Trở về truyện

Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên - Chương 30: Thừa Nhận

Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên

30 Chương 30: Thừa Nhận

Những ngày tiếp theo, Khương Lăng dành phần lớn thời gian trong ngày để ở bên cạnh cô vợ mới của hắn. Những lúc rảnh rỗi thì hắn sẽ cùng với cha mình chỉ dạy cho mấy đứa nhóc kia bắt đầu con đường tu luyện thành tiên.

Cứ mỗi buổi sáng là Khương Lăng lại đến phòng của Mộng Kiều để giải độc cho nàng, mỗi lần làm xong là hắn lại đè nàng ra giường hôn hít, âu yếm nàng.

Nhưng cả hai chỉ dừng lại ở mức độ sờ soạng lẫn nhau chứ chưa tiến tới khoái cảm xác thịt.

Mấy ngày nay Khương Lăng đã thèm được "thịt" Mộng Kiều lắm rồi nhưng khổ nỗi là độc tố trong người nàng vẫn chưa hoàn toàn rút ra hết nên hắn đành phải cắn răng chịu đựng thôi.

Còn về Mộng Kiều, nàng được Khương Lăng cưng nựng nhiều quá thành ra trở nên ngoan ngoãn mỗi khi được hắn ôm vào lòng, đã vậy nàng còn bị nghiện mùi hương nam tính của hắn nữa, lắm lúc nàng chỉ muốn được nằm trong vòng tay của hắn cả ngày lẫn đêm.

Thế nhưng nàng vẫn không dám nói mấy lời ngọt ngào với hắn, dường như nàng vẫn còn ngại ngùng khi thổ lộ tình cảm của mình, những lần trò chuyện cùng hắn là nàng lại lúng túng chẳng nói năng được gì ra hồn cả. Trách nàng làm sao được, đây là lần đầu tiên nàng biết yêu mà, ai ai rồi cũng sẽ ngu ngơ khi vướng vào lưới tình thôi.

Và thế là cả hai người cứ "vờn nhau" hết ngày này qua ngày khác.

—---------------


Bảy ngày sau.

Phòng của Mộng Kiều.

Sáng sớm tinh mơ là Mộng Kiều đã thức dậy rồi, nàng tô son đánh phấn, chải tóc, dùng nước hoa, mặc lên mình chiếc váy lụa trắng tinh khôi để chuẩn bị gặp mặt Khương Lăng.

Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với Mộng Kiều, nàng đã được Khương Lăng giải độc hoàn toàn vào hôm qua nên bây giờ chẳng còn điều gì có thể khiến nàng phải chần chừ thêm nữa, nàng quyết định hôm nay sẽ chủ động cùng hắn tiến tới một tình yêu trọn vẹn cả về trái tim lẫn thể xác.

Mộng Kiều ngồi trên giường, ánh mắt hướng về cửa phòng, nàng ngóng trông sự xuất hiện của Khương Lăng, nàng mong chờ khoảnh khắc hắn bước vào phòng.

Nửa canh giờ trôi qua…

Một canh giờ trôi qua…

Hai canh giờ trôi qua…


"Sao giờ này ngươi còn chưa đến nữa? Ngươi đi đâu rồi? Người ta nhớ ngươi chết mất!" - Mộng Kiều nằm lăn qua lăn lại trên giường, vẻ mặt chán chường, ủ rũ.

Mấy ngày trước, Khương Lăng chẳng bao giờ đến muộn cả. Thế mà hôm nay Mộng Kiều đợi mãi cũng chả thấy bóng dáng của hắn đâu.

*Bịch Bịch Bịch*

Tiếng bước chân bỗng xuất hiện từ bên ngoài phòng của Mộng Kiều.

Nàng nghe thấy liền bật ngồi dậy sửa soạn lại đầu tóc và bộ váy, nàng liếc qua gương để xem lại lớp trang điểm của mình rồi hí hửng chạy đến mở cửa phòng. Nàng nghĩ thầm trong đầu là sẽ bắt Khương Lăng phải bù đắp cho mình vì hắn đến muộn hơn thường ngày.

Nhưng khi Mộng Kiều mở cửa phòng ra thì nàng đứng sững người vì bất ngờ. Vẻ mặt tươi tắn lúc nãy của nàng dần biến mất.

Người đến không phải là Khương Lăng, mà là mẹ của hắn, Liễu Lam phu nhân.


"Hôm nay ta đường đột đến đây, mong là Mộng cô nương không phiền." - Liễu Lam dịu dàng nói.

Bà đã nghe Khương Lăng nhắc đến Mộng Kiều vài ngày trước nên hôm nay bà dành thời gian để đích thân đến thăm hỏi nàng dâu mới của mình. Trước đó bà đã căn dặn Khương Lăng đi chuẩn bị một phần thuốc bổ cho cô con dâu rồi một mình đến đây trước.

"T-T-Tiểu nữ… bái kiến phu nhân, tiểu nữ mời phu nhân vào phòng ạ!" - Mộng Kiều vội hành lễ, nàng lắp bắp trả lời.

Liễu Lam phu nhân chậm rãi bước vào phòng, Mộng Kiều liền nhanh chân chạy đến kéo ghế cho bà ngồi.

"Tiểu nữ mời… mời… mời phu nhân uống trà ạ!" - Mộng Kiều hai tay run rẩy cầm bình trà rót ra ly rồi dâng cho Liễu Lam phu nhân.
"Cô nương không cần phải câu nệ tiểu tiết như vậy đâu, cứ thoải mái ngồi xuống cùng ta đi, ta có vài lời muốn nói với cô nương đây." - Liễu Lam cầm lấy ly trà đặt xuống bàn rồi nắm hai tay của Mộng Kiều, bà cất lời trấn an nàng.

