Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn - Chương 20

Ham Muốn Tiềm Ẩn

20 Chương 20

- Một ly thôi đó. Đừng ép tôi – Lan Chi đưa tay nhận lấy và uống gọn.

Nàng nhăn mặt vì vị nồng của lọai rượu Tây này, trán nàng bắt đầu rịn mồ hôi.

- Có muốn xem lại nó cho rõ không? – Lão già nói nhỏ.

- Xem gì?.. Ah, không, không… tôi không muốn – Lan Chi vừa nói vừa lùi người về, mông nàng đã chạm đến rìa của nóc ghe.

- Ha ha.. cô em có biết nó nuôi bao nhiêu người đàn bà của cái xóm này không? – Giọng ông ta hơi lè nhè, tay nắm lấy đũng quần dứ dứ.

- Không một đứa nào làm với nó một lần mà quên được, có muốn thử không? – Hắn nói tiếp.

- Không.. không.. ông mà bước đến một bước là tôi nhảy đấy. Tôi không biết bơi đâu – Lan Chi cũng đứng lên thủ thế.

Hắn hơi ngần ngừ, hắn ngồi yên đấy, không nói gì nữa, nhưng vẫn liếc nhìn Lan Chi ánh mắt lóe lên.

Lan Chi leo xuống, nàng đi ra phía trước đến mũi ghe, ngồi đây nàng cảm thấy yên tâm hơn, tránh xa lão già gớm ghiếc đó. Nàng ngồi đó, 15 phút sau thì Linh và Trung bơi về đến nơi, Lan Chi thở phào nhẹ nhõm, 15 phút vừa qua dài như vô tận. Linh vừa nhúng người lên ghe, Lan Chi đã vọt với bên anh, nàng nói mình mệt muốn đi về ngay. Ánh mắt anh nhìn nàng, miệng hơi mỉm cười.

- Thì về, nhưng em cũng phải cho anh mặc quần vào chứ! – Anh nói, mắt nháy tinh nghịch.

Ah.. – Lan Chi cúi xuống nhìn, rồi quay mặt đi ngay, mặt nàng đỏ như nắng chiều, trong lúc vội vàng nàng quên mất.

Về đến nhà, chui vào phòng, nàng chốt cửa thật kỹ, tinh thần Lan Chi mới ổn định lại. Sau khi suy nghĩ mọi chuyện, nàng muốn sáng sớm mai phải rời đây càng nhanh càng tốt. Lan Chi chìm vào giấc ngủ, vì thể xác và tâm trí của nàng đã mệt mỏi quá độ.

Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe Lexus màu đồng chạy thẳng hướng Cần Thơ. Lan Chi đã vui vẻ hoạt bát trở lại. Đoạn đường gần 30 phút, thoáng cái đã tới, Lan Chi muốn ghé khách sạn trước để nàng thay đồ, vì nàng không thể mặc bộ đồ nhăn nhúm này vào Hội Chợ được.

Chiếc xe dừng trước Khách sạn Thanh Hoa trên đường Trần Phú, đây là khách sạn tư nhân nhưng có quy mô khá lớn, cao 18 tầng, 4 thang máy, hồ bơi tầng thượng… Lan Chi vào ở phòng kế bên sếp Linh, còn Trung thì bị ép xuống tầng dưới vì không đủ phòng chung một tầng. Nàng lao vào trong, cấp tốc tắm rửa, thay đồ và không quên gọi điện thoại cho chồng.

Nghe giọng anh ngái ngủ, Lan Chi thật thương anh, sáng hôm nay Chủ Nhật mà mới 7 giờ sáng mình đã gọi anh dậy.

- Lan Chi hả? Em ở đâu? Sao qua tới giờ mới gọi cho anh? Anh gọi em lại tắt máy điện thoại. – Sơn hỏi dồn dập.

- Em không sao mà. Anh yên tâm – Nghe giọng chồng quan tâm nàng thấy ấm áp.

Nàng kể sơ qua về những tình huống của nàng, dĩ nhiên cũng tránh đi những tình tiết nguy hiểm để anh không lo lắng. Hồng Sơn dặn dò vợ phải tìm mua ngay 1 số điện thoại mới và gọi về báo cho anh biết số.

