Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn - Chương 25: Chuyến Ddi Thái Lan

Ham Muốn Tiềm Ẩn

25 Chương 25: Chuyến ddi Thái Lan

- Anh à, buông em ra, trễ giờ làm em rồi. - Giọng Lan Chi vang lên.

- Trễ cho trễ luôn. Hay sáng nay vợ anh ở nhà chăm sóc anh nhé. - Hồng Sơn miệng rời ngực vợ ra 2 giây để nói.

- Không được! Sáng nay em có cuộc họp, em không thể ở nhà được mà. - Lan Chi vừa nhẹ nhàng đẩy miệng chồng ra khỏi ngực mình vừa nói.

Từ hôm đi công tác miền Tây về, anh không những không thuyên giảm mà còn ham muốn gần gũi vợ hơn. Nàng báo lại với Bác sĩ Hồng về tình hình này, chị cũng bó tay, chị nói cho chị thời gian đi tìm hiểu trường hợp này. Trong thời gian tạm thời, Lan Chi chỉ còn cách tẩm bổ cho anh, không để anh mất sức vì gần gũi nàng quá nhiều. Nhưng khổ nỗi, càng tẩm bổ cho Sơn, anh càng khỏe hơn, một ngày 3 lần đều đặn, mỗi lần không ít hơn nửa tiếng. Lan Chi không biết nói gì, ngoài chuyện lo lắng cho sức khỏe của chồng, nàng hết sức hài lòng về đời sống tình dục nàng đang có. Nhưng chuyện này không thể kéo dài được, nàng biết rõ hơn ai hết.

- Thục Nhi, em đi ăn đâu đó? - Lan Chi vừa họp xong vội vàng chạy theo Thục Nhi.

- Em... Đi ăn quán bà Tú kế bên thôi chị, chị đi không? - Thục Nhi trả lời ấm ứ.

- Từ lúc nào em thích ăn quán đó vậy? Chẳng phải em nói nó không sạch sao? - Lan Chi thắc mắc.

- Qua cafê Huyên với chị, chị mời, chị muốn nói chuyện với em! - nàng nói luôn, không để Thục Nhi từ chối.

Thục Nhi chưa kip nói gì đã bị kéo đi sền sệt. Hai chị em bước vào quán, bàn đã gần kín, may mắn họ tìm được một bàn trong góc, khách vừa đứng lên. Gọi món ăn xong, Lan Chi nhìn Thục Nhi chăm chăm, nàng cảm thấy Thục Nhi né tránh nàng từ lúc nàng đi miền Tây về.

- Em nói đi, vì sao em né tránh chị? - Lan Chi hỏi thẳng.

- Em... - Thục Nhi định thoái thác nhưng nhìn thấy bàn tay của Lan Chi đưa lên ngăn mình nói tiếp, nàng im lặng.

- Em đừng chối, nếu em xem mình là chị em. Em phải nói. Vì sao chứ? - Lan Chi nói cứng.

Thục Nhi nẩng đầu lên nhìn Lan Chi, người chị, người bạn và đồng nghiệp của nàng, xét khía cạnh nào Lan Chi đều hoàn hảo. Càng nghĩ đến điều đó, Thục Nhi càng cảm thấy khổ sở, áy náy.

- Mấy hôm chị đi Cần Thơ, anh Hồng Sơn gọi... Em thấy ảnh say quá... Em đưa ảnh về... Rồi.. Em xin lỗi chị. - Thục Nhi nói lí nhí.

- Trời ơi, tưởng chuyện gì. Không sao, em yên tâm đi. Dù gì chị cũng nhờ em trước. - Lan Chi thở phào.

- Nhưng .. Khác chứ.. Em không muốn sau lưng chị. Em thấy...mình.

- Thôi, anh Sơn khai báo cho chị nghe hết rồi. - Lan Chi tự đắc nói.

Thục Nhi ngẩng đầu lên, mặt đỏ hồng, mắt có vẻ không tin.

- Này nhé, ah hem, 1 cái trên giường, 1 cái hồ bơi, 2 cái ban công, 1 cái phòng tắm, 1... - Lan Chi đọc vanh vách.

- Á, thôi.. - Thục Nhi mặt đỏ tới cổ, nàng đưa tay ngăn ngang miệng Lan Chi.

- Hi hi, tin rồi hen? - Lan Chi nhoẻn miệng cười.

Nàng nhìn Thục Nhi hay tay áp lên hai má, đầu lắc nguầy nguậy.

