Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn - Chương 66: Đại Kết Cục

Ham Muốn Tiềm Ẩn

66 Chương 66: Đại Kết Cục

Trong căn phòng thân quen tại căn nhà của mình, Lan Chi nằm áp má lên ngực Hồng Sơn, nàng rất thích lắng nghe tiếng trái tim khỏe mạnh của anh đập trong ***g ngực.

– Em nói cho anh nghe xem đêm đó xảy ra chuyện gì chứ? Tại sao anh không nhớ gì hết vậy? – Hồng Sơn cúi đầu xuống hỏi vợ.

– Trời, em nói anh nghe rồi! Không có chuyện gì hết! Anh uống say. Em hoãn chuyến bay, thế thôi.

Lan Chi không muốn nói cho anh nghe. Có một số việc nàng thấy ngay cả chính bản thân mình chứng kiến, mà bây giờ nhớ lại cũng thấy rất hoang đường.

Hồng Sơn gãi đầu, anh không biết làm thế nào để giải thích chuyện này. Say đến không nhớ gì ư? Phi lý.

Chợt Lan Chi ngồi bật dậy, chui đầu vào chăn, miệng nàng mút lấy dương vật còn ướt đẫm tinh dịch của Hồng Sơn. Đây là cách hay nhất để lôi anh ra khỏi vòng luẩn quẩn suy đoán về chuyện hôm đó.

Từ hôm ở nhà ông Cương, thử nuốt tinh dịch Hồng Sơn lần đầu tiên, Lan Chi cảm thấy mình bắt đầu nhớ nhung mùi vị đó. Nàng cũng hứa với lòng mình chỉ chấp nhận mùi vị của Hồng Sơn mà không một người nào khác.

Hồng Sơn quả thật quên khuấy đi những câu hỏi ngổn ngang trong đầu. Dương vật của anh lại bị đánh thức trong miệng Lan Chi.


Căn phòng của hai người lại vang lên tiếng rên rĩ cuồng nhiệt liên miên không dứt.

__________________

– Ừ… em giữ gìn sức khỏe nhé, còn lo cho mẹ… khi nào có dịp ra đó mình gặp nhau… vậy nhen… bye em… – Lan Chi đặt điện thoại xuống bàn.

Nàng mỉm cười đi vào nhà bếp, trong đầu nhớ tới những kỷ niệm của mình với Tuyên.

– Reng reng reng… – Điện thoại của nàng lại reo vang.

Lan Chi đặt chiếc nắp lên nồi nước đang sôi ùng ục, tay nàng đưa lên nắm lấy một bên tai mình, chân bước tới bên chiếc bàn ăn.

Số điện thoại lạ, 012…, mười một số, hầu hết người quen của Lan Chi không sử dụng loại số mới cấp này.

– Alô…


– Chị Lan Chi hả? Em Ngọc đây… Chị còn nhớ em không? – giọng một cô gái lanh lảnh vang lên.

– Ngọc? Ah.. Ngọc. Em khỏe không? – Lan Chi chợt nhớ đến cô bé nhỉ nhảnh dễ thương ở khách sạn Sheraton Hà Nội.

– Em bình thường. Chị có rảnh không? Sang nhà em chơi?

– Ah, bây giờ sao? Chị.. Chị đang nấu cơm đợi chồng chị về. – Lan Chi ái ngại.

– Qua đi mà, hôm nay sinh nhật em. Em lại bị bỏ nhà một mình. Buồn muốn khóc luôn nè. Hic hic.. – giọng cô bé nũng nịu.

– Hôm nay sinh nhật em ah! Thôi được chị qua. Đọc địa chỉ cho chị đi! – Lan Chi không chịu nổi cô bé, đành đáp ứng.

Lan Chi ngồi trên xe taxi, nhắn tin cho chồng báo tin mình qua nhà bạn. Lan Chi mặc một chiếc váy voan mỏng, ngắn ngang đầu gối, có thể thấy nội y mờ ảo bên trong.


