Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn - Chương 64

Ham Muốn Tiềm Ẩn

64 Chương 64

Nàng mở mắt ra, trước mặt nàng là gương mặt thân thương của Hồng Sơn mà ngày đêm nàng mong nhớ. Anh nhìn lên nàng, mắt Lan Chi chảy dòng nước mắt xúc động. Môi anh tìm đến môi nàng, hai người không nói với nhau tiếng nào nhưng nụ hôn đã trao gửi hết những nỗi nhớ nhung xa cách. Nàng bật rên lên một tiếng tắt nghẽn trong miệng Hồng Sơn. Anh quay xuống dưới, nhìn dương vật to lớn của ông Cương vẫn đều đặn thúc vào âm hộ vợ mình. Mặt ông Cương đỏ bừng, mắt ông nhắm lại, ông cảm thấy ngượng ngùng với Hồng Sơn, nhưng lúc này có dí súng vào đầu ông cũng không dừng lại được.

Lan Chi đưa tay nắm lấy dương vật căng cứng của chồng, kéo nhẹ anh sát về mình. Hồng Sơn quỳ trên giường, dương vật anh được vợ mình mút thật sâu.

– Ah..

Anh thoải mái rên lên. Mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, nhìn nàng tiếp mục lúc hai người đàn ông làm anh phấn khích muốn điên lên. Thêm phần đã lâu không được giải tỏa, Hồng Sơn cảm thấy mình không chịu nổi nữa. Anh ráng kiềm chế mình, nhưng dương vật anh bắt đầu co giật, hiện tượng bắt đầu xuất tinh. Anh muốn rút dương vật mình ra, anh sợ làm bẩn miệng vợ mình. Nhưng Lan Chi đưa tay giữ người anh lại, miệng nàng nuốt sâu hết chiều dài dương vật anh, mắt nàng nhìn anh ánh lên vẻ sung sướng. Hồng Sơn rên một tiếng dài, anh xuất tinh thật nhiều trong cuống họng Lan Chi. Mắt nàng nhắm chặt, nàng cảm nhận dương vật anh co giật sâu trong cuống họng mình, anh phóng xuất thật nhiều những tồn đọng của những ngày qua. Nàng nuốt xuống, đây là lần đầu tiên Lan Chi làm việc này, mùi vị tanh tanh, mằn mặn, không khó chịu như nàng đã nghĩ trước đây. Dương vật Hồng Sơn co lại từ từ trong miệng Lan Chi, nàng mở miệng ra, le lưỡi liếm hết tinh trùng còn bê bết trên thân nó.

Ông Cương mở to mắt nhìn hành động của Lan Chi, gương mặt thật đẹp, đôi môi đỏ hồng của nàng, nuốt hết tinh trùng của Hồng Sơn làm ông phấn khích tột độ. Ông gồng người lên, nhấp nhanh hơn.

Lan Chi rên siết, người nàng oằn cong lên, tay nàng vơ lấy đầu Hồng Sơn kéo xuống ngực mình. Hai tay anh xoa nắn hai vú nàng, miệng mút chặt lấy hai chiếc núm căng cứng đỏ bừng. Lan Chi muốn hét lên để giải tỏa cảm giác sung sướng. Âm hộ nàng co bóp dữ dội. Ông Cương gầm lên, rồi gồng cứng người, xuất tinh vào sâu trong người Lan Chi.

Ông Cương thở hỗn hển. Mặt đỏ bừng ấp úng, hơn mười năm ở vị trí lãnh đạo cấp cao, chưa bao giờ ông cảm thấy khó mở lời như lúc này.

– Cảm ơn. Tôi cảm thấy ghen tị với anh đấy. Nàng thật tuyệt vời. – ông nói với Hồng Sơn, không dám nhìn vào mắt anh.


Ông Cương nhìn lại lần cuối cùng cơ thể lõa lồ của Lan Chi. Ông nuối tiếc xoay lưng, đi ra ngoài.

– Cảm ơn ông. – tiếng Hồng Sơn vang lên sau lưng ông, không ai biết anh cảm ơn vì điều gì, vì trả tự do cho anh hay vì câu khen tặng mà ông vừa nói.

