Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn - Chương 73

Ham Muốn Tiềm Ẩn

73 Chương 73

Tiếng Hành cố thét lên tắt trong lớp vải bịt miệng, bàn tay Kim bắt đầu ngoáy cọng tóc sâu trong dương vật gã. Mắt gã trợn lên, nước mắt dàn dụa, cố gắng nhích người để tránh bàn tay nàng nhưng mọi cố gắng của hắn đều vô dụng.

Mắt Hành dại ra, mồ hôi vã ra như tắm, gã không giãy được nữa. Tay Kim ngưng lại, nhưng không rút sợi tóc ra khỏi dương vật gã. Kim rút chiếc quần lót ướt đẫm nước dãi ra khỏi miệng Hành, gã thở hỗn hển.

– Địt mẹ chúng mày.. Đừng để ông thoát ra.. Ông bắn hết cả nhà chúng mày. – Hành gầm lên.

Kim lạnh lùng nhét kín miệng gã lại, mím môi định dùng hình với gã tiếp. Bất chợt nàng nhìn lên, bắt gặp ánh mắt Thuận, gã run rẩy nhìn nàng. Kim mỉm cười, chậm rãi rút cọng tóc ra, đầu sợi tóc bết lại lòng thòng ít chất nhờn vươn ít máu đo đỏ. Kim le lưỡi liếm quanh môi mình, mắt nhìn đăm đăm vào khối u giữa hai chân Thuận.

– Ah.. Đừng qua đây.. Tôi không biết gì hết.. Tôi không biết gì hết.. – gã cố lật người nằm úp xuống, đè lên cả chiếc bao đựng xác của Bình.

Một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy lưng quần Thuận lật người hắn lại. Bàn tay Kim nhanh chóng cởi khóa quần hắn ra.

– Tôi nói. Tôi khai. Là ở Nhà hàng Thiên Kim – đường Lý Tự Trọng.

Thuận co rúm hai chân lại, đầu cúi xuống không dám nhìn vào ánh mắt cay độc của Hành đang nhìn mình.


Sáu chiếc xe cảnh sát hụ còi inh ỏi, lao ra đường thẳng về hướng Quận 1.

_________________________

Hai thân hình lồ lộ loang loáng dưới ánh đèn vàng của khu chung cư cũ, nhẹ nhàng di chuyển xuống các bậc cầu thang. Lan Chi và Ngọc hồi hộp ghê gớm, hơi thở dồn dập. Cảm giác thân thể trần truồng của mình bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt gặp trong một khu chung cư dầy đặc người ở, làm nàng nhột nhạt khó chịu. Nhưng cho dù bị người lạ nhìn thấy cơ thể của mình thì vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị bắt về chốn nhơ nhớp ấy. Khu chung cư này không đông người như nàng nghĩ, thỉnh thoảng có tiếng chửi nhau, la hét, cười đùa vang lên đâu đó.

– Két.. Két..

Bất chợt âm thanh kéo cửa sắt phát ra ngay trước mặt hai nàng. Lan Chi luýnh quýnh lùa Ngọc quay trở lại, hai nàng ép người sát vào ô cửa lõm vào của một căn hộ tắt đèn im ỉm.

Một người phụ nữ trẻ đi ra, tay ôm theo một thao quần áo mới giặt. Cô ta treo vào móc áo rồi mắc lên sợi dây thép căng ngang trước cửa. Cô ta hát nho nhỏ trong miệng, không hề để ý cách cô ta không xa, sát vách tường có hai bộ ngực căng tròn trắng tinh nhô ra ngoài phập phồng hồi hộp.

Tiếng kéo cửa vang lên. Lan Chi thở phào nắm bàn tay lạnh toát mồ hôi của Ngọc, mắt ra hiệu hướng về sào phơi đồ.

Lan Chi ló đầu ra khỏi bức tường tại chân cầu thang tầng Trệt của khu chung cư. Trên người Lan Chi mặc duy nhất một chiếc áo sơmi trắng rộng thùng thình như của đàn ông, làn vải ướt dính sát da thịt nàng, nổi rõ cả hai núm vú đỏ hồng bên dưới. Ngọc đứng bên cạnh nàng, hơi lạnh của chiếc áo thun và chiếc váy ngắn đẫm nước thấm vào người làm cô bé run lẩy bẩy.