Bất chợt ở đầu giây bên kia vang lên tiếng chuông điện thoại, rồi tiếng kéo cửa kính ban công, giọng vang lên Sơn hơi run:

- Ừ, em ráng giữ gìn sức khỏe nhé. Ăn uống đầy đủ đó.

Lan Chi hơi im lặng, vì nàng suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại đổ bên người Sơn, nghe khá quen thuộc. Nàng chợt nghĩ ra, rồi thở phào nhẹ nhõm.

- Alô – giọng Sơn lo lắng.

- Em nghe nè… Em lớn rồi, em tự biết lo cho mình mà, anh yên tâm. Anh cũng ăn uống đàng hoàng đó, không được uống nhiều rượu bia. Và nhớ gửi lời hỏi thăm của em đến Thục Nhi nhé. Nhắn cô ấy, em cho cô ấy mượn chồng 3 ngày thôi đấy, khi về phải trả lại nguyên trạng đó.

- Em.. Anh… Haizz anh xin lỗi, vì anh quá say đêm qua, nên mới gọi nhờ Thục Nhi đưa anh về. – Sơn giải thích.

- Em không sao. Trước khi đi em cũng đã nói với anh là nếu nhớ em thì tìm Thục Nhi mà. Anh rất ngoan, rất nghe lời em. Em vừa đi là anh tìm cô ấy ngay. – Giọng Lan Chi nghe hơi chua chát.

- Không phải vậy đâu, em đừng giận anh. Không phải vậy đâu – Sơn nói liên tục như sợ nàng ngắt máy.

- Em nói vậy thôi. Em không ghen với Thục Nhi đâu. Nhưng em có hơi buồn vì anh đấy. Thôi được rồi, anh không phải lo lắng như thế. Anh cứ thoải mái trong thời gian này đi. Em yêu anh. Em phải đi đây. – Lan Chi cúp máy.

Nói nàng hoàn toàn không ghen, nàng cũng không tin vì lòng nàng buồn bực, xót xa. Nàng biết anh có nhu cầu của đàn ông, nhưng ngay sau khi nàng đi, anh không nhịn được một đêm sao.

Tiếng gõ cửa vang lên, giọng anh Linh vang lên bên ngoài.

- Xong chưa em ơi.

- Dạ, em ra liền.- tiếng Lan Chi vang lên.

Nhưng nàng vẫn ngồi trên giường, bần thần suy nghĩ, tại sao mình lại nóng với chồng như thế, Thục Nhi cũng do nàng dành làm quà bất ngờ cho chồng, cũng là nàng khuyến khích anh đi tìm nàng nếu có nhu cầu. Trong khi đó, anh yêu nàng như vậy, anh hy sinh đủ thứ vì những thú vui của nàng, nhưng chỉ vì chuyện anh tìm tới Thục Nhi sớm hơn nàng dự định thôi. Mắt Lan Chi như tinh tường được sự việc, nàng tỉnh táo trở lại, đứng lên nhìn lại mình qua gương, mỉm cười rồi đi ra ngoài.

Lan Chi mở cửa ra, thấy anh Linh đang dựa tường hút thuốc, dáng anh cao ráo, mặc chiếc vest đen, thật lịch lãm. Nàng đi đến bên anh, hai người nhìn nhau cười rồi đi xuống thang máy. Linh ngắm nhìn Lan Chi trong kính thang máy, nàng mặc một chiếc váy đen qua đầu gối, phía trên là chiếc áo ren trắng, tay dài, kín cổ, nhưng vẫn ôm sát thân mình tôn lên đường nét của nàng.

Hội chợ Nông nghiệp năm nay thật hoành tráng, có cả sự tham gia của các nước bạn trong khối ASEAN, giới thiệu từ sản phẩm nông nghiệp, các sản phẩm phụ trợ như thuốc trừ sâu, phân bón, máy móc ... Hàng trăm cửa hàng, dầy đặc chen chút trong khuôn viên rộng gần 35,000 mét vuông, đi giữa các lối đi cứ như mê cung.