– Cho hỏi cô đi đâu vậy? – anh chàng lái xe nhìn nàng qua kiếng chiếu hậu.

– Ah,.. – Lan Chi sực tỉnh nàng quên tờ giấy ghi địa chỉ trên bàn bếp. – hình như là 69/2 Cách mạnh tháng 8, Q3. Anh cứ đến đó đi.

Chiếc taxi dừng lại trước hẻm 69, đây là một con hẻm rộng, không hẹp như hầu hết các con hẻm trên đường Cách mạng tháng 8.

Lan Chi thanh toán tiền taxi, nàng bước vào con hẻm. Căn nhà thứ nhất từ bên ngoài vào, cửa sơn màu xanh dương, có hàng bông giấy rũ xuống phía trước, lá úa vàng rơi rụng đầy ra con hẻm, bên cây cột lót đá granite, đính biển đồng 69/2. Lan Chi chợt có cảm giác có gì đó không đúng và bất an trong lòng, nhưng không biết điều gì không ổn.

Nàng bấm chuông. Đợi khoảng hai phút, khi Lan Chi định đưa tay bấm nút chuông lần nữa thì cánh cửa vang lên tiếng mở khóa bên trong. Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc ló ra sau cánh cửa, mắt cô bé hơi đỏ như mới khóc, miệng cố mỉm cười chào đón Lan Chi.

– Em chào chị. Chị vô nhà đi.. – giọng cô bé hơi run nhẹ.

– Em sao vậy? Ai chọc em? Mới khóc ah? – Lan Chi bước vào, quay người lại nhìn tay Ngọc đóng sập cánh cổng sắt nặng nề.

Ngọc không nói gì, mắt cô bé nhìn Lan Chi ánh lên tia áy náy sâu đậm. Ánh mắt Ngọc làm Lan Chi thấp thỏm, nàng chợt nghĩ ra, làm thế nào Ngọc có số điện thoại của nàng, nàng chắc chắn mình chưa bao giờ cho cô bé số của mình.

– Ha … Ha.. Chắc là do tôi chọc con bé khóc đó. – một giọng miền Bắc vang lên sau lưng Lan Chi.

Lan Chi quay phắt người lại, là Hành, nàng thoáng rùng mình. Tại sao gã lại ở đây? Sau đêm đó tại nhà cha hắn, Lan Chi chưa hề nghe nhắc đến hắn, cứ như hắn bốc hơi khỏi thế giới này.

– Em xin lỗi chị! Em phải cứu anh Luận, anh Luận thảm lắm chị ơi! – Ngọc mếu máo, hai tay che mặt.

Lan Chi không nói gì, nàng chợt xoay người, miệng hướng ra ngoài hét lên.


– Cứu…

Miệng Lan Chi ngay tức khắc bị bịt kín lại. Hành ôm nghiến lấy đầu nàng, lôi Lan Chi sềnh sệch vào nhà.

– Đóng cửa vô.

Ngọc líu ríu đi phía sau, khép hai cánh cửa kính lại.

Bất chợt, Hành đẩy Lan Chi chúi người ngã sấp lên gác tay của chiếc ghế salon, người Lan Chi bị chúi xuống mông chổng lên. Một tay hắn đè mặt nàng úp xuống mặt ghế, đưa tay còn lại xé toạt chiếc váy của nàng.

– Ưm, ưm.. – Lan Chi cố vùng vẫy, nhưng vòng tay của Hành cứng như thép, mặt nàng không nâng lên được.

Chiếc áo ngực, rồi quần lót của nàng cũng chung số phận, tan nát thành từng mảnh trong tay Hành. Bàn tay hắn đưa xuống, chụp vào âm hộ Lan Chi. Hai chân Lan Chi đạp tới tấp ra phía sau, trúng vào hai ống chân Hành, gã đau đớn gầm lên.

Hai ngón tay Hành thô bạo, nhét tọt vào âm hộ Lan Chi.

– Ahhh. – tiếng Lan Chi thét lên tắt nghẽn trên mặt đệm ghế.

– Mày dám đá ông hả?