Lan Chi nhìn thấy lối ra lớn của khu chung cư có một dãy bàn nhậu thấp lè tè với những gã đàn ông ăn mặc lếch thếch, sôi nổi tranh luận chuyện xã hội đến quên trời quên đất.

Lan Chi dẫn Ngọc đi ngược lại, vòng ra phía sau lưng tòa nhà.

– Đụ má, xúi quẩy, đang nhậu ngon lành tự nhiên bị sai đi tìm gà xổng chuồng. Hai con đĩ đó chạy đâu chứ! – giọng nói miền Nam của một gã đàn ông vọng lại ngay lối đi trước mặt.

Lan Chi và Ngọc hoảng hốt giật bắn cả người, lùi nhanh lại, lao vào chỗ tối dưới gầm cầu thang. Trong góc tối, hai nàng run rẩy nắm chặt tay nhau, quên cảm giác đất cát dơ bẩn dưới bàn chân trần của mình, quên luôn cả mùi nước tiểu nồng nặc xung quanh.

Giọng nói đó như không rẽ về hướng này, mà chợt nhỏ đi, xa dần. Hai cô gái thở phào. Nàng nghĩ đến gọi điện cho Hồng Sơn, giờ phút này, nếu có anh bên cạnh Lan Chi thì nàng không cần lo lắng nữa. Lan Chi có một niềm tin mù quáng đối với Hồng Sơn.

Tiếng bước chân lệch xệch vang lên từ xa, rồi rõ lên dần, chợt hai bóng đen xuất hiện trước lối đi từ từ tiến vào gầm cầu thang. Mắt Ngọc trợn tròn lên, bàn tay che ngang miệng. Lan Chi mím chặt môi, ráng kiềm chế hơi thở của mình.

Trước mặt hai nàng xuất hiện hai gã đàn ông luộm thuộm, áo quần nhăn nhúm, tay hai gã đang cầm dây kéo quần cứng đờ lại, mặt đỏ bừng như say rượu, mắt trợn to nhìn hai người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.


– Ah.. – Ngọc la khẽ, vẻ mặt lúng túng, cô bé nhận ra nơi mình đang trốn lại là góc tiểu tiện của những gã say ngoài kia.

– Hai anh cho em mượn điện thoại một chút nhé. Chỉ một cuộc gọi ngắn thôi. – Lan Chi bước đến, giọng nói nhẹ nhàng như thôi miên.

Cả hai gã nhìn nàng không chớp mắt, dưới ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài hắt vào, họ không nhìn rõ được nét mặt Lan Chi, nhưng với vóc dáng và giọng nói đó, chỉ có thể thuộc về một người phụ nữ đẹp.

Gã đối diện nàng, lúng túng cho tay vào túi quần lục lọi, tìm chiếc điện thoại, túi quần gã lùng nhùng phát ra âm thanh leng keng đủ thứ vật dụng trong đó. Lan Chi nhìn đăm đăm theo hành động của bàn tay gã, chờ đợi.

– Mày vô đó xem coi. – Chợt một giọng nói vang lên sang sảng bên ngoài.

Rồi tiếng bước chân cộp cộp nện trên sàn xi măng về phía bên này.

– Đụ mẹ.. Khai chết mẹ… thằng L*** nào đái ỉa trong này… – giọng nói mà hai nàng đã nghe, càng rõ ràng hơn như sát bên.

Lan Chi hãi hùng, chộp thẳng gã đàn ông trước mặt, kéo thẳng về phía mình. Ngọc ngay lập tức làm theo, kéo áo gã đàn ông ngơ ngác trước mặt kéo sát vào mình. Hai gã đang ú ớ chưa hiểu ra chuyện gì thì miệng đã bị trám kín bởi hai đôi môi nhỏ thơm phức.

Nàng hí mắt nhìn ra ngoài, nàng thấy rõ dáng một người đàn ông đứng ngay lối vào, ánh sáng đèn đường sau lưng gã hắt vào trong, làm nàng không thể thấy rõ khuôn mặt của hắn. Lan Chi mím môi, quyết định dù có bị bắt lại, nàng cũng phải cố báo cho Hồng Sơn biết vị trí của mình. Lan Chi nắm bàn tay gã đàn ông nồng nặc mùi rượu đang đờ đẫn mút đôi môi mình, đưa lên ngực nàng, ngay tức khắc nó như được giải thoát, lao vào tham lam vò nắn. Tay Lan Chi nhẹ nhàng luồn vào túi quần gã nơi cất chiếc điện thoại.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.