Sếp Linh và Lan Chi đi tới khu vực có gian hàng của Công ty. Gian hàng được trưng bày khá hợp lý, bắt mắt, có các cô PG đứng phía trước phát quà tặng cho khách tham quan. Ai cũng sôi nổi chuyện trò hỏi han hai người, không khí rất vui.

Sau đó tới giờ trưa, anh Linh báo hẹn ông Sáu Minh, là chủ của miếng đất 5 hecta anh định thuê nuôi trồng thử nghiệm.

Buổi gặp mặt được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng trên đường Hoàng Hoa Thám trong phòng riêng. Ông Sáu Minh không phải là nông dân như Lan Chi nghĩ, ông ta là một thương lái, đầu cơ nông sản, bất động sản, miếng đất đó chỉ là một cái vảy cá trên mình con cá vàng thôi. Ông nhìn các điều khoản rất kỹ, còn yêu cầu bổ sung nhiều quy định bồi thường về các tác động môi trường nước theo mẫu nước lấy trước và sau so sánh các hàm lượng chất dinh dưỡng … Lan Chi theo đồng ý của sếp Linh, thêm luôn các điều khoản này vào hợp đồng dùng máy laptop mang theo. Buổi gặp mặt thành công tốt đẹp, hợp đồng được ký thời hạn thuê 6 tháng bằng 1 vụ mùa canh tác.

Sau khi ăn uống xong, anh Linh mời ông Sáu Minh đi hát hò, nhậu nhẹt, vì theo anh được giới thiệu, ông Sáu cho thuê rất nhiều mảnh đất làm thử nghiệm phân bón và thuốc trừ sâu. Những hợp đồng thuê đó từ công ty đối thủ mà Linh muốn tìm hiểu, anh muốn tạo mối quan hệ, để ông cung cấp cho anh các mẫu đất đang được thử nghiệm.

Linh muốn đưa Lan Chi về trước nhưng nàng không muốn. Vì về khách sạn lại nhớ đến chuyện của Sơn, nàng càng buồn hơn. Ông Sáu Minh dẫn đường, vì ông còn hơn cả thổ địa nơi này. Thế là cả ba người đều đi.

Điểm đến là một Trung tâm dịch vụ giải trí cao tám tầng, cafe ở trệt và lửng, lên trên còn có Billiard, Massage, Karaoke và Bar trên cùng. Hai chiếc xe hạng sang vừa tấp vào bên lề đã có tiếp tân nam chạy ra mở cửa xe, một cô gái mặc sườn xám đỏ xẻ tới gần mông chạy ra choàng tay Ông Sáu Minh đưa vào. Lan Chi bước xuống nhìn quanh, nàng ngạc nhiên thấy hàng ôtô và xe máy xếp phía trước, toàn bộ là xe đắt tiền, từ khi nào dân Cần Thơ trở nên giàu vậy nhỉ, nàng tự hỏi.

Cô gái mặc sườn xám chỉ có mỗi nhiệm vụ đưa ông Sáu Minh lên lầu, nhưng mặt mày nàng hớn hở như đang tiếp một siêu sao điện ảnh. Mỗi nơi ông đi tới là có một anh bảo vệ đứng đó mở cửa với nụ cười trên môi, đoàn người vừa đi qua, anh ta lại thông báo bằng bộ đàm cho những người khác chuẩn bị đón tiếp. Nhìn cung cách phục vụ cũng có thể đoán được ông trên cả hàng VIP ở nơi này.

Vào thang máy, anh Linh quay sang nói đùa.

- Chú Sáu không phải là chủ của chỗ này chứ?

Ông Sáu Minh phì cười, lắc đầu.

- Tôi mà là chủ chỗ này, tôi đuổi liền cả đám người mới nảy.

Linh và Lan Chi ngạc nhiên.

- Mỗi lần Chủ tới mà tiếp đón kiểu như vậy thì lấy người đâu ra phục vụ khách.

Lan Chi nghe câu nói của ông mới vỡ lẽ, nàng gật gù, ý ông nói nghe đơn giản nhưng lại rất sâu sắc. Trong thời đại kinh tế thị trường ai cũng hô to khẩu hiệu, khách hàng là thượng đế, nhưng mấy người làm chủ có thể thật sự đặt khách hàng trên bản thân mình.

