Trở về truyện

Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên - Chương 27: Món Nợ Ân Tình

Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên

27 Chương 27: Món Nợ Ân Tình

Trước khi đưa Mộng Kiều về phòng, Khương Lăng đã ra lệnh cho các thị vệ mang tin tức đến cho những gia tộc bị gia chủ Li gia vu oan giá họa. Hắn đã đưa ra thời hạn nội trong vòng 10 ngày, họ phải động thủ để thanh minh cho mình, còn chuyện "giải quyết" như thế nào thì hắn muốn xem thử các gia tộc này sẽ thể hiện thành ý ra sao.

------------

Một lúc lâu sau, trong phòng riêng của nhị thiếu gia.

Bốn thị nữ đang thay phiên nhau cẩn thận từng li từng tí tắm rửa cho Mộng Kiều. Còn nàng thì đang giận lắm, vì toàn bộ thân thể của nàng, từ đầu tóc cho đến gót chân đều bị cái tên Dâm Ma Công Tử kia nhìn sạch sẽ không sót chỗ nào.

"Ngươi nhìn đủ chưa vậy? Cái đồ biến thái háo sắc!" - Mộng Kiều lấy tay che đi bầu ngực to tròn của mình, nàng đỏ mặt lẩm bẩm.

Nhưng bởi vì Mộng Kiều đang bị thương ở chân nên nàng ấy đành phải dựa người vào một thị nữ bên cạnh để không bị ngã, thành ra nguyên phần thân dưới của nàng bị phơi bày ra hết.

Còn ở bên này, Khương Lăng đương nhiên là nghe thấy những câu chửi mắng của Mộng Kiều nhưng hắn cũng không phủ nhận là mình không liếc qua cơ thể của nàng ấy vài lần. Hắn ngồi cách bồn tắm không xa nên có thể dễ dàng ngắm nghía cơ thể của nàng ta.

Mộng Kiều quả thật là một mỹ nhân với làn da trắng trẻo hồng hào không tì vết, mái tóc đen tuyền dài suôn mượt, bộ ngực lẫn cặp mông đều căng tròn, vòng eo nhỏ, cặp đùi nõn nà cùng với đôi chân dài.


Chợt nhớ đến chuyện hôm qua mình dùng lực mạnh đến nỗi đánh gãy chân của một mỹ nhân như Mộng Kiều, Khương Lăng tự trách bản thân không biết thương hoa tiếc ngọc.

"Hiếm khi có dịp được chiêm ngưỡng tuyệt sắc giai nhân như cô nương, ta phải tranh thủ nhìn cho đã con mắt mới được chứ?" - Khương Lăng một tay rót trà, một tay chống cằm, mặt bình thản nói.

"Ngươi! Ngươi! Ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa!" - Mộng Kiều ngoảnh mặt đi, nàng ấm ức nói.

Tuy là ngoài mặt tỏ vẻ hung dữ với Khương Lăng nhưng trong lòng của Mộng Kiều lại sợ hắn đến tám, chín phần ấy chứ. Nàng không biết ý định của hắn là gì, giết thì hắn không giết, tra tấn thì cũng không luôn, đã vậy còn buông lời tán tỉnh, nàng thật sống không bằng chết mà.

Nhưng vì đệ đệ và muội muội của nàng vẫn còn đang nằm trong tay của Khương Lăng nên nàng buộc phải nhịn nhục cho đến lúc tìm được cách trốn khỏi đây.

"Trà trong ly vừa nóng lại vừa đắng chát nhưng nếu biết cách thưởng thức thì sẽ cảm thấy rất thơm ngon, giống như cô nương vậy." - Khương Lăng đưa ly trà lên miệng nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói.

"Ngươi… ngươi muốn làm gì ta?" - Mộng Kiều co rúm người lại, nàng nhìn Khương Lăng đầy sợ hãi.

"Đừng lo, ta sẽ không làm gì cô nương đâu." - Khương Lăng đặt ly trà xuống bàn sau đó quay sang mỉm cười với Mộng Kiều.


Nói rồi hắn lại im lặng và ngồi ngắm cảnh qua khung cửa sổ trong lúc chờ các thị nữ sửa soạn cho Mộng Kiều.

