Trở về truyện

Hệ Thống Triệu Hoán Những Nữ Quái Xinh Đẹp - Chương 4: Ra Khỏi "Dungeon Của Những Kẻ Lạc Lối"

Hệ Thống Triệu Hoán Những Nữ Quái Xinh Đẹp

4 Chương 4: Ra khỏi "Dungeon của Những kẻ lạc lối"

Ấn tượng ban đầu của tôi về Flora là nhút nhát, đúng như hệ thống miêu tả. Cô bé luôn trong tình trạng cúi gằm mặt xuống như muốn biến mất vào trong lòng đất vậy.

“Ch---chủ nhân…”

Cô bé chỉ khẽ ngẩng đầu lên nhìn tôi một chút rồi lại ngay lập tức cúi đầu xuống.

Khi nghe cô bé gọi hai tiếng ‘chủ nhân’, cả người tôi như bị điện giật, một cảm giác trước nay chưa từng cảm nhận đang truyền khắp các tế bào thần kinh của tôi.

“Khụ… khụ… Anh tên Jin, còn em?”

Dù biết câu hỏi hơi ngớ ngẩn nhưng não tôi đã không làm được gì khác để suy nghĩ nữa rồi, vậy nên đây là thứ duy nhất mà não tôi có thể nghĩ ra lúc này.

“F---Flora ạ.”

Sau đó cả hai chúng tôi đều chìm vào yên lặng. Thế nhưng rất nhanh, cơn đói bụng của tôi đã phá vỡ sự yên tĩnh đó.


*Ọc Ọc*

Tôi ước gì có cái lỗ để chui vào. Thế nhưng tôi cũng chợt nhớ đến một khả năng của tộc [ Myconid ] đó là khả năng ‘tạo nấm’. Chính xác thì là cô bé này hẳn sẽ tạo ra được những loại nấm có công dụng khác nhau.

“Ch – chủ nhân, ngài đói bụng ạ?”

Flora vẫn cúi đầu dù em ấy đang hỏi tôi. Tôi không rõ tại sao em ấy lại rụt rè nữa, nhưng có lẽ từ khi sinh ra đã là như thế rồi chăng?

“À ừm… “

Tôi cũng không biết phải mở lời như nào nữa. Tôi có nên hỏi thẳng em ấy về việc tôi muốn mấy cây nấm đề ăn không?

Chúng tôi lại im lặng, tôi nhìn Flora, còn Flora thì nhìn mặt đất. Có lẽ là do đói, hoặc có lẽ là do đã im lặng đủ lâu, tôi quyết định làm liều.

“Flora này,… à thì là…. Em có thể tạo ra mấy cây nấm được không? Tình hình hiện tại khá là… dài dòng, hiện tại thì anh cũng hết cái để ăn rồi.”


Dù là quyết tâm làm liều, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy không ổn. Liệu tôi có nói sai cái gì không?

Có vẻ như là ổn, dù không trả lời câu hỏi của tôi nhưng có vẻ như Flora đang thì thầm cái gì đó. Và rồi, Flora nhẹ nhàng kéo một cọng tóc màu ngà trắng của em ấy xuống. Một điều kì diệu xảy ra đó là cọng tóc đó ngay lập tức biến thành một cây nấm giống y như cái thứ em ấy “đội” trên đầu.

Sau đó, Flora dường như lấy hết can đảm. Tôi để ý thấy cô bé thở mạnh một hơi như để hạ quyết tâm, và rồi hướng về phía tôi. Hai tay cô bé đưa cây nấm đến trước mặt tôi. Vì chỉ cao đến vai tôi nên tay Flora phải vươn lên kha khá.

‘A, cô bé dễ thương thật’. Tôi thầm nghĩ như thế.

“Anh cảm ơn.”

Tôi đón lấy cây nấm từ tay Flora, sau đó tôi ngồi phệt xuống đất rồi phủi phủi một chỗ bên cạnh.

“Em cũng ngồi xuống đi.”


Tôi vỗ vỗ vào chỗ tôi vừa phủi đó ra hiệu cho cô bé ngồi xuống cạnh mình.