____________________

Lan Chi nằm tựa đầu lên ngực chồng. Nàng ngủ thiếp đi, ***g ngực ấm áp của anh mang lại cho nàng cảm giác an toàn. Lan Chi vừa cho anh nghe tất cả mọi chuyện xảy ra, ngay cả chuyện nàng thất bại hai lần quyến rũ ông Cương, lần đầu là miễn cưỡng, lần hai là tự nguyện.

Hồng Sơn nhìn vợ ngủ thật an lành. Đầu óc anh còn ngổn ngang những câu chuyện của nàng. Nghiến răng căm phẫn khi nghĩ đến Định, một người bạn, một người anh, một người đồng nghiệp, nhưng lại là chủ mưu hãm hại anh và cả Lan Chi. Thương cảm khi nghĩ đến Kim và Hiền, hai nữ cảnh sát bị chà đạp không thương tiếc bởi nhóm người không còn tương lai. Chỉ vài ngày, anh cảm giác như Lan Chi đã trải qua những cuộc phiêu lưu bằng cả đời anh cộng lại. Anh cảm thấy mình thật thiếu sót khi Lan Chi phải trải qua những chuyện như vậy, vì anh.

___________________

Hai ngày sau, Lan Chi và Hồng Sơn vẫn tiếp tục ở lại nhà ông Cương, bên ngoài có đội cảnh sát túc trực 24/24, nên an toàn của họ tạm thời không cần lo lắng.

Hôm nay, nắng chiều vàng óng ả, phủ xuống phía sau căn nhà. Tiếng đùa giỡn cười vui của Lan Chi vang vọng khắp nơi. Nàng mặc một bộ đồ thun mỏng, trầm mình bơi lội cùng Hồng Sơn. Nàng nói nhỏ gì đó vào tai anh, rồi che miệng cười khúc khích. Hai tay nàng sâu dưới nước, chợt Lan Chi lặn xuống giữa hai chân chồng.


Nàng trồi người lên giữa hồ, tay nàng đưa lên cao quay vòng vòng chiếc quần bơi của Hồng Sơn. Anh cười khổ, đây là nhà ông Cương, phía sau bếp còn bà quản gia đang nấu ăn, Lan Chi lại vô tư như còn ở nhà mình. Chợt anh thấy Lan Chi cởi chiếc áo thun đang mặc của mình, hai vú nàng tròn căng bóng loáng, hai núm vú hơi co nhỏ lại vì lạnh. Hồng Sơn gầm lên bơi theo nàng, dù anh biết dưới nước anh chưa bao giờ đuổi kịp vợ mình. Lan Chi bơi qua mép hồ bên kia, rồi quay lại chờ anh tới. Tay nàng ném lên thành hồ bơi chiếc quần sũng nước của Hồng Sơn và cả hai mảnh thun trên người nàng dùng làm đồ bơi. Hồng Sơn lao đến, dương vật anh cương lên, đung đưa dưới nước. Hai chân Lan Chi mở rộng, đón dương vật anh vào người nàng.

– Ưm.. – nàng rên khẽ.

Hai tay nàng ôm chặt lấy tấm lưng rắn chắc của chồng, cảm nhận cơ lưng của anh chuyển động nhẹ nhàng. Lan Chi cúi xuống cắn lên vai anh, giữ tiếng rên rĩ thật khẽ, hy vọng không ảnh hưởng đến bà quản gia.

Sự thật là bà ta đang lay hoay chuyện bếp núc, không có thời gian quan tâm tới đôi vợ chồng trẻ này. Hai đêm liên tục, buổi tối bà thật khó ngủ với tiếng rên rỉ trên lầu vọng xuống, nhưng bà không hề trách họ, chuyện của họ chỉ làm bà nhớ đến tuổi thanh xuân và người chồng quá cố của mình thôi.

Nhưng có một đôi mắt sáng, không chớp nhìn vợ chồng Lan Chi, hâm mộ hạnh phúc của họ. Kim đang đứng bên lối đi nhỏ. Nàng vừa được trở lại nhận nhiệm vụ, bảo vệ cận thân cho vợ chồng Lan Chi. Nàng đến đây từ lúc Lan Chi bắt đầu cởi áo thun của mình. Đối với Kim, Lan Chi là hiện thân của một người phụ nữ hiện đại, tự tin, xinh đẹp, dám yêu dám làm, hình mẫu mà Kim hâm mộ hướng tới. Nhìn Lan Chi xinh đẹp, vui vẻ hạnh phúc trong vòng tay chồng, không ai nghĩ đến việc hai ngày trước nàng vì cứu chồng đã ngụp lặn trong vũng lầy nhục dục.