Hai ngón tay hắn chọc thật nhanh vào âm hộ nàng, hai chân nàng cố quẫy đạp như vô vọng.

– Giờ ông không còn gì hết? Tất cả là do mày?

Hai ngón tay gã chọc sâu trong người nàng, móc ngược lên, miếc lên thành trong âm hộ Lan Chi, ngón tay cái của hắn nhấn vào hậu môn nàng. Hai bàn chân nàng cong lên, cứng đờ, cả người run rẩy. Nước mắt Lan Chi trào ra, ướt cả mặt ghế salon. Ba ngón tay hắn bóp lại, đâm sục liên tục trong cả hai nơi nhạy cảm của nàng. Mặt Lan Chi nhăn nhúm, cảm giác đau rát trong hậu môn mình, nàng bật khóc rưng rức.

– Mày đứng đó làm gì? Mút dương vật cho ông ngay. – giọng gã ra lệnh.

Ngọc răm rắp nghe theo, cô bé quỳ xuống, kéo quần gã xuống, lấy dương vật cương cứng của Hành cho vào miệng mình.

Tay Hành móc ra chiếc điện thoại từ túi quần, bật chế độ chụp hình. Trên màn hình chiếc Iphone, thân thể trần truồng đang đau đớn dãy dụa của Lan Chi hiện rõ lên mồn một, mặt nàng dàn dụa nước mắt. Gã chỉ chụp vài tấm hình theo kế hoạch định trước, rồi cất chiếc điện thoại đi.

Hắn đá chân qua người Ngọc, đè nghiến đầu cô bé vào hai chân sau của Lan Chi, hông gã nhấp mạnh dương vật mình vào miệng Ngọc. Cô bé ho lên sặc sụa, dương vật của gã chui tọt đến cuống họng, cảm giác buồn nôn kinh khủng.

Hai ngón tay Hành vẫn không ngừng tra tấn âm hộ và hậu môn của Lan Chi, nàng đờ đẫn cả người, cảm giác đau rát đã chuyển sang tê rần trong hậu môn nàng. Âm hộ nàng tiết dịch nhờn thật nhiều, bao quanh hai ngón tay hắn, chảy cả xuống đầu Ngọc bên dưới.

Hành co chân gạt Ngọc ngã sang một bên. Hắn lấy dương vật mình thúc mạnh vào âm hộ Lan Chi.

– Ah. – Lan Chi cong lưng lên, bật rên lên.

Hắn nhấp hì hục, tay vỗ chan chát lên mông nàng đến đỏ bừng lên. Lan Chi chỉ biết trân người chịu đựng, hàm răng nàng nghiến chặt với nhau, nước mắt dàn dụa.

Hành chợt rút dương vật mình ra, bóng lưỡng nước nhờn. Hắn nhổ nước bọt vào tay mình, trét nó vào hậu môn nàng. Lan Chi bừng tỉnh, nàng hoảng sợ, lưng bật dậy, nhưng bàn tay to lớn của hắn đã đè nghiến nàng xuống nệm.

– Ah.. Không.. Đừng.. Dừng lại.. Đau quá..

Lan Chi cảm nhận hậu môn mình bị nông ra thật rộng, dương vật hắn cứng ngắt, nóng hổi chui vào từ từ. Hơi thở gã gấp gáp, răng gã rít khẽ, cảm giác hậu môn nàng bó thật chặt làm đầu dương vật đau rát.

Lan Chi vũng vẫy trong tuyệt vọng, nàng hoảng sợ với việc này. Dù Hồng Sơn chồng nàng có gợi ý vài lần, nhưng Lan Chi dứt khoát từ chối, nàng cảm thấy việc này thật là bệnh hoạn. Hai chân nàng cố khép lại, nhưng hạ thân Hành đã chèn cứng giữa hai chân. Tay gã đưa vòng xuống, ba ngón tay bất chợt luồn vào âm hộ nàng nhấp thật nhanh.

