Trở về truyện

Hệ Thống Phú Nhị Đại Phản Phái - Chương 77: Kỹ Thuật Hacker Đỉnh Cấp (2)

Hệ Thống Phú Nhị Đại Phản Phái

77 Chương 77: Kỹ thuật hacker đỉnh cấp (2)

Mục Chiêu Chiêu thấy Tần Vận Hàn không há miệng, cũng chỉ có thể nghĩa khí cùng nàng chịu đựng.

“Vận Hàn tỷ, bàn chải đánh răng, cốc và khăn rửa mặt đâu?”

“Ta nào có những thứ này.” Tần Vận Hàn một mặt mơ màng.

Làm một đại tiểu thư áo đưa tay cơm đến miệng, nàng nào sẽ có ý thức đến mấy chuyện đó.

“Ngươi kêu ta ở đây mà không nghĩ đến việc này sao? Vậy chúng ta đánh răng rửa mặt như thế nào?” Mục Chiêu Chiêu một mặt phiền muộn.

“Trong sân trường không phải có cửa hàng sao, đến đó mua là được.”

“Lúc này cửa hàng còn chưa mở cửa…”

“Vậy... Vậy làm sao bây giờ?”


“Nếu không thì, hay là buổi tối chúng ta trở về biệt thự thôi.” Mục Chiêu Chiêu đề nghị.

Lần này, Tần Vận Hàn không lập tức cự tuyệt, trong lòng bắt đầu dao động.

Không thì đầu hàng?

Có điều nàng còn chưa kịp đáp lại Mục Chiêu Chiêu, điện thoại liền vang lên.

Là Vương Hạo Nhiên gọi tới.

“Ra cổng ký túc xá đi, ta mang theo một chút đồ dùng hàng ngày cho ngươi.” Nhận điện thoại, đầu kia liền truyền đến âm thanh.

“A a, lập tức tới!”

Tần Vận Hàn vui mừng, chỉnh sửa quần áo và tóc tai một chút, nhanh chóng chạy ra cổng ký túc.


Trong tay Vương Hạo Nhiên xách theo mấy cái túi ny lon lớn, chờ đợi tại cửa ra vào.

Túi ny lon kia trong suốt, có thể trông thấy bên trong có các đồ dùng hàng ngày như cốc mới, bàn chải đánh răng mới và khăn mặt mới.

Quan trọng nhất là, còn có sạc điện thoại!

“Làm sao ngươi biết ta cần những thứ này?” Tần Vận Hàn mừng rỡ.

“Ha ha, đoán.” Vương Hạo Nhiên cười cười.

Tần Vận Hàn một đại tiểu thư cả người là bệnh công chúa, đột nhiên ở ký túc, sẽ biết ý thức để chuẩn bị những thứ này mới là lạ.

Lão tử đương nhiên có thể đoán được .


“Ở ký túc không quen sao?” Vương Hạo Nhiên thấy Tần Vận Hàn tinh thần không tốt, liền hỏi.

“Ta vẫn lần đầu tiên ở phòng ngủ tập thể, tối hôm qua một đêm đều không ngủ được, đây căn bản không phải là chỗ cho người ở.” Tần Vận Hàn oán niệm tràn đầy.

Vương Hạo Nhiên âm thầm cười lạnh, đại tiểu thư này thật nhiều khuyết điểm, nói chuyện cũng không dễ nghe, cái gì mà gọi là không phải chỗ cho người ở?

Cả tòa ký túc xá này, không phải đều là người sao?

Trong lòng là nghĩ như vậy, nhưng Vương Hạo Nhiên vẫn hòa nhã nói:

“Ngươi cho tới bây giờ chưa từng ở ký túc, ở không quen là rất bình thường, ngươi không muốn ở, ta có thể sai người kiếm một phòng giáo viên cho ngươi ở.”

“Phòng giáo viên thế nào?” Tần Vận Hàn mừng rỡ hỏi.

“So với ký túc nữ sinh chắc chắn rộng rãi hơn nhiều, có một phòng ngủ một phòng khách một phòng vệ sinh, giường chắc chắn cũng mềm hơn nhiều, đúng rồi, còn có điều hòa, so với quạt ký túc thì mát mẻ hơn.”

“Quá tốt rồi, ngươi giúp ta kiếm một gian phòng giáo viên đi, ta chắc chắn có thể chống đỡ cho đến khi kỳ thi kết thúc, đến lúc đó đuổi được Tiêu Dật Phong, ta nhất định cảm tạ ngươi thật tốt, tặng ngươi một món quà lớn!”

“Món quà lớn gì?”

“Ừm…” Tần Vận Hàn nhíu mày suy nghĩ vài giây, rồi lập tức hai mắt tỏa sáng:

“Ta tặng Mục Chiêu Chiêu làm bạn gái ngươi, phần lễ này đủ lớn chứ?!”


