Trở về truyện

Hồng Mông Thiên Đế ( Sắc ) - Chương 44: Bí Thuật Tổ Truyền

Hồng Mông Thiên Đế ( Sắc )

44 Chương 44: Bí Thuật Tổ Truyền

Rất nhanh, hai nữ đệ tử Linh Vụ cốc bưng một cái khay đi tới, trên khay có vật liệu cùng công cụ chữa trị bức tranh.

Nhìn thấy Lăng Phong vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, Tôn Khả nhíu mày, sau đó đi đến bên người Lăng Phong, nhỏ giọng nói:

- Huynh đệ, ngươi thật sẽ chữa trị bức tranh sao? Ta tinh thông hội họa, đặc biệt là tinh thông miêu tả nhân vật, nếu như cần hỗ trợ, cứ mở miệng!

- Ừm, cám ơn, nếu như cần, ta sẽ không khách khí!

Lăng Phong gật đầu với Tôn Khả, sau đó đem nhặt bức tranh từ mặt đất lên, trải tại trên mặt bàn.

Khi Lăng Phong chuẩn bị khởi công, chợt phát hiện Tiêu Thanh Tuyền các nàng đều đứng ở bên cạnh nhìn, không khỏi nhíu mày, nói với Tiêu Thanh Tuyền:

- Thanh Tuyền sư tỷ, kỹ thuật chữa trị của ta thế nhưng là tổ truyền, không thể công khai, không biết sư tỷ có thể tìm cho ta một cái bình phong?

Nữ tử gọi là Yến Nhi lập tức nhịn không được, đối với Lăng Phong mắng to:


- Ta nói tiểu tử, ngươi đủ chứ, không chữa trị được thì cứ nói thẳng, đừng tìm nhiều lý do như vậy, sự nhẫn nại của chúng ta là có hạn!

- Đúng rồi!

Đám đệ tử xung quanh Tiêu Thanh Tuyền, cùng mắng theo.

Nếu như không phải Tiêu Thanh Tuyền ở chỗ này, nàng đã sớm xuất thủ đánh Lăng Phong ra ngoài.

Lăng Phong ngẩng đầu nhìn cái kia bát nữ cùng các đệ tử Linh Vụ cốc một chút, sau đó nói với Tiêu Thanh Tuyền:

- Thanh Tuyền sư tỷ, ta biết những hành vi này của ta, trong mắt các ngươi đều là đang trang bức, ta hiện tại cũng mặc kệ các ngươi nhìn ta như thế nào, hiện tại sư đệ liền có một thỉnh cầu, cũng là thỉnh cầu cuối cùng của ta, mong rằng sư tỷ có thể thành toàn!

- Thao, tổ truyền con mẹ ngươi a!

Những đệ tử trong đại sảnh đều không nhịn được mà mắng.


Tiêu Thanh Tuyền khẽ nhíu mày, sau đó mở miệng nói ra:

- Tốt, ta đáp ứng ngươi!

- Đa tạ sư tỷ!

Lăng Phong đối với Tiêu Thanh Tuyền cảm kích gật gật đầu, trong lòng của hắn đối với Tiêu Thanh Tuyền cũng có chút thưởng thức, nếu như Tiêu Thanh Tuyền hết thảy không phải giả vờ mà nói, vậy nàng đích thật là một nữ tử không tệ.

- Sư tỷ! Ngươi sao có thể đáp ứng hắn đâu?

Nhìn thấy Tiêu Thanh Tuyền đáp ứng thỉnh cầu của Lăng Phong, những nữ đệ tử Linh Vụ cốc kia đều rất khó chịu.

Tiêu Thanh Tuyền quay đầu nhìn về phía các nàng, nhàn nhạt nói ra:


- Đem bình phong chuyển đến đi!

Những nữ đệ tử kia bất đắc dĩ, hung hăng trừng Lăng Phong một chút, liền xoay người đi ra.

Rất nhanh, những nữ đệ tử này liền đem bình phong chở tới, đem Lăng Phong cùng Tôn Khả vây quanh.

Lăng Phong từ trong ngực móc ra linh dịch chữa trị, đang chuẩn bị khởi công, lại ngừng lại, quay đầu nói với Tôn Khả:

- Huynh đệ, làm phiền ngươi cũng tránh đi một chút, không phải ta không tin ngươi, mà cái bí thuật tổ truyền này, thật không thể để người ngoài nhìn thấy!

- Ta. . .

