Trở về truyện

Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên - Chương 26: Lừa Gạt

Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên

26 Chương 26: Lừa Gạt

Thời gian một tuần hương trôi qua.

Đội thị vệ đã quay về Khương phủ cùng một đám trẻ con, tất cả bọn chúng đều bị bịt mắt và bị đưa vào trong một gian phòng. Có lẽ vì quá sợ hãi và lạ lẫm với nơi này nên chúng im thin thít không dám phát ra một tiếng động nào cả.

Khi nhìn thấy Khương Lăng thì thầm to nhỏ gì đó với một tên thị vệ, Mộng Kiều không khỏi bất an trong lòng. Chứng kiến đám tiểu đệ và tiểu muội của mình lần lượt bị dẫn đi khiến Mộng Kiều dần trở nên hoảng loạn, nàng nhúc nhích cơ thể liên tục để thoát khỏi dây thừng nhưng tất cả mọi cố gắng của nàng đều vô ích.

Sau khi toàn bộ đám trẻ con bị đưa hết vào phòng, Khương Lăng quay người bước lại gần Mộng Kiều, hắn ngồi xổm xuống, đưa tay nâng cằm nàng lên, lạnh lùng nói:

"Ta đã rộng lượng cho cô nương một cơ hội rồi."

"Nhưng cô nương lại chẳng biết quý trọng điều đó."

"Thế nên bây giờ ta sẽ bắt bọn trẻ nói thay cho cô nương nhé?"

Trong lòng của Mộng Kiều vẫn cho rằng Khương Lăng sẽ không tàn nhẫn đến mức ra tay với trẻ con, nàng tiếp tục im lặng và kiên quyết không tiết lộ cho Khương Lăng bất cứ điều gì.


Đột nhiên, từ bên trong gian phòng kia, những tiếng la hét thất thanh vang lên không ngừng:

"Kiều tỷ, cứu bọn đệ với!"

"Ahh, muội chịu hết nổi rồi, Kiều tỷ, cứu bọn muội với!"

"Làm ơn, dừng lại đi mà!!!

"Không… không…!!!

Đôi mắt của Mộng Kiều đỏ hoe và rưng rưng nước mắt, nàng đã nhận ra những giọng nói quen thuộc đó, nàng cay đắng nhìn thẳng vào mắt Khương Lăng, cất lời trong tuyệt vọng:

"Cầu xin ngươi… dừng lại đi… bảo thuộc hạ của ngươi đừng hành hạ bọn trẻ nữa!"

"Ta… ta sẽ nói ra hết…"


"Làm ơn… tha cho bọn trẻ đi mà… ta xin ngươi đó!"

Nàng ấy đã hoàn toàn bị Khương Lăng lừa mà không chút mảy may nghi ngờ, hắn vuốt nhẹ hai má của nàng và tiếp tục nói:

"Cô nương nói đi rồi ta sẽ bảo thuộc hạ của mình dừng tay."

"Và tốt nhất là cô nương nên nói nhanh lên, nếu không thì ta sẽ không đảm bảo được điều gì đâu."

Đến nước này rồi, Mộng Kiều cũng chẳng còn cách nào khác, nàng nghiến răng nghiến lợi, nhọc nhằn nói ra từng câu từng chữ trong nước mắt:

"Là gia chủ Li gia và phu nhân của hắn đã… sai khiến bọn ta đến ám sát ngươi."

"Chúng thậm chí đã bỏ ra rất nhiều… linh thạch và vàng bạc châu báu… chỉ để đổi lấy thủ cấp của ngươi."


"Đủ nhiều để… ta và bọn trẻ… có thể cao chạy xa bay khỏi thế gian hiểm ác này."

Nói đến đây, nước mắt đã lăn dài trên hai má của Mộng Kiều, nàng khóc thút thít trông rất đáng thương. Khương Lăng cảm thấy mình cứ như là một kẻ phản diện đang cưỡng ép người khác vậy, hắn bèn đưa tay lau đi nước mắt cho nàng rồi nói:

"Không cần phải ủy mị như vậy đâu!"

"Giờ ta sẽ đưa cô nương đi đoàn tụ với bọn trẻ."

Mộng Kiều ánh mắt đượm buồn, nàng chẳng thèm nhìn lấy Khương Lăng, khổ sở nói:

"Ngươi nghĩ ta có quyền được lựa chọn hay sao?"