Căn phòng karaoke ở tầng 6, phòng rất rộng, trang trí xa hoa, ghế sofa da Ý, trải thảm, màn hình led 100 inch với hệ thống âm thanh hiện đại nhất. Lan Chi cảm thán, dường như mình mới là người Cần Thơ lên Sài Gòn.

- Ở Cần Thơ chỉ như vậy thôi hai em, đừng chê nhé! - Ông Sáu Minh nói, nhưng vẻ mặt ông không hề tỏ ra tự đắc, có lẽ ông đang nói thật lòng.

Linh và Lan Chi quay qua nhìn nhau, hiểu được suy nghĩ của nhau, chỉ biết cười trừ. Họ đã biết quá ít về Sài Gòn rồi.

- Dạ, em thấy đẹp lắm anh. - Linh nói cho qua.

Lúc này có hai cô gái đi vào, cũng mặc sườn sám, nhưng chỉ đường xẻ đã cao hơn, cao đến nỗi mỗi bước chân của họ hầu như trọn vẹn cặp đùi đều đưa ra. Nhưng Lan Chi không thấy được bản quần lót bên hông, nàng tự nghĩ hay là...

Họ chia ra, đến bên hai người đàn ông duy nhất trong phòng, ngồi xuống bên cạnh và giới thiệu danh sách các loại rượu. Linh liếc qua danh sách anh thầm giật mình, không phải giá ở đây cao, nhưng trong danh sách toàn những loại cao cấp nhất. Anh thầm nhủ, bữa nay chiêu đãi có thể xem như chi phí nghiên cứu thị trường vậy. Nghĩ vậy nên anh thoải mái hẳn.

Sau khi chọn rượu, hai cô gái đứng dậy cúi đầu thật sâu và đi ra ngoài.

Lát sau chừng 3 phút, một người phục vụ mang theo khay thức uống vào, khui rượu, rót mời mọi người, rồi anh ta đứng lùi sang một bên. Lan Chi cũng tự nhiên đón nhận ly rượu, mời và uống không hề nhăn mặt khó chịu như mọi khi. Lan Chi cảm thấy người mình nóng bừng bừng, nàng vẫn cố điềm tĩnh như không có gì, vì nàng biết hai người kia đang quan sát mình. Lan Chi dửng dưng như không, đưa tay kêu anh bồi rót thêm.

Rượu vào được ba tuần thì cánh cửa bật mở, lần này là mười cô gái mặc sườn xám, may bằng von trắng mỏng tanh, ôm sát khít các đường cong cơ thể, hoàn toàn không mặc nội y. Lan Chi và Linh tròn cả mắt, vì họ không nghĩ nơi này lại chịu chơi quá mức như vậy. Linh toan đứng lên mời các nàng ra ngoài, chẳng qua anh ngại cho Lan Chi.

- Sao vậy? Em không thích? - Ông Sáu Minh nói.

- Chú Sáu, có phụ nữ mà, không tiện lắm. Mấy vụ này sau này thiếu gì dịp chú cháu mình đi riêng. - Linh cười gượng, nói nhỏ.

- Anh Linh và Chú Sáu không phải lo. Cháu không lạ mấy chuyện này đâu, cứ thoải mái đi. - Lan Chi ngã người ra sau ghế nói thật sành điệu.

Nàng cảm thấy khó chịu về việc mười cô gái gần như khỏa thân đứng cho hai người đàn ông này lựa chọn, dù gì nàng cũng là một phụ nữ. Nàng có nghe nói đến những hình thức ăn chơi như thế này, nhưng nghe và thấy cảm giác rất khác nhau. Nhưng vừa rồi khi nghe lời của Linh nói, nàng cảm thấy mình bị xúc phạm, nàng không phải là cô bé. Tại sao anh Linh, cũng giống Hồng Sơn, cứ xem mình như búp bê cần gìn giữ, rồi sau đó mình vừa quay lưng đã tìm người khác? Lan Chi bị cảm xúc của cơn giận khi sáng ảnh hưởng, nàng vô tình liên kết hai sự việc như một.