Giờ phút này Tôn Khả thật là rất muốn mắng mẹ, hắn vốn cho là mình cùng Lăng Phong xem như là ngồi chung một thuyền, thế nhưng không nghĩ tới gia hỏa này thậm chí ngay cả hắn cũng muốn đạp rơi.

- Tốt a!

Tôn Khả cắn răng, sau đó quay người đẩy ra bình phong đi ra ngoài.

Từ bên trong đi ra, Tôn Khả phát hiện Tiêu Thanh Tuyền cùng đám nữ đệ tử Linh Vụ cốc, đều đứng ở bên ngoài.

Tiêu Thanh Tuyền nhìn Tôn Khả, đôi mi thanh tú cau lại, môi son khẽ mở nói:

- Ngươi làm sao cũng đi ra rồi?


- Hắn, hắn nói bí thuật tổ truyền, không thể để người ngoài nhìn thấy, ngay cả ta đều phải đi ra!
Bị Tiêu Thanh Tuyền nhìn như vậy lấy, Tôn Khả có chút khẩn trương, bất quá có thể cùng Tiêu Thanh Tuyền nói chuyện, trong lòng của hắn lại có chút hưng phấn.

Đây chính là Linh Vụ cốc Thánh Nữ Tiêu Thanh Tuyền nha, là nữ thần trong lòng vô số nam nhân, ngày bình thường khó gặp, hiện tại hắn lại có thể đứng gần Thánh Nữ như vậy.

Lăng Phong trong bình phong, chuẩn bị bắt đầu dùng linh dịch chữa trị chữa trị bức tranh.

Nhìn bức tranh trước mắt bị Hắc Long Nghĩ gặm đến thủng trăm ngàn lỗ, Lăng Phong ở trong lòng thầm nghĩ:

- Công nẵng của linh dịch chữa trị quá nghịch thiên, ta cũng không thể biểu hiện quá chói mắt, phải nghĩ biện pháp đem công hiệu linh dịch chữa trị biến thấp một chút!

Nghĩ đến đây, Lăng Phong đem linh dịch chữa trị dùng nước pha loãng một chút, cũng may linh dịch chữa trị cùng thủy dung hợp đằng sau, cũng không có phát sinh biến dị, hắn dùng nước đem linh dịch chữa trị pha loãng chỉ còn một phần mười.
Sau đó, hắn đem linh dịch chữa trị bôi lên một cái góc bên trên bức tranh , cái kia giấy vẽ bị Hắc Long Nghĩ gặm, đang khôi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Dưới tình huống bình thường, trình tự chữa trị của những đại sư chữa trị rất nhiều.

Đầu tiên, bọn hắn phải xác định chất liệu của giấy vẽ, sau đó lại căn cứ vào chất liệu của giấy vẽ đi điều chế dược liệu, cuối cùng dùng những dược liệu chữa trị những giấy vẽ này, cuối cùng sử dụng pháp thuật tiến hành hong khô.

Bước này cực kỳ trọng yếu, mà lại cũng là cực kỳ hao phí thời gian.

Bất quá ở trước mặt Lăng Phong, không có những trình tự rườm rà như vậy, hắn trực tiếp linh dịch chữa trị đã pha loàng, dùng bút lông xoát lên, những cái kia giấy vẽ lập tức liền phục hồi như cũ.
Mặc dù giấy vẽ được chữa trị, nhưng nội dung trên bức hoạ này, không có được chữa trị, giấy vẽ được chữa trị, phía trên trống rỗng.

- Kì quái, chẳng lẽ là nồng độ dịch chữa trị không đủ?

Lăng Phong nhìn những giấy vẽ kia, sau đó tăng nồng độ dịch chữa trị, khi nồng độ dịch chữa trị đạt tới chín thành, những nội dung trên bức tranh đó dần dần được chữa trị.

- Thao, tiếp tục như thế, dịch chữa trị trên người ta, không đủ dùng a! Xem ra đẳng cấp của bức tranh này, cao hơn rất nhiều so với số pháp bảo trước kia ta chữa trị!

Lăng Phong không khỏi nhíu mày, dịch chữa trị công hiệu mặc dù nghịch thiên, nhưng chữa trị pháp bảo cao cấp, tiêu hao cũng lớn.

Hiện tại hắn trên thân chỉ có mười mấy bình dịch chữa trị, một bình có mười giọt, hết thảy cũng hơn một trăm giọt.
Mà bức tranh trước mặt hắn, dài ước chừng sáu thước, độ rộng tiếp cận hai thước.