"Bọn khốn kia đã hạ độc thủ để khiến ta phải làm tay sai cho chúng."

"Còn ngươi thì dùng thủ đoạn vô nhân đạo để bắt ép ta."

"Mạng sống của bọn ta chẳng khác nào sâu bọ trong mắt của các ngươi."

"Nếu may mắn thoát khỏi tay ngươi thì bọn ta cũng sẽ chết dần chết mòn thôi."

"Thật đúng là khốn nạn mà!"

Khương Lăng đoán chắc hẳn là mấy kẻ ở Li gia vì không muốn bị tiết lộ hành tung nên đã hạ độc lên người Mộng Kiều và có khả năng là độc tố cũng đã nhiễm vào người bọn trẻ nên nàng ấy mới uất hận như vậy, hắn không nói không rằng liền cởi trói cho Mộng Kiều và bế nàng đi.

Hành động bất chợt của hắn làm Mộng Kiều đâm ra nghĩ ngợi, nàng tưởng tượng đến viễn cảnh nhìn thấy thi thể của bọn trẻ nằm la liệt trên mặt đất, còn bản thân mình sẽ bị hắn chà đạp và giày vò cho đến chết. Số phận của nàng coi như đã lụi tàn nhưng ít nhất nàng cũng có thể được gặp lại bọn trẻ một lần cuối.

Cánh cửa phòng mở ra, Mộng Kiều sững sờ, tình cảnh trước mắt làm nàng không thể tin vào mắt mình. Đám tiểu đệ và tiểu muội của nàng không hề bị hành hạ hay đánh đập gì cả, mà là bị mấy thị vệ dùng lông ngỗng chọc vào người. Nàng ngước lên nhìn Khương Lăng, đến lúc này nàng mới hiểu ra mình đã bị hắn lừa gạt.

"Được rồi, các ngươi gỡ bịt mắt cho bọn trẻ đi, mọi chuyện xong hết rồi." - Khương Lăng lên tiếng ra lệnh cho các thị vệ.
Sau khi được gỡ bỏ miếng vải bịt mắt, bọn trẻ ngay lập tức chạy đến vây quanh Khương Lăng và Mộng Kiều như bầy ong vỡ tổ, chúng mếu máo:

"Kiều tỷ, huhu… bọn muội sợ lắm!"

"Hic...Sao trên người tỷ lại bị dính máu vậy?"

"Mấy vị đại ca này là ai vậy, đại tỷ?..."

Mặc dù bản thân rất muốn thanh minh mọi chuyện để tránh gây hiểu lầm cho bọn trẻ nhưng giờ đây Mộng Kiều lại đang nằm trong tay của Khương Lăng theo đúng nghĩa đen, nàng làm gì còn tư cách để tự ý quyết định nữa, nàng bất đắc dĩ kéo cổ áo Khương Lăng và đưa mắt cầu xin hắn nói tốt giúp mình.

Vì đã đạt được mục đích của mình nên Khương Lăng không muốn tiếp tục gây khó dễ cho nàng nữa, hắn quay sang trả lời cho đám trẻ con:

"Mấy đứa ngoan ngoãn ở đây chơi với các ca ca."

"Ta sẽ đưa Kiều Kiều đi trị thương."
"Đợi lát nữa các ca ca sẽ đem đồ ăn ngon đến cho mấy đứa nha."

Biểu cảm của Khương Lăng thay đổi nhanh đến chóng mặt làm Mộng Kiều càng thêm sợ hãi nhưng nàng đành phải phối hợp với hắn để trấn an bọn trẻ.

"Ngoan, không được quậy phá, tỷ đi một chút rồi quay lại ngay." - Mộng Kiều gắng gượng nở nụ cười, dịu dàng bảo.

Đám trẻ con quả thật rất biết vâng lời của Mộng Kiều, chúng liền nín khóc và ngồi bệt xuống đất, tự lau nước mắt và nín khóc ngay lập tức.

"Chuẩn bị thật nhiều món ngon rồi mang đến phòng này cho ta, tối nay ta sẽ dùng bữa ở đây." - Khương Lăng ra lệnh cho một tên thị vệ trong lúc bế Mộng Kiều đi ra khỏi phòng.

---------------

Momo/Zalopay: 0775808013

Dành cho độc giả nào muốn ủng hộ để tiếp thêm động lực cho tại hạ ạ <3.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.