“Vâng ạ.”

Cô bé khe khẽ thì thầm đáp lại lời tôi.

“Về cây nấm thì, anh cứ thế này ăn luôn hay có cần làm gì không?”

Ngại ngùng hay lúng túng không giải quyết được việc gì cả, vậy nên tôi đang tập quen dần với việc giao tiếp. Dù sao thì trước đó tôi cũng chả có ai nói chuyện cùng.

“Anh có thể ăn luôn được ạ.”

Flora cũng đã phần nào nói chuyện rõ ràng hơn. Đây hẳn là việc tốt đi.

Chuyện kế tiếp cũng không có gì đặc sắc hết. Tôi ăn cây nấm mà Flora đưa cho, dù tôi từng ăn nấm dại rồi nhưng cây nấm này là một thứ gì đó rất khác. Cây nấm có vị ngọt thanh và thật kì lạ là chỉ với một cây như thế, tôi đã không còn thấy đói bụng.

Tôi dành ra một khoảng thời gian tiếp theo để nói chuyện với Flora. Có lẽ vì đã quen với hoàn cảnh nên dù vẫn nói bé, Flora đã có thể ngẩng đầu lên thay vì cứ chôn đầu mình xuống.

Nói thật thì tôi đã bị choáng khi nhìn thấy khuôn mặt của Flora. Trừ cái mũ trên đầu hơi dị ra thì cô bé có thể nói là sở hữu khuôn mặt không điểm trừ. Khuôn mặt giống như một cô bé tuổi 17-18, với làn mi cong dài cùng đôi mắt màu lục bảo thực sự đã làm tôi đứng hình mấy giây. Làn da trắng nõn, còn về... khụ khụ vóc người thì... Mặt học sinh ngực phụ huynh là đúng.

Thứ tôi cần biết nhất là khả năng chiến đấu, bởi đây là thứ ảnh hưởng trực tiếp đến sự mạnh lên của tôi.

“Em có thể tỏa ra một mùi hương gây mê trong thoáng chốc, cũng có thể tạo ra cả khói độc nữa. Em cũng có thể hồi phục lại một chút nhờ mấy cây nấm.”


Về cơ bản thì Flora thuộc dạng chiến đấu tầm xa, vậy nên việc để em ấy lên tuyến đầu không thực sự ổn lắm, tôi cho là thế.

Tôi ước gì mình có một cái vũ khí thuận tay, nếu thế thì tôi có thể hạ quái khi chúng bị hôn mê bởi Flora, hoặc có thể kiềm hãm địch cho đến khi độc ngấm.

Mà, than phiền cũng không giải quyết được gì. Giờ tôi đã xong việc với cái nơi chết tiệt này, vậy nên chỉ cần ngủ lấy sức là sau đó tôi có thể rời di rồi. Tôi cũng không rõ đang là ngày hay đêm nữa, trong đây khiến tôi bị mất hết khái niệm về thời gian.

Tôi tốn thêm 150G để mua đệm cho Flora. Tôi ước gì mình cũng có thể nằm đệm, nhưng tiếc thay, nếu như đúng như mô tả thì tôi sẽ chết. Tôi không đủ can đảm để thử cái này đâu.

Nhân tiện thì [ Room ] được đặt dưới bóng của tôi, mà nói đúng hơn là dưới nơi tôi đứng. Và các Monster Girl có thể ra vào tự do, miễn là tôi cho phép.

“Vậy anh ngủ trước nhé, nếu mệt em có thể tùy ý vào [ Room ] nằm nghỉ. Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây.”

Tôi đã quá mệt mỏi sau cuộc chiến với con boss, vậy nên dù là sàn đá tôi vẫn có thể ngủ ngay sau khi đặt lưng xuống. Nói thế hơi kì nhỉ, bình thường tôi toàn ngủ trên nền đất, có thể nói một chỗ phẳng phiu như này cũng đã là tốt với tôi rồi.

Tôi nhắm mắt lại, chìm vào trong giấc ngủ. Flora thì nói em ấy không mệt nên sẽ nghỉ sau.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.