Dịch chữa trị trong tay Lăng Phong, không cách nào đem cả giấy vẻ lẫn nội dung đều chữa trị, hắn tính toán một cái, những dịch chữa trị, nhiều lắm là chỉ có thể chữa trị hoàn toàn giấy vẽ, muốn chữa trị đồ án mà nói, đó là không có khả năng.

- Vừa rồi, Tôn Khả tên kia, hắn nói am hiểu hội họa, phương diện này có thể cho hắn giúp đỡ, ta hiện tại liền toàn lực chữa trị giấy vẽ đi!

Suy nghĩ một lát, Lăng Phong lập tức liền đưa ra quyết định, sau đó đem tất cả dịch chữa trị đổ vào trong thùng pha loãng, dùng bút lông nhiễm lấy dịch chữa trị bắt đầu chữa trị giấy vẽ.

Không đến một nén nhang, Lăng Phong liền chữa trị toàn bộ giấy vẽ.

- Xong!

Lăng Phong buông bút lông xuống, đối với bên ngoài hô:
- Huynh đệ, hiện tại ngươi có thể tiến đến!

Tôn Khả nghe được Lăng Phong lời nói, lập tức ngẩng đầu nói với Tiêu Thanh Tuyền:

- Sư tỷ, ta đi vào trước!

Tiêu Thanh Tuyền không nói gì, chỉ là khẽ gật đầu.

Tôn Khả đem bình phong đẩy ra, sau đó chui vào, lại đem bình phong đóng lại, khí hắn nhìn thấy số giấy vẽ đã được chữa trị, hai mắt lập tức tròn xoe.

- Ngọa. . . !

Khi Tôn Khả nhìn thấy bức tranh được chữa trị trên mặt bàn, lúc nhịn không được kinh hô lên, thế nhưng là hắn chỉ là hô một nửa, lập tức nuốt trở vào.

Hắn lập tức chạy đến phía trước bức tranh đó, cúi đầu, sau đó cầm lấy trên bàn một cái dùng thủy tinh đánh lớn mài mà thành kính lúp, xem xét cẩn thận.

Sau một lát, Tôn Khả ngẩng đầu lên, nhìn Lăng Phong, một mặt không thể tưởng tượng nổi nhỏ giọng nói ra:
- Ngọa tào, bí thuật tổ truyền của ngươi cũng quá ngưu bức a? Thủ pháp chữa trị của ngươi, là ta đã thấy ngưu bức nhất người, mà thời gian chữa trị cũng quá ngắn!

- Hiện tại biết sự lợi hại của ca chưa? Ta và ngươi quen nhau cũng được một thời gian, như vậy chúng ta liền hợp tác một lần đi, vừa rồi ngươi không phải ngươi nói ngươi am hiểu hội hoạ sao? Việc còn lại liền giao cho ngươi!

Tôn Khả nhìn bức tranh đó một chút, sau đó cười nói ra:

- Hắc hắc, huynh đệ, ngươi yên tâm đi, nội dung cùng phong cách trên bức tranh này, ta rất am hiểu, ta liền bắt đầu!

Mặc dù âm thanh Tôn Khả cùng Lăng Phong đối thoại rất nhỏ, nhưng Tiêu Thanh Tuyền cùng Linh Vụ cốc đệ tử xung quyanh, đều nghe rõ.

- Hai người các ngươi liền giả bộ a! Nhìn các ngươi còn có thể đắc ý bao lâu!

Những nữ đệ tử Linh Vụ cốc kia, từng cái biểu lộ trên mặt đều mười phần khinh thường, các nàng giờ phút này đều cho rằng Lăng Phong cùng Tôn Khả là đang diễn trò.
Tiêu Thanh Tuyền trên mặt giờ phút này nhìn không ra bất kỳ biểu lộ, làm Linh Vụ cốc Thánh Nữ, nàng chẳng những tu vi cùng thiên phú siêu tuyệt, mà khống chế cảm xúc, cũng mạnh hơn đệ tử bình thường rất nhiều.

Trong bình phong, Tôn Khả lập tức cầm lấy bút vẽ, bắt đầu điều phối mực nước, động tác của hắn thuần thục, hoàn toàn không thể đạt được tiêu chuẩn như vậy nếu không có mười hoặc tám năm luyện tập.

Nhìn thấy Tôn Khả động tác, Lăng Phong trong lòng cũng chấn kinh, xem ra cái này Tôn Khả, cũng là gia hoả thâm tàng bất lậu.