Mộng Kiều vội vàng ngồi xuống theo lời của Liễu Lam phu nhân, nàng sợ sệt cúi đầu nhìn xuống bàn, hai tay đan vào nhau.

Liễu Lam nhìn qua dáng vẻ xinh đẹp rạng ngời và khuôn mặt môi đỏ má hồng của Mộng Kiều là bà đã biết chắc rằng thiếu nữ này đã yêu say đắm con trai mình rồi, bà lắc đầu thở dài, cất lời hỏi:

"Haizz, chắc hẳn cô nương đã đoán được là Lăng nhi nhà ta có tình ý với cô nương mà phải không?"

"Vậy…cô nương thấy Lăng nhi nhà ta như thế nào?"

"Cô nương có bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ gả cho Lăng nhi hay chưa?"

Mộng Kiều giật nảy mình khi nghe câu hỏi của Liễu Lam, nàng chưa từng bàn bạc chuyện này với ai khác ngoài Khương Lăng, bây giờ lại bị hỏi như vậy khiến nàng không biết phải trả lời như thế nào cho thỏa đáng. Nàng cũng không biết liệu bà có chấp nhận mình hay không. Do dự một lúc nàng mới chịu đáp lời:
"Tiểu nữ… xuất thân thấp hèn… lại mang trên mình tội danh."


"Cho nên… tiểu nữ không dám..."

Liễu Lam thật sự bó tay với Mộng Kiều, rõ ràng là đã mê mẩn Khương Lăng đến lộ hết cả ra mặt rồi mà còn chối, bà đành phải ép nàng thừa nhận thôi, bà giả vờ thất vọng và đứng dậy vừa đi về phía cửa vừa nói:

"Nếu cô nương đã cự tuyệt như vậy thì ta không còn gì để nói nữa."

"Có vẻ như Lăng nhi đã hiểu lầm cô nương rồi."

"Cô nương yên tâm, từ giờ ta sẽ không cho phép Lăng nhi đến đây làm phiền cô nương nữa."

"Cáo từ, Mộng cô nương."

Mộng Kiều ngẩng đầu lên nhìn Liễu Lam phu nhân đang từ từ rời đi, đến lúc này nàng mới hối hận vì sự nhát gan của mình, nếu như nàng không chịu thừa nhận thì sẽ không bao giờ được gặp lại hắn.

Nghĩ rồi, Mộng Kiều ngay lập tức chạy theo ngăn Liễu Lam lại và quỳ xuống dưới chân bà, nàng mếu máo:
"Phu nhân… tiểu nữ không có ý cự tuyệt…"

"Tiểu nữ bằng lòng gả cho Lăng…"

"Chỉ là… tiểu nữ sợ mình không xứng với Lăng… không xứng với chàng ấy…"

"Phu nhân… đừng mà…"

"Tiểu nữ… hic… hic…"

Liễu Lam hài lòng vì cuối cùng Mộng Kiều cũng nghe theo trái tim mách bảo, bà đỡ nàng đứng dậy và mỉm cười hiền hậu, bà xoa đầu nàng:

"Được rồi, mau nín đi, ta nỡ lòng nào mà chia cắt hai đứa được cơ chứ?"

"Nếu con đã chịu gả cho Lăng nhi nhà ta rồi thì phải gọi ta là quân mẫu (mẹ chồng) đấy nhé!"

"Sau này hai đứa nhớ phải hoà thuận với nhau nha!"

Mộng Kiều ngạc nhiên, nàng có cảm giác như mình lại bị lừa nữa rồi. Nhưng nàng vẫn vui mừng vì mình đã được bà chấp nhận.

"Dạ… quân mẫu, con… nhất định sẽ yêu thương chàng ấy thật nhiều." - Mộng Kiều thút thít trả lời.
"Ta nghĩ là con nên trực tiếp nói lời này với Lăng nhi thì tốt hơn." - Liễu Lam lau đi nước mắt cho Mộng Kiều rồi quay mặt ra phía cửa phòng, bà lớn tiếng nói:

"Con còn định núp ngoài đó đến khi nào nữa hả? Vào đây ngay cho ta!"

Khương Lăng mở cửa phòng bước vào, hắn gãi đầu cười, trên tay cầm một chén thuốc bổ vẫn còn đang nóng hổi.

Mộng Kiều mừng rỡ khi thấy Khương Lăng, nàng đưa mắt nhìn hắn còn hắn nháy mắt với nàng.

Liễu Lam xoa đầu Mộng Kiều thêm một lần nữa rồi đi lại trước mặt Khương Lăng, bà trề môi nói:

"Ta nhờ có mỗi một việc thôi mà cũng tốn cả đống thời gian."

"Mà thôi, ta không cản trở hai đứa tình tứ nữa."

"Nhớ chăm sóc đàng hoàng cho phu nhân của con đó."

Khương Lăng chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, hắn bèn đặt chén thuốc lên bàn rồi chạy lại xoa bóp vai cho bà:
"Hì hì, con biết rồi ạ, vất vả cho mẫu thân quá."

"Hay là để con tiễn người nha?"

Liễu Lam gật đầu, bà đưa tay cho Khương Lăng dìu ra khỏi phòng, vừa bước ra đến cửa, bà nhếch mép cười:

"Ta xem con giải thích như thế nào với Nhã muội."

Nói xong, Liễu Lam phu nhân thong thả bước đi.

Khương Lăng đứng đó cười khổ, ai bảo hắn đa tình làm chi, nghĩ nhiều lại thêm đau đầu, chi bằng mau chóng quay trở lại cùng với vợ mình.

—----------------

Momo/Zalopay: 0775808013

Dành cho độc giả nào muốn ủng hộ để tiếp thêm động lực cho tại hạ ạ <3.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.