từ ngoại giới.

Lúc này, tên Tào Tùng bị Lăng Phong đánh cho sưng mặt mũi, đi tới một ngọn núi bên trong Thanh Vân phong.

Núi này tên là Phục Hổ sơn, cao tới ngàn mét, hình dạng rất giống một mãnh hổ nằm rạp trên mặt đấy, bởi vậy mới gọi là Phục Hổ sơn.

Phục Hổ sơn ở gần Thanh Vân phong đỉnh núi nhất, núi này linh khí dồi dào, thế núi cũng không hiểm trở, phía trên có xây rất nhiều sân nhỏ đẹp đẽ, những sân nhỏ nhỏ này, đều là trụ sở của những đệ tử nội môn kia.
Phần lớn đệ tử nội môn Thanh Vân phong đều không có tư cách ở Thanh Vân phong.

Chỉ có những trưởng lão cùng đệ tử chân truyền Thanh Vân phong, mới có tư cách ở Thanh Vân phong.

Mà đệ tử nội môn Thanh Vân phong, đại bộ phận đều là ở hai ngọn núi lớn trong Thanh Vân phong, một núi lớn khác, gọi là Bàn Long sơn.

Mà Tử Vân phong, cũng có được hai tòa đại sơn, phân biệt gọi là Chu Tước sơn cùng Huyền Vũ sơn.

Tứ đại linh sơn, gần với Tử Vân phong, Thanh Vân phong, Linh Vụ cốc cùng Mai Sơn, cho tới nay, đều bị tứ đại liên minh bá chiếm.

Tứ đại liên minh, phân biệt gọi là Hổ Minh, Long Minh, Chu Tước minh, Huyền Vũ minh.

Tứ đại liên minh, kỳ thật đại biểu cho tứ đại gia tộc, mà gia tộc phía sau Hổ Minh chính là Phương gia.

Càng đến gần đỉnh núi Phục Hổ sơn, linh khí càng dồi dào.
Người ở trên Phục Hổ sơn, cơ hồ đều thành viên của Hổ Minh, nếu không phải là thành viên của Hổ Minh, tiến vào Phục Hổ sơn, khẳng định sẽ bị người của Hổ Minh chọc ghẹo, căn bản không lăn lộn nổi.

Mà trụ sở của Phương Hằng, là một tòa đại viện xa họa trên đỉnh Huyền Hổ núi, tên là Hổ Vương viện.

Chỉ có người mạnh nhất trên Phục Hổ sơ, mới có thể ở trong Hổ Vương viện.

Hổ Vương viện cao ngất, cửa ra vào, mới trồng hai khỏa cổ tùng, thân cây cổ tùng kia, to chừng hai mét.

Vết thương trên mặt Tào Tùng, đã xử lý qua, nhìn không có khủng bố như lúc bị đánh, bất quá vẫn như cũ khó chịu, quần áo lúc trước hắn mặc, cũng bị đổi đi.

Tào Tùng vỗ vỗ cửa, sau đó một thị nữ mở cửa.

Thị nữ này dáng người cao gầy, khuôn mặ đẹp đẽ, đồ trang sức trang nhã, tóc dài đen nhánh, lộ ra cao gáy cổ ngọc, cổ áo có chút thấp, có thể nhìn thấy mảng tuyết trắng lớn cùng một đầu cống rãnh thâm thúy, bên hông cột một đai lưng màu tím nhạt, khiến cho bộ ngực đầy đặn của nàng càng thêm hùng vĩ hơn, mà vòng eo nhìn cũng tinh tế.
Lúc mở cửa, bộ ngực đầy đặn của thị nữ kia , cũng bởi vì động tác của nàng mà hơi rung động, thu hút tâm thần người ta, tựa hồ ngay cả người hồn nhi đều có thể nhếch đi vào.

- Tào Tùng sư huynh làm sao vậy?

Thị nữ kia nhìn thấy bộ dạng của Tào Tùng, cũng hơi kinh ngạc.

- Thao, đừng nói nữa, lão tử bị người đánh! Phương Hằng sư huynh đâu? Ta tìm hắn có chuyện khẩn yếu!

Tào Tùng cắn răng, nhấc chân đi vào, hắn giờ phút này thế nhưng là đầy nộ khí.

Tiền viện bên trái sân nhỏ, mới trồng một gốc đào, thụ linh đã vượt qua ngàn năm.

Đào này là một chủng loại cực hiếm, gọi là Hoàng Kim Nhất Điểm Hồng, sau khi thành thục, toàn thân kim hoàng, chỉ có đào đầu nhọn phân ra hiện một chút màu đỏ, 33 năm nở hoa, 33 năm kết quả, 33 mùa màng quen, giờ phút này đã phủ lên trái cây, bất quá trái cây còn chưa thành thục.
Đào này còn có một chỗ đặc thù, nếu như chưa thành thục, cho dù là Tiên Thiên cường giả cũng vô pháp hái quả đào từ trên cây xuống.

Trong tiền viện, là một cái ao nước, trong hồ là một tòa núi giả, phía trên có linh tuyền tuôn ra, mà trong ao còn có mấy đầu toàn thân màu đỏ Long Lý tại thảnh thơi thảnh thơi du đãng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.