Lúc này hai cô gái cao ráo nổi bật nhất được ông Sáu Minh chỉ định, vào ngồi với ông. Linh thì ngồi đần ra đó, bồn chồn khó xử với Lan Chi. Anh thật sự hối hận mang nàng vào những nơi như thế này. Khi đến đây đầu tiên anh đã khá yên tâm, vì không khí của nơi này không hề giống những chốn sa đọa chỉ dành riêng cho đàn ông ở Sài Gòn.

- Ơ kìa, cậu Linh không kêu em nào vào phục vụ ah? - Ông Sáu nói, vẻ mặt cười.

- Dạ, thôi... chắc... - Linh định từ chối.

- Em, còn em nữa, vào ngồi với ảnh đi - Giọng Lan Chi vang lên.

Linh giật mình quay lại, anh sững sờ vì hành động của Lan Chi nàng chọn đào cho mình. Hai cô gái mặc váy mỏng manh đi về phía anh, luồn chân vào khoảng trống giữa ghế và bàn, người cô cạ sát vào mặt anh, hương thơm thoảng qua mũi anh. Nhưng lúc này Linh không để ý gì hết, anh đang nhìn Lan Chi, anh không hiểu nàng đang làm gì, nàng khác hẳn hôm qua.

Anh bồi lại rót thêm rượu, lúc này rượu uống nhanh hơn hẳn vì có sự tham gia của bốn cô gái. Rượu qua 2 tuần nữa thì, Lan Chi đã bắt đầu ngà ngà. Ông Sáu không e ngại gì, ông dày vò ngực của hai cô gái, ông yêu cầu 2 cô ngồi lên hai đùi mình, đưa đủ bốn vú ra ngang trước mặt ông, ông ngậm lấy núm vú các cô qua làn vải mỏng, hai cô ôm lấy đầu ông, cười ngặt nghẽo. Anh Linh đỏ mặt, anh ngồi cứng đờ, dù hai cô gái bên cạnh có ưỡn ẹo, cạ ngực vào tay anh, anh cũng mặc. Anh đang nhìn Lan Chi, nàng rất bình thường, mặt không hề biểu hiện bất cứ nét gì liên quan đến hai chữ e ngại, ánh mắt nàng nhìn cử chỉ của ông Sáu Minh như tán thưởng.

Cảm thấy Linh đang nhìn mình, Lan Chi nhìn sang.

- Anh sao vậy? Anh không thích hai cô này ah? - Lan Chi hỏi, giọng nàng lạnh băng.

- Không, nhưng... - Linh lắc đầu cười khổ - Anh thấy em lạ quá, Chi à!

- Em vẫn vậy thôi! Chắc do đó giờ sếp Linh chưa hiểu hết em thôi - Nàng cố tình nhắc lại chữ 'sếp' mà 2 ngày nay nàng đã không dùng.

- Ah, quên. Cô Chi không ngồi với một em ah... - Ông Sáu nói xong, phá lên cười.

- “Em” thì em không thích, nhưng nếu có một hai “anh” thì cũng được. - Lan Chi nói trong vẻ mặt khó tin của hai người kia.

Nàng ngoắc anh bồi, nói nhỏ vào tai anh. Anh ta gật đầu như đã hiểu. Anh đi ra ngoài.

- Thú vị, thú vị thật - Ông Sáu Minh nâng ly mời, mắt ông không ngừng đánh gía Lan Chi, cô gái này rất đẹp, cũng rất mạnh mẽ, khác hẳn hình dáng kiêu sa, mềm mại bên ngoài.

Năm phút sau, có hai anh to con, ngực nở, eo thon, mặt mày sáng sủa, chỉ mặc chiếc quần lót trắng đi vào. Lan Chi nhìn hai anh chàng này như đánh giá, thật ra nàng đã nhận ra đây là hai anh chàng bảo vệ trong nhóm bảo vệ của quán mà nàng đã gặp khi đi vào. Hai anh hơi ngượng, chắc không quen làm việc này, họ đi vào ngồi hai bên Lan Chi.