Kim thấy hổ thẹn khi nghĩ đến bản thân mình. Từ hôm đó, trở về, trạng thái tinh thần nàng vẫn chưa ổn định lại được. Hàng đêm, nàng mơ đến cảnh tượng hoang đàn đêm đó, những cơ thể ấm nóng, những bàn tay mơn trớn, những chiếc dương vật to dài luân phiên vào trong nàng. Rồi cảnh nàng bị trói quặt hai tay sau lưng, quỳ trên hai chân, mặt chà sát xuống cỏ theo từng cú thúc sâu từ phía sau. Rồi cảm giác đau đớn, nhớp nhúa, hôi hám của đám lưu manh đường phố xâu xé cơ thể mình. Nàng bừng tỉnh, sau lưng nhễ nhại mồ hôi, hạ thể cũng ướt đẫm nước nhờn, đóng thành vũng trên ra trải giường.

Chiều tối hôm đó, mọi người tổ chức ăn uống vui vẻ với nhau, để chia tay hai vợ chồng Lan Chi về Sài Gòn ngay tối khuya, chuyến bay lúc 22h30.


Ngồi quanh bàn ăn gồm có ông Cương, vợ chồng Hồng Sơn và Kim, chỉ có bốn người nhưng không khí rất ấm cúng và gần gũi.

Hồng Sơn và ông Cương uống rượu với nhau đến mặt đỏ bừng. Kim và Lan Chi chỉ góp vui một hai ly nhưng rượu nặng cũng làm hai nàng má hồng lên.

Bất chợt Hồng Sơn thấy choáng váng, hai tay anh đưa lên ôm đầu, rồi gục xuống bàn.

– Anh, anh sao vậy? – Lan Chi hoảng hốt quay sang anh.

– Anh ta không sao đâu! Chí một ít thuốc an thần, sẽ giúp anh ta ngủ ngon giấc tới sáng. – ông Cương nói.

– Thuốc? Ông làm trò quỷ gì vậy? Tại sao ông làm như vậy chứ? – Lan Chi giận dữ hét lên.

– Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi nên nói với cô trước, nhưng nhìn tình cảm của Hồng Sơn dành cho cô. Tôi biết chắc anh ta sẽ không đồng ý đề nghị của tôi. Nên tôi đành làm vậy.. – ông Cương nói giọng áy náy.

– Đề nghị gì? Thỏa thuận của chúng ta đã chấm dứt. Tôi không muốn nghe đề nghị gì của ông hết. – Lan Chi bực tức mặt đỏ bừng.

– Đây không phải là việc của riêng tôi. Đây là hệ lụy của chúng ta. – giọng ông kiên nhẫn. – ngày nào chưa bắt được tên Hồng, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Trong trường hợp đó, gia đình cô sẽ nguy hiểm hơn bản thân tôi rất nhiều, cho dù cô có về Sài Gòn an toàn thì sự an toàn đó cũng sẽ kéo dài được vài ngày thôi.

Lan Chi nhớ đến tên điên đó, nhờ đến đôi mắt đỏ ngầu, đến giọng cười điên cuồng của hắn, nàng cảm thấy rùng mình sợ hãi.

– Nhưng tôi làm được gì chứ? – Lan Chi nói.

– Chúng tôi phát hiện một gã lởn vởn trong vài ngày xung quanh căn nhà. Rất có thể là tai mắt của hắn. Bọn chúng tìm kiếm cơ hội bắt cô.


– Sao ông không bắt gã tra hỏi nơi trốn của Hồng? Tôi tin với khả năng của các ông, không gì không moi ra được từ miệng gã đó. – Lan Chi nói.

– Đâu có đơn giản như vậy! Tôi tin chắc với kinh nghiệm và khả năng của Hồng, không bao giờ gã để đầu mối rõ ràng trước mặt chúng ta như vậy. Gã đó cũng không biết nơi ở của Hồng. Chúng liên lạc với nhau qua điện thoại. – ông nói một cách tự tin.