- Chị còn phải cảm ơn em. Chị nói thiệt đó! Không có em không biết ông đó đi đâu nữa. - Lan Chi nói thật lòng, tuy nhiên nàng không nói tới đã chỉ đường cho chồng tìm đến Thục Nhi.

Hai đứa sau khi tháo gỡ gút mắc, liền thoải mái hơn, ăn uống truyện trò vui vẻ.

- Em thấy anh Sơn thế nào? - Lan Chi chợt hỏi.

- Em... Ảnh, em có thấy gì đâu! - Thục Nhi ngượng ngùng khi nghĩ đến những giây phút bên anh.

Lan Chi nhì chằm chằm Thục Nhi như thể đọc được suy nghĩ của nàng.

- Uh thì thì... Anh Sơn ảnh ... sung lắm. - bị buộc nói ra chuyện này làm Thục Nhi ngượng chín người.

- Ừ, chị biết chứ. - dù biết nhưng khi nghe chính miệng người phụ nữ khác đánh gía về khả năng làm tình của chồng mình, Lan Chi vẫn thấy nao nao.

- Vấn đề đó là chuyện lo lắng nhất của chị hiện giờ! - Lan Chi nói tiếp.

- Thôi không có gì - Lan Chi nhìn vẻ mặt khó hiểu của Thục Nhi, nàng biết cô ấy không phải đối tượng chia sẻ chuyện này. Thục Nhi không yêu không lo lắng gì. Nhưng đối với nàng, Hồng Sơn là tất cả.

-------------------------

- Lan Chi ơi, em tuyệt quá. - tiếng thở hỗn hễn của Hồng Sơn.

Lan Chi nằm sấp trên người anh, nàng áp má lên ngực chồng, nghe tim anh đập, cảm nhận dương vật của anh đang mềm dần trong âm hộ mình. Tay anh vuốt ve lưng nàng, đặt lên mông nàng xoa nhẹ nhẹ, Hồng Sơn có thói quen như thế sau khi hai người vừa ân ái xong.

Lan Chi ngẩn đầu lên hôn chồng, nàng leo xuống giường đi thẳng vào phòng tắm. Hôm nay nàng tiếp khách quan trọng, đại diện Ban Giám đốc công ty mẹ bên Thái Lan qua đây làm việc. Nàng sửa soạn nhanh chóng, quần áo, tóc tai, trang điểm đối với Lan Chi chỉ tối đa 15 phút, hoàn toàn khác những người phụ nữ khác, nàng không thích trang điểm, làn da nàng cũng sáng bóng tự nhiên không sử dụng kem phấn nền.

Lan Chi bước chân vào phòng họp, làm căn phòng như sáng lên. Trong phòng chỉ có anh Linh và một người đàn ông da năm đen, để ria mép, hàm răng trắng đều, dáng cao to. Lan Chi ngạc nhiên vì chỉ thấy có hai người này.

- Đây là anh Rujah, Thư ký Tổng Giám đốc, vừa từ Bangkok đến sáng nay. - Linh đứng lên giới thiệu.

- And this is Lan Chi. I was telling you before. - anh giới thiệu tiếp.

Lan Chi bước tới bắt tay người đàn ông, đại diện của công ty mẹ, nàng mỉm cười rất tự tin.

- Lan Chi, nice to meet you. - Rujah mặt sáng lên, tán thưởng sắc đẹp của Lan Chi

- Nice to meet you, sir! Is it your first time in Vietnam? - Lan Chi hỏi thăm với giọng tiếng Anh khá chuẩn.

Linh ngồi bên cạnh lắng nghe cuộc nói chuyện của hai người, miệng anh mỉm cười nhẹ, anh nhìn Lan Chi, người phụ nữ đã mang lại huy hoàng cho Cty này, các mẫu thử nghiệm này mang về được chuyển về cty mẹ và kết quả trên cả mong đợi, họ đã tìm ra công thức sản phẩm chiến lược của đối thủ, kịp thời điều chỉnh và tung ra sản phẩm cùng loại thâu tóm thị trường. Thành công rực rỡ đó, Linh không chiếm lấy cho riêng anh, anh báo cáo công trạng của Lan Chi về cty mẹ, dĩ nhiên anh có thay đổi chút những chi tiết bên trong. Ban Giám đốc bên Thái rất tán dương thành tích của Lan Chi, họ đang xem xét thăng cấp và thưởng đặc biệt cho cô. Tuy nhiên thành tích của Lan Chi liên quan đến bí mật kinh doanh của đối thủ, không thể được công bố rộng rãi trong cty. Nhưng đối với một số nhân vật chủ chốt, thông tin nàng sắp được thăng chức cũng khá rõ ràng, tin đồn xung quanh chuyện này không thiếu, nhưng tin đồn nhiều nhất vẫn là Lan Chi dùng nhan sắc quyến rũ sếp… Linh có nghe nói, nhưng anh không quan tâm.