Lan Chi thở dốc, cơ thể nàng mềm nhũng ra, quên hẳn cảm giác đau đớn tại cửa hậu môn mình.

– Ah.. – Chợt nàng hét lên đau đớn.

Hành lợi dụng lúc cơ thể nàng thả lỏng, nhét trọn dương vật vào hậu môn nàng. Hắn ngưng lại một chút, hậu môn bó chặt của nàng làm hắn suýt xuất tinh.

Lan Chi nhắm chặt hai mắt, nước mắt nàng chảy dài xuống nệm ghế. Nàng cảm thấy tủi nhục muốn chết ngay đi, nàng như vừa bị chiếm đoạt triệt để. Hậu môn nàng đau rát, căng tức. Dương vật hắn chậm chậm rút ra, tay móc chất nhờn từ âm hộ Lan Chi bôi lên thân dương vật, rồi đẩy vào từ từ, bản thân hắn cũng thấy đau.

Sau hai phút làm quen, dương vật gã đã ra vào dễ dàng hơn. Hành chồm người lên tựa lưng ghế nhấp dương vật thật sâu vào hậu môn nàng. Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của Lan Chi, đôi lông mày nàng nhíu chặt như đau đớn, gã càng thích thú hơn.

Thật ra, lúc này Lan Chi cảm thấy nhục nhã nhiều hơn là đau đớn cơ thể. Hậu môn nàng bắt đầu quen với cảm giác kì lạ này. Nó không sướng khoái ào ạt, nhưng cảm giác nóng ấm, căng tức bên trong làm nàng thấy buồn buồn, lâng lâng như bị nín tiểu trên đoạn đường xa, rồi được giải quyết đúng lúc.

Hành gồng người mặt đỏ bừng lên, cảm giác ma sát bên trong hậu môn bó chặt của Lan Chi, làm gã mất kiểm soát thật nhanh. Dương vật gã co giật mạnh, rồi phóng xuất sâu bên trong nàng.

Hành ngã người đè lên Lan Chi, tay hắn vòng xuống bóp nghiến hai vú nàng, mắt lim dim tận hưởng cảm giác sướng khoái còn lâng lâng trong người.

______________________

Lan Chi bị ép lên phòng chung với Ngọc, Hành khóa trái bên ngoài phòng. Lan Chi thẫn thờ ngồi sát góc phòng. Mắt nàng nhìn căng phòng, trang trí màu hồng, điệu đà phong cách thiếu nữ mới lớn. Ngọc gục mặt lên hai đầu gối, vai cô bé run run, cô khóc vì xấu hổ, áy náy, không dám đối diện với Lan Chi.

– Luận bị chúng làm gì? Tuấn và Nam đâu? – Chợt giọng Lan Chi trầm trầm hỏi.

– Anh Luận.. Anh Luận thảm lắm chị ơi! Em, Tuấn, Nam và anh Luận bị ép lên một chiếc xe ngay đêm đó, chạy thẳng một mạch vào Sài Gòn. Bọn em không dám chống cự, bọn chúng có súng. Bọn chúng biết nhà em không có người, chúng kéo đến nhà em. Chúng dường như rất ghét anh Luận, ảnh bị đánh không ra hình người nữa. Chúng trói cả ba người ở phòng kế bên. Chúng… luân phiên cưỡng hiếp em suốt mấy ngày. – Ngọc nhìn lên chiếc giường màu hồng, nhàu nát với ánh mắt sợ hãi.

– Bọn chúng có mấy người? – Lan Chi căm giận nghe câu chuyện của Ngọc, nàng đoán lờ mờ thảm cảnh của Luận có thể liên quan đến mình.

– Hành, còn hai thằng nữa. Bọn chúng đi mua thức ăn rồi. Sáng nay có người gọi cho Hành, báo cho hắn số điện thoại của chị! Nó ép em gọi. Em không đồng ý, nó bảo gã kia chặt ngón tay anh Luận… Hu hu.. Ảnh đau đến mức ngất xỉu.. Em .. Em… – Ngọc sà vào lòng Lan Chi khóc nức nở.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.