Nhìn thấy hắn không còn để tâm đến mình, Mộng Kiều thở phào nhẹ nhõm, nàng cảm thấy thoải mái hơn hẳn khi không phải đối mặt với Khương Lăng, nàng thả lỏng cơ thể để các thị nữ mặc bộ váy lụa lên người mình rồi đến ngồi vào bàn trang điểm.

"Thiếu gia, cô nương đã được chuẩn bị xong rồi ạ." - Một thị nữ bước lại chỗ của Khương Lăng, cung kính thông báo rồi đi ra khỏi phòng cùng các thị nữ khác.

Khương Lăng đứng dậy, đi lại chỗ Mộng Kiều, thấy nàng đang nhìn vào gương với ánh mắt đượm buồn, hắn cúi người xuống, thủ thỉ vào tai nàng:
"Đừng buồn nữa, ta sẽ không để nàng hay bọn trẻ phải chết đâu."

"Ta sẽ giải độc cho nàng và đệ muội của nàng."

Sắc mặt của Mộng Kiều liền thay đổi thành ngạc nhiên, nàng quay qua hỏi:

"Ngươi nói thật ư?"


"Nhưng… tại sao ngươi lại muốn giúp tỷ muội bọn ta?"

"Đương nhiên là để cho nàng phải nợ ta rồi, dù sao thì món nợ khó trả nhất trên đời này chính là nợ ân tình mà." - Khương Lăng đưa tay lên vuốt ve vài lọn tóc của Mộng Kiều, từ tốn nói.

"Vậy… ta… phải làm gì để trả… món nợ này cho ngươi?" - Mộng Kiều lo sợ rằng hắn sẽ bắt nàng làm những chuyện tày trời nên nghi hoặc hỏi.

"Dễ thôi, nàng chỉ cần chăm sóc cho con cái của ta là được rồi." - Khương Lăng hôn nhẹ lên tóc của Mộng Kiều rồi nói.

"Nhưng… Nhưng… ngươi đã có đứa con nào đâu? Mà con của ngươi thì phải để phu nhân của ngươi chăm sóc chứ sao lại bắt ta làm thay?" - Mộng Kiều bối rối, nàng nhíu mày hỏi.
Khương Lăng lắc đầu cười, xem ra Mộng Kiều vẫn chưa hiểu điều mà hắn muốn nói, hắn nâng cằm nàng lên và nói:

"Đúng là hiện tại ta vẫn chưa có đứa con nào cả."

"Nhưng sau này nàng và mấy vị phu nhân kia sẽ sinh con cho ta."

"Đến lúc đó, họ sẽ chăm sóc cho con của họ, còn nàng sẽ chăm sóc cho con của nàng."

"Hiểu chưa hả, Kiều Kiều của ta?"

Mộng Kiều sững sờ nhìn Khương Lăng, nàng tự hỏi hắn có bị úng não hay không, mới hôm qua cả hai còn là kẻ địch chém giết lẫn nhau mà bây giờ hắn lại muốn nàng sinh con cho hắn, thật quá là lạ lùng. Nhưng nàng lại cảm thấy một sự chân thành ẩn sâu trong đôi mắt của Khương Lăng, nàng đắn đo một lúc rồi đỏ mặt gật đầu.

Qua nét mặt của Mộng Kiều, Khương Lăng đoán là nàng vẫn chưa thật sự tin tưởng hắn. Nhưng không sao, hắn thích mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên hơn nên sẽ giải độc cho nàng trước rồi từ từ bồi đắp tình cảm với nàng sau.

"Chuyện này để sau hẵng nói tiếp, giờ ta đưa nàng đi gặp bọn trẻ nhé?" - Khương Lăng nựng má và hỏi Mộng Kiều, sau đó bế nàng lên.

Bất ngờ bị bế lên nên Mộng Kiều không kịp nói năng gì cả, nàng vòng tay ôm chặt lấy cổ Khương Lăng, nàng im lặng nhìn thật lâu khuôn mặt của hắn và trong lòng bắt đầu có những cảm xúc khác thường.

----------------

Momo/ Zalopay: 0775808013

Dành cho độc giả nào muốn ủng hộ để tiếp thêm động lực cho tại hạ ạ <3.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.