Buổi trưa Lan Chi đi cùng Linh, chiêu đãi Rujah tại một nhà hàng sang trọng trung tâm Q1. Không khí buổi tiệc rất vui vẻ và thân mật, Rujah nói chuyện với Lan Chi rất nhiều, những câu hỏi anh đặt ra cho nàng đều liên quan đến nhận định về môi trường kinh doanh, khuynh hướng của thị trường dưới tầm nhìn của một nhà quản lý. Linh rất vui vẻ ngồi nghe câu chuyện giữa hai người, anh biết đây là cơ hội của Lan Chi. Bản thân Lan Chi cũng hiểu chuyện này, tuy nhiên nàng thắc mắc không biết Linh đã báo cáo gì về nàng với Ban Giám đốc.

Sau buổi trưa, Lan Chi và Linh định đưa Rujah về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng anh ta lại muốn đi uống café. Linh thì bận chiều họp với các nhà phân phối, anh không thể đi, anh đành nhờ Lan Chi đi chung với Rujah. Lan Chi không dám từ chối, vì nàng thấy anh chàng chàng Thái Lan nàng khá thú vị.

Lan Chi và Rujah tách ra, đón chiếc taxi ở Công trường quốc tế. Lan Chi hướng dẫn taxi đi một vòng các tuyến đường chính tại trung tâm thành phố, nàng giới thiệu với Rujah các điểm nhấn của Sài Gòn, nàng nói lưu loát như một hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp. Rujah rất tập trung lắng nghe nàng, khi có gì thu hút chú ý anh, anh còn yêu cầu dừng xe lại, chụp hình. Không khí giữa hai người thật tự nhiên, vui vẻ như hai người bạn.

Rujah mời nàng đến một quán café do bạn anh mở tại Tp.HCM, trước khi qua Việt Nam làm việc, anh có điện thoại cho anh ta và biết địa chỉ. Lan Chi vui vẻ đáp ứng. Nàng không hề biết hành trình của chiếc xe không thoát được ánh mắt của một kẻ theo dõi.

Chiếc taxi dừng trước một quán cafe trong hẻm trên đường Pasteur, đây là một căn biệt thự cũ xây dựng thời Pháp, bức tường được sơn mới, mái ngói vẫy cá được lợp lại màu đỏ tươi, nhưng vẫn không che dấu được nét phong sương, cổ kính của căn nhà. Hai người được một cô tiếp tân dẫn lên lầu, trang phục của cô khá đặc biệt, áo chẽn, bó sát người, quần rộng thùng thìn, túm lại tại mắt cá chân, ống quần có hai đường xẻ cao dọc đùi, chỉ khi cô di chuyển mới đường xẻ mới hở ra, Lan Chi cảm thấy trang phục của cô gái giống như trong phim Alibaba vậy. Trên lầu 1, sàn nhà lót thảm khắp nơi, rèm phủ bằng vải mỏng màu tím, có từng buồng từng buồng như vậy trong cả căn phòng, Lan Chi có thể mơ hồ nhìn thấy người bên trong. Hai người đến một buồng phủ vải kín hai bên trong góc phòng, nhìn vào Lan Chi ngạc nhiên, bên trong như một chiếc giường lớn êm ái, với nhiều chiếc gối vuông nhỏ thêu hoa văn phong cách Ả rập.

Rujah chần chừ, quay qua cô tiếp tân, yêu cầu một chỗ khác, anh sợ Lan Chi hiểu lầm cố tình dẫn cô vào đây, bản thân anh cũng bị bất ngờ với nơi này. Anh chỉ biết bạn mình mở quán café Shisha, nhưng anh không nghĩ là cách bài trí quán lại đặc trưng như vậy. Cô tiếp tân lịch sự trả lời, theo lời cô, trên lầu 2 bài trí cũng như vậy, nhưng chưa có khách nên sẽ riêng tư cho hai người hơn. Lan Chi thoáng đỏ mặt vì cô ta nói như xem nàng và Rujah là tình nhân. Rujah xua tay liên tục, anh nói chỉ ngồi đây cũng được, không cần đổi chỗ nữa.