“Được, vậy ta chờ.” Vương Hạo Nhiên thuận miệng nói.

Tần Vận Hàn này căn bản không có một chút thành ý nào.

Mục Chiêu Chiêu là một cá thể, cũng đâu phải vật phẩm, sao có thể tùy ý đưa qua đưa lại, rõ ràng là nói đùa.
Nhưng Vương Hạo Nhiên làm nhiều như vậy, cũng không phải vì đòi hỏi quà của Tần Vận Hàn.

“Ngươi đi đi, có việc lại liên lạc với ngươi.” Tần Vận Hàn phất phất tay, xách theo cái túi rời đi như một cơn gió.

Vương Hạo Nhiên hướng về bóng lưng Tần Vận Hàn, ném cho một ánh mắt khinh bỉ.

Tần Vận Hàn này, quả thực coi mình là người công cụ, lại còn tùy ý sai sử.

Xem ra thực sự là đã bị người nịnh nọt quen, cho rằng người khác đối tốt với mình cũng là chuyện đương nhiên.

Cũng may, ta không phải người như thế.

Chờ đó cho ta, bệnh công chúa đúng không, lão tử sớm muộn sẽ trị cho ngươi ngoan ngoãn!

Tần Vận Hàn xách theo đồ đi về phòng ngủ, lập tức chia sẻ vui sướng với Mục Chiêu Chiêu.

Nhưng Mục Chiêu Chiêu không vui vẻ như thế, ngược lại là nghi ngờ hỏi.

“Vận Hàn, Vương Hạo Nhiên kia vì cái gì đối tốt với ngươi như vậy, có phải có ý đồ gì không?”
“Dung mạo ta thiên sinh lệ chất, hoa dung nguyệt mạo, nam sinh ta quen, có mấy người không có ý với ta.” Tần Vận Hàn tự luyến nói.

“Vậy ngươi có ý với Vương Hạo Nhiên không?”

“Hắn lớn lên rất đẹp trai, tính cách ta cũng cảm thấy không tệ, làm bằng hữu vẫn được, nhưng muốn nói thích thì còn xa lắm.” Tần Vận Hàn lắc đầu, lập tức nghĩ tới một chuyện, cười nói:

“Chiêu Chiêu, ta vừa rồi cùng Vương Hạo Nhiên nói chuyện, chờ Tiêu Dật Phong bị đuổi đi, để cảm tạ hắn, muốn tặng ngươi làm bạn gái hắn.”

“Vận Hàn tỷ, ngươi nói bậy bạ gì đó, ngươi cũng không phải không biết, ta ghét nhất những nam sinh đẹp trai trong nhà lại có tiền.” Mục Chiêu Chiêu oán giận nói.

“Ta đùa Vương Hạo Nhiên chơi thôi, làm sao lại thật sự đưa ngươi cho hắn làm bạn gái được, được rồi, về sau cũng không tiếp tục đùa kiểu này nữa.” Tần Vận Hàn lập tức trấn an.
Biểu tỷ của Mục Chiêu Chiêu từng bị một cao phú soái bội tình bạc nghĩa, cuối cùng cắt cổ tay tự sát.

Lúc đó chính là Mục Chiêu Chiêu là người đầu tiên phát hiện thi thể biểu tỷ, khi đó nàng mới 12 tuổi.

Chuyện này làm lòng Mục Chiêu Chiêu rất chấn động.

Xem như là khuê mật tốt của Mục Chiêu Chiêu, Tần Vận Hàn đương nhiên là biết chuyện này.

——

Gần cổng trường.

Một xe MiniBus ngừng lại.

Trong xe có 3 thanh niên toàn thân lộ hung sát.

“Đây chính là mục tiêu lần này của chúng ta sao? Nàng có thân phận gì?” Thanh niên sẹo mụn nhìn tấm hình trong tay, hỏi người thanh niên cao cao.

“Thiên kim của Tần Khai tập đoàn Tần Thị.” Người cao thanh niên trả lời.

“Dáng dấp đúng là ngon mọng, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu cô nương ngon nghẻ như này, chờ trói được nàng, ta nhất định phải thử chút tư vị xem sao.” Thanh niên mặt đầy sẹo mụn, nhìn tấm hình trong tay, một mặt thèm thuồng nói.
“Chủ thuê đã nói chỉ có thể trói người, cô nương này một sợi tóc cũng không thể động vào, bằng không chúng ta sẽ không được nhận 200 vạn còn lại.” Người thanh niên cao cao quát lớn.

“Vậy thì thật đáng tiếc.” Thanh niên sẹo mụn thở dài một tiếng.

“Than cái rắm, có tiền còn sợ không có tiểu cô nương sao?” Thanh niên dáng lùn nói.

S

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.