– Chúng ta cần giăng một chiếc bẫy dụ rắn ra khỏi hang. – Ông Cương nói tiếp.

– Ông muốn trở thành mồi câu ? – Lan Chi sững sờ vỡ lẽ ra mọi chuyện.

Chuyện này quá nguy hiểm, Hồng Sơn dứt khoát sẽ không đồng ý, dù ông Cương có bắt anh giam lại, anh cũng sẽ phản đối. Vì thế ông ta chỉ còn cách thuốc anh, cho anh ngủ đi, rồi thuyết phục Lan Chi.

– Không phải là mồi câu, chỉ là thu hút chú ý của bọn chúng thôi. Tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì. Có thể cô chưa giáp mặt tên Hồng thì chúng tôi đã tóm được gã. – ông Cương rất tự tin với kế hoạch của mình.

– Làm sao ông có thể tự tin như vậy chứ?! – Lan Chi không thể an tâm với những câu nói suông của ông ta.

– Bằng thứ này. – ông Cương nói, tay ông rút ra khẩu súng K59 đen ngòm đặt lên bàn.

Lan Chi nhìn chằm chằm khẩu súng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một khẩu súng thật gần như vậy. Nàng cảm nhận được sức nặng của nó qua âm thanh phát ra khi được đặt lên mặt bàn gỗ.

– Lần này, chúng tôi được chỉ thị sử dụng vũ khí nóng nếu bọn chúng chống cự. Không những như thế chúng tôi còn nhận được hỗ trợ từ đội cảnh sát đặc nhiệm. – ông dương dương tự đắc.

Lan Chi nhìn sâu vào ánh mắt ông Cương, ông rất nghiêm túc vì chuyện này. Nàng hiểu tuy lý do ông đưa ra chủ yếu là để thuyết phục nàng, nhưng nàng từng tiếp xúc với tên điên đó, nàng biết gã sẵn sàng tìm vào Sài Gòn chỉ để trả thù nàng. Nếu thật sự chuyện đó xảy ra, thì.. Lan Chi chợt nhìn sang Hồng Sơn, mặt anh đã bớt đỏ, hơi thở đều đều.

– Được, tôi chấp thuận. Nhưng tôi muốn biết ông bảo đảm an toàn cho tôi như thế nào?

– Thế này nhé… Cô sẽ ..

___________________

Lúc 9h00, Lan Chi cặp tay, lên xe cùng một người đàn ông, dáng người khá giống Hồng Sơn. Phía trước xe, Kim ngồi bên anh tài xế cũng được thay thế bởi một cảnh sát.

Lan Chi khá yên tâm với kế hoạch của ông Cương, lớp bảo vệ kế bên nàng được trang bị súng đầy đủ. Nhưng đó chỉ mới là bề nổi của tảng băng, phía sau nàng còn thêm một lớp bảo vệ nữa, ngụy trang trong một chiếc taxi đi theo. Các tầng lưới khác thì ông Cương chỉ giải thích sơ sài, vừa đủ để Lan Chi hiểu rằng hai lớp bảo vệ của nàng chỉ là dự phòng, họ chỉ ra tay khi nàng gặp nguy hiểm.

Chiếc xe đi ra đường lớn, nàng có thể thấy chiếc taxi xanh với biển số 69 đuôi, đang chờ bên lề đường chờ xe nàng vượt lên trước. Hai chiếc xe không chạy quá gần nhau, họ phối hợp với nhau rất chuyên nghiệp lúc trên lúc dưới, đổi lane qua lại.

Khi đến gần đường vào cao tốc Nội bài, một chiếc xe đen khác chạy vượt qua xe Lan Chi. Rồi chạy chậm lại trước đầu xe, anh tài xế rú ga sang lane cho xe vượt qua, nhưng chiếc xe đó như được báo trước, cũng rú ga, và sang lane. Vài lần như vậy xe họ không cách gì vượt qua được. Chiếc taxi xanh bắt đầu chen vào giữa, cố gắng vượt qua, nhưng vẫn chưa thành công. Bất chợt chiếc xe đó thắng gấp. Chiếc taxi không dừng kịp, tông thẳng vào sau xe, bị buột phải dừng lại.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.