Hai người ngồi xuống, nhìn nhau cười khổ, Rujah xin lỗi vì anh không biết nơi này như vậy, gây bất tiện cho Lan Chi. Nàng mỉm cười rất tươi, nói anh không cần lo lắng. Lan Chi bắt đầu quan sát xung quanh, nàng có thể thấy 1 nhóm người nam nữ ngồi cách nàng hai buồng, họ nói cười rất nhỏ tiếp, trong phòng họ có khói trắng lan nghẹ ra ngoài.

Hai phút sau, một anh chàng trắng trẻo đẹp trai đi tới, anh bắt tay Rujah rất nhiệt tình, Rujah giới thiệu Lan Chi, nàng lịch sự mỉm cười gật chào anh ta. Hai người họ vui vẻ trò chuyện bằng tiếng Thái một lúc, rồi anh ta lui xuống sau khi chào hai người bằng một cái chắp tay truyền thống Thái.

Một cô gái ăn mặc gần giống như cô tiếp tân, mang vào một khay rượu nhẹ và một cần hookah hai ống hút, mạ vàng sang trọng. Rujah giải thích đây là cần hút shisha, theo văn hóa Ả rập, Lan Chi có thể thử, nếu nàng không thích thì anh cũng không hút.

- Please enjoy yourself, I don’t mind. – Lan Chi cũng khá tò mò với thứ này, cái ống hút thật đẹp, dù nàng không thích mùi thuốc lá.

Nàng nâng ly rượu nhẹ, uống một ngụm nhỏ, mùi trái cây rất thơm, phải để ý kỹ mới cảm nhận được vị nồng của rượu ở cuối lưỡi. Mắt Lan Chi không rời thao tác của anh phục vụ, anh ta đặt chiếc ống hút vào một lỗ tròn trống giữa nệm, cắm hai ống dây dài có miệng hút mạ vàng, đưa sang mời hai người, nàng cũng tiện tay cầm lấy, chủ yếu vì nàng thích nhìn kỹ hơn chiếc ống đẹp. Mùi khói shisha bốc lên trắng đục, nhưng mùi hương hoàn toàn không giống thuốc lá, thoang thoảng trong không khí là mùi thơm xen kẽ mùi trái cây chín… Rujah hút một hơi sâu, anh thở khói lên nóc rèm phủ, anh nói, anh không hút thuốc lá, anh chỉ thỉnh thoảng hút shisha khi đi chơi với bạn bè.

Lan Chi cầm ống hút trong tay, thoáng chần chừ, đưa lên môi, hút thử một hơi thật nhẹ, nàng cảm nhận đầu lưỡi mình có vị hơi ngọt ngọt của mật ong, mùi trái cây lan tỏa trong miệng khi nàng thở ra, mùi thơm càng rõ ràng hơn. Lan Chi thích thú, nàng cũng uống rượu nhẹ và hút vài hơi shisha. Cuộc nói chuyện giữa hai người trở nên càng cởi mở, thân thiện hơn, họ tự nhiên, nằm dài trên đệm cùi chỏ chống lên gối, đối diện nhau qua ống hút shisha.

Lúc này, nhóm người ngồi trên kia thanh toán tiền đi về. Lan Chi cũng không để ý đến họ, vì nàng đang kiềm chế cơn buồn ngủ. Buổi trưa Lan Chi có thói quen ngủ trưa dù một chỉ 10 phút, vì nàng tin vào nghiên cứu khoa học nói ngủ trưa làm da mặt đẹp hơn.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Rujah lịch sự xin lỗi, đứng dậy nghe điện thoại. Anh ra gần ngoài ban công lầu 1 đứng đó, nói bằng tiếng Thái, cũng không để ý có hai thanh niên vừa lên lầu bằng lối thang sau lưng anh, nhìn anh chằm chằm. Hai tên đó ngồi xuống tại một buồng kế bên cái của Lan Chi, gọi nước uống. Hai kẻ đó nhìn thất Lan Chi đang nằm nghiên một bên, mắt nhắm chặt, mặt nàng thản nhiên, đẹp như thiên thần, cả hai hít một hơi thật sâu để lấy bình tĩnh trước nhan sắc của nàng. Một tên đi ra nhìn ra hướng ban công quan sát tấm lưng của Rujah, một tên rón rén bước tới nhét vào ống hút hookah vật gì đó tròn tròn. Xong cả hai ngồi xuống đợi nước lên, uống chậm chậm chờ màn hay sắp diễn ra.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.