Đại khái sau một nén nhang, Tôn Khả điều phối tốt mực nước, bắt đầu vẽ tranh, Tôn Khả rất chân thành, cầm bút lông, căn cứ tàn đồ phác hoạ ra nội dung ban đầu của bức tranh này.

Lăng Phong đứng ở một bên cẩn thận nhìn.

Không sai biệt lắm sau nửa canh giờ, Tôn Khả buông bút vẽ xuống, sau từ trong tay áo lấy ra một cái bình nhỏ, khẽ đảo trong miệng, cuối cùng phun một trận hơi nước xuống bức tranh đó.
Hơi nước kia rơi vào bức tranh, nội dung phía trên, từ từ hiện ra.

Nhìn thấy bức tranh hoàn chỉnh, Lăng Phong lập tức khí huyết dâng lên, bởi vì bức tranh này, lại là một bức Mỹ Nữ Xuất Dục Đồ.

Bên trong hết thảy có chín cái mỹ nữ, cả đám đều sinh động như thật, khuôn mặt đẹp đẽ, dáng người thướt tha, tuyệt không thể tả.

- Chậc chậc, thật đẹp!

Tôn Khả nhìn chín mỹ nữ trong bức tranh, cũng không nhịn được có chút ngẩn người.

Lăng Phong đi đến bên người Tôn Khả, thấp giọng hỏi:

- Đây chính là ngươi am hiểu phong cách?

- Khụ khụ. . .

Tôn Khả ho nhẹ một tiếng, sau đó xoay người, nhìn Lăng Phong nhàn nhạt nói ra:

- Không sai, bất quá ngoại trừ loại phong cách này, ta còn am hiểu chim thú trùng cá, hoa cỏ cây cối, núi non sông ngòi vân vân. . .

Tôn Khả nói khoác mà không biết ngượng.
Lăng Phong không nghĩ tới cái này Tôn Khả, vậy mà cũng lợi hại như vậy, hắn nhíu mày hỏi:

- Đã ngươi lợi hại như vậy, có thể có tác phẩm?

- Ha ha, đương nhiên là có!

Tôn Khả cười to một tiếng, sau đó đem tay vào trong ngực, thế nhưng là lúc này hắn lại ngây ngẩn cả người, hắn nhìn chằm chằm Lăng Phong, nhỏ giọng nói ra:

- Huynh đệ, tác phẩm kia của ta, vẫn là chờ chúng ta rời đi nơi đây rồi nói sau!

- Cũng tốt!

Lăng Phong gật gật đầu, đem bức tranh đã được chưa trị cuốn lại, đẩy bình phong ra.

- A?

Nhìn thấy Lăng Phong đem bình phong đẩy ra, Tiêu Thanh Tuyền cùng đệ tử Linh Vụ cốc bên cạnh đều sửng sốt một chút, dù sao thời gian tranh tài, có một canh giờ, hiện tại mới đi qua không đến nửa canh giờ.

- Các ngươi lại muốn làm gì?

Trước đó cái kia bát nữ, mặt âm trầm nhìn Lăng Phong cùng Tôn Khả, dưới cái nhìn của nàng, Lăng Phong cùng Tôn Khả khẳng định lại muốn gây sự.
Lăng Phong nhìn bát nữ kia một chút, nhàn nhạt nói ra:

- Ta nói vị sư tỷ này, ngươi không cần cả ngày đơ cả khuôn mặt, dạng này rất dễ chưa già đã yếu!

- Ngươi nói ai chưa già đã yếu đâu?

Bát nữ kia lập tức chỉ vào Lăng Phong mắng to lên.

Người bên trong đại sảnh, nghe được Lăng Phong cùng bát nữ đối thoại đằng sau, cũng không khỏi quay đầu nhìn về phía bên này.

- Ngọa tào, hai cái tạp toái kia lại muốn làm cái gì?

- Xem ra là không cách nào diễn tiếp, sắp chết nên dãy dụa đi!

Mọi người trong đại sảnh, cả đám đều không khỏi cười lạnh.

Lăng Phong không để ý đến bát nữ kia, mà là nhìn về phía Tiêu Thanh Tuyền, mặt lộ mỉm cười, nói:

- Thanh Tuyền sư tỷ, chúng ta đã chữa trị xong bức tranh, bằng không chúng ta tìm địa phương vắng vẻ hảo hảo nghiên cứu một phen?

- Chữa trị tốt?
Người bên trong đại sảnh cũng hơi khẽ giật mình, lập tức Phương Hằng hướng phía đi tới phía Lăng Phong, một mặt trào phúng nói ra:

- Vị sư đệ này, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không thể bậy được, còn xin ngươi đừng lại tiếp tục hồ nháo!