- Em ra ngoài anh nói chuyện chút - Linh đứng bật dậy, đi thẳng qua nắm cánh tay Lan Chi dắt ra ngoài, không thể thương lượng.

Hai người đi ra ngoài phòng sau lưng là tiếng cười hô hố của ông Sáu Minh.

- Em làm cái gì vậy? - Giọng Linh đang cố kềm chế, run run.

- Anh sao thế? Em có sao đâu? - Lan Chi nói mà không nhìn anh.

- Nhưng hai thằng đó...

Lan Chi ngẩn đầu lên nhìn Linh.

- Hai anh chàng đó thì sao? Anh có đào, em có kép thôi - giọng nàng thách thức.

- Em.. Em.. - Linh bực bội - Em về khách sạn ngay đi, Trung sẽ đưa em về.

- Anh ra lệnh cho em ah? OK sếp.

Lan Chi xoay người đi thẳng.

Linh nhìn theo lưng nàng, anh thoáng chần chừ, anh chạy theo. Anh nắm hai vai nàng xoay mạnh lại hướng mình, trước đôi mắt bất ngờ của Lan Chi, anh hôn nàng. Môi anh run run, mắt anh nhắm lại. Lan Chi không từ chối anh, nàng mở miệng ra, đón lấy lưỡi anh, hai tay nàng vòng qua cổ anh. Hai người hôn nhau say đắm, bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của mọi người đi qua lại.

- Anh yêu em, Lan Chi.- Linh nhìn thẳng vào mắt nàng.

Lan Chi thở dài, đây là kết quả nàng không bao giờ mong muốn. Nàng không muốn một người đàn ông khác yêu mình, ngoại trừ chồng nàng, Hồng Sơn. Anh Linh là một người tốt, một người đàn ông hoàn hảo, nhưng nàng là một người phụ nữ có chồng, vẫn rất yêu chồng, đối với nàng, Linh chỉ có thể là bạn, bạn thân hoặc bạn tình. Nàng phải làm sao, nàng không muốn có lỗi với Hồng Sơn, không muốn phản bội anh. Mắt nàng nhìn anh, trong khoảng khắc đó nàng quyết định bóp chết tình yêu mong manh của Linh vừa chớm nở.

- Anh sao vậy? Nói như thật vậy. Anh làm em yêu anh thật đó. - Tay Lan Chi đặt lên ngực Linh, vuốt ve nhẹ, mắt nàng nhìn anh.

- Em... Anh thật lòng đó Lan Chi. - Anh bất ngờ, anh bối rối.

- Hi Hi... Tối nay muốn chui vào giường em à? Tối nay em chờ anh đó. - Lan Chi nói, nàng áp thẳng bộ ngực lên người Linh, mắt nàng nhìn anh mơ màng.

- Thôi em vào hát đây! - Nàng nhón mũi chân, hôn nhẹ vào khóe miệng Linh.

Linh đứng đó bần thần, tay chạm nhẹ lên miệng nơi môi Lan Chi vừa chạm vào, anh có thể ngửi được mùi son môi của nàng. Anh không thể tin vào tai mình, những điều Lan Chi nói, sao lại như thế nhỉ.

Anh quá chán những cô bạn gái người mẫu, diễn viên thực dụng, vật chất, từ lúc làm việc với Lan Chi từ lần đầu anh đã rất ấn tượng với tính chuyên nghiệp, sự khéo léo và hiền diệu của nàng. Dù nàng là người đã có gia đình nhưng anh luôn cho rằng mình có trách nhiệm phải bảo bọc, che chở cho nàng, ít ra cho đến hết chuyến công tác. Và buổi chiều hôm đó, nhìn nàng bị cảm lạnh, sốt lì bì, anh luôn tự dằn vặt mình, anh đã không làm tốt nhiệm vụ của mình. Nhìn Lan Chi ngủ, nàng thật đẹp, đẹp như một thiên thần ngủ quên trong vườn địa đàng. Linh yêu nàng tự lúc nào không hay, cho đến khi nhìn nàng thay đổi hôm nay, lòng anh nhói đau, anh chợt hiểu.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.