Lăng Phong nhìn Phương Hằng một chút, nhàn nhạt nói ra:

- Vị sư huynh này, ta đây không phải hồ nháo, mà là đã chữa trị bức tranh!

Nói, Lăng Phong nhìn Tiêu Thanh Tuyền, nói ra:

- Thanh Tuyền sư tỷ, chúng ta hay là tìm một chỗ nghiệm vẽ đi!

- Ngọa tào, tiểu tử này có ý gì? Chẳng lẽ hắn còn muốn cùng Thanh Tuyền sư tỷ một chỗ một phòng đi nghiệm vẽ?

- Tiểu tử này cũng không nhìn hắn một chút? Liền cái này điêu dạng, cũng nghĩ truy cầu Thanh Tuyền sư tỷ?

Giờ phút này, những đệ tử ngoại môn kia rất muốn xông lên bóp chết Lăng Phong.
Tiêu Thanh Tuyền đôi mi thanh tú cau lại, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lăng Phong một hồi, sau đó mới mở miệng nói ra:

- Đã các ngươi đánh cược, vậy liền công khai nghiệm vẽ đi!

- Cái này. . .

Lăng Phong nhìn Tiêu Thanh Tuyền dung nhan tuyệt mỹ kia, trên mặt lập tức lộ ra vẻ khó xử chi sắc.

- Làm sao? Có vấn đề a?

Nhìn thấy Lăng Phong vẻ mặt này, Tiêu Thanh Tuyền nhẹ giọng hỏi.

Lăng Phong khẽ lắc đầu, nói:

- Không có vấn đề gì lớn, chỉ bất quá chúng ta chữa trị bức tranh này, nội dung có chút mẫn cảm, mở trước mặt nhiều người như vậy, ta sợ đến lúc đó lại có rất nhiều người sẽ mắng ta!

Tiêu Thanh Tuyền bỗng nhiên cảm giác được có chút buồn cười, nói:

- Hiện tại người mắng ngươi cũng không ít a? Đừng nói nhảm, đem tranh mở ra đi, để mọi người cùng nhau đến nghiệm chứng một chút!
- Tốt a!

Lăng Phong gật gật đầu, sau đó đi đến một cái bàn trước mặt, đem bức tranh buông xuống, sau đó chậm rãi mở ra.

Khi thấy nội dụng bức tranh đó, trong đại sảnh lập tức truyền ra một trận tiếng thở nặng nề, sau đó toàn bộ nam tử trong đại sảnh, hô hấp cũng dồn dập lên.

Mà Tiêu Thanh Tuyền cũng những nữ đệ tử Linh Vụ cốc kia, sắc mặt đều là xoát biến đỏ.

- A. . . Lưu manh!

- Hạ lưu!

Những nữ đệ tử Linh Vụ cốc kia, đều nhao nhao mắng lên.

Mà lúc này, Phương Hằng lập tức đi lên trước, vung tay lên, đem bức tranh đó thu vào, nổi giân nói:

- Vị sư đệ này, ngươi tốt quá phận, cũng dám bỉ ổi Thanh Tuyền sư tỷ? Xem ra không hảo hảo giáo huấn ngươi một trận, ngươi là sẽ không an phận!

- Đúng, phải giáo huấn hắn một trận mới được!

- Đánh chết hắn nha!

Những người khác trong đại sảnh, đều nhao nhao từ nội dung kinh diễm trên bức tranh đó lấy lại tinh thần, đối với Lăng Phong chửi ầm lên.
Thời khắc này Tiêu Thanh Tuyền, trên gương mặt, hiện ra hai đóa hồng vân, liền ngay cả cổ cũng đỏ ửng.

Dù sao nội dung bức tranh đó, thật sự là quá kinh diễm, cho dù là nàng, nhịp tim cũng nhịn không được tăng tốc, hô hấp cũng có chút trở nên trở nên nặng nề.

Lăng Phong ngẩng đầu nhìn Tiêu Thanh Tuyền, nhàn nhạt cười một tiếng:

- Ngươi xem đi, ta nói nội dung có chút mẫn cảm, sư tỷ ngươi lại không tin!

Tiêu Thanh Tuyền nhìn chằm chằm Lăng Phong, trong mắt đẹp cũng có chút tức giận, nàng không nghĩ tới Lăng Phong dĩ nhiên lớn mật như thế, dám ngay ở mặt nàng làm ra việc hạ lưu như vậy.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.