26 Chương 26
Như để chữa thẹn, Lan Chi cầm cái vòi đưa lên miệng hút một hơi, nàng thả khói ra khoan khoái, nàng thấy lâng lâng, hưng phấn lạ. Rujah cũng rít một hơi dài, anh nhìn Lan Chi đột nhiên thấy nàng thật quyến rũ.
Phải chi, anh và nàng có thể... Rujah giật mình vì suy nghĩ của mình, anh không phải là người phóng đãng, anh có vợ nhiều năm, chưa bao giờ phản bội vợ mình dù chỉ trong suy nghĩ. Cả ngày nay, chiêm ngưỡng sắc đẹp của Lan Chi, anh chỉ tán thưởng, chưa bao giờ có ý nghĩ ham muốn lệch lạc trong đầu. Sao đột nhiên lại như thế?! Anh nhìn lên, Lan Chi cũng đang nhìn mình đắm đuối, răng nàng khẽ cắn môi, mắt nàng hơi đờ đẫn, liếc xoáy như muốn đốt cháy anh. Rujah cảm thấy bất an, có gì đó không ổn... Anh cũng bắt đầu mơ màng, anh thấy hai bóng người đi tới, nâng cái ống hút ở giữa hai người ra. Dường như chỉ chờ có thế, Lan Chi lao ngay vào lòng anh. Người nàng thật mềm mại, ấm ám, nàng uốn vặn người như không xương, miệng phát ra tiếng rên rỉ nhẹ. Rujah cũng cảm thấy người mình nóng lên hừng hực, dương vật anh cứng lên, chật chội bên trong chiếc quần đang mặc. Môi Lan Chi hé mở, hơi thở nàng thật thơm, hướng lên miệng anh, anh không kiềm chế được cuối xuống hôn nàng. Hai chiếc lưỡi cuộn vào nhau, cả hai người như hòa làm một. Lan Chi cởi nút áo mình, ngực nàng căng phồng làn da hơi ửng đỏ vì hưng phấn, nàng kéo gương mặt anh xuống ôm nó vào lòng ngực mình. Rujah dùng răng kéo lệch một bên chiếc áo ngực nửa cup của nàng, miệng anh choàng lên ngậm lấy chiếc núm vú đỏ hồng của nàng. Lan Chi rên rĩ hòa cùng hơi thở của nàng tạo thành một sự khêu gợi tột cùng dành cho Rujah. Và cả hai tên đang quay phim bằng điện thoại cảnh hai người quấn nhau, mắt cũng dại ra, đũng quần u cao lên.
- Đủ rồi đó, đi thôi đại ca, có người đi lên bây giờ.. - Tên nhỏ con, mặt non choẹt, xanh mét vì sợ hãi, níu tay kéo áo tên đang quay phim điện thoại, nhưng mắt hắn vẫn nhìn hai người trước mặt đang cuốn lấy nhau.
- Trời ơi, con nhỏ này đã quá. Tao muốn đập nó một phát. Mày ra khóa cửa lại cho tao. - tên quay phim lớn tuổi hơn, ra lệnh.
- Em sợ .. Người ta..
- ĐM… Tao nói mày ra khóa cửa lại. - Hắn không thèm nhìn tên đàn em, tay hắn chuyển sang chế độ chụp ảnh của chiếc điện thoại, hắn muốn lưu lại những hình ảnh khát tình của Lan Chi.
Lúc này, Lan Chi rên rỉ to hơn, áo nàng đã bị nàng tự tay xé rách vùi dưới gối, chiếc áo ngực còn vướng lại bên cánh tay nàng. Váy nàng kéo lên cao, hai chân co quắp, cuốn ngang người Rujah, hai tay anh đang bóp, miệng ngậm chặt lấy hai vú Lan Chi.
Tên kia thấy bạn đã khóa cửa quay lại. Hắn cởi phăng chiếc quần dài, ném chiếc điện thoại cho tên kia, lao vào. Hắn cố gắng gạt tên nước ngoài đang quấn lấy con mồi của mình ra nhưng tên đó lại lao vào. Hắn ra hiệu cho đồng bọn, đè Rujah xuống, hai tay Rujah quờ quạng theo bản năng, mắt anh đỏ ngầu nhìn về hướng Lan Chi.
Tên kia lao vào ngấu nghiến cơ thể Lan Chi, mặc kệ nước miếng của người đàn ông khác còn ướt đẫm trên người nàng, hắn mút chùn chụt hai núm vú căng đỏ của nàng. Tay hắn luồn vào giữa hai chân Lan Chi, nắm chiếc quần lót ren nhỏ bé, xé toạt, vứt ra. Tay hắn chà sát lên âm hộ nóng rực lừa, nhòe nhoẹt nước nhờn của Lan Chi, hai ngón tay nhét thẳng vào trong, nàng oằn người lên rên to vang cả căn phòng. Tay nàng mò mẫm theo bản năng nắm lấy dương vật cứng ngắt của hắn. Hắn há hốc cả miệng, tình cảnh hừng hực nảy giờ đã làm hắn phấn khích điên cuồng, khi dương vật bị Lan Chi nắm chặt hắn suýt xuất tinh.
Đột nhiên một bóng đen lao tới, hắn chỉ kịp thấy một bàn chân cứng như sắt thép nhanh như tia chớp vụt ngang mặt. Mắt hắn tối sầm, không biết gì nữa.
———————
Lan Chi tỉnh lại trong bệnh viện, nàng mở mắt ra, đầu nàng thật đau, nàng thấy Hồng Sơn đang nhìn mình, ánh mắt anh lóe lên niềm vui, không hề che giấu. Anh ôm nàng thật chặt, khóe mắt anh trào ra giọt nước mắt hạnh phúc. Lan Chi thật ngạc nhiên, nàng không biết mình tại sao ở đây, mặc đồ bệnh nhân, tại sao Hồng Sơn lại mừng rỡ như thế.
Hồng Sơn đỡ nàng ngồi dậy, lấy chiếc gối kê lưng cho vợ, anh pha một ly sữa nóng, đưa cho nàng. Lan Chi cầm lấy, nàng nhìn chồng như muốn hỏi.
- Em uống ly sữa đi, 2 ngày nay em không ăn gì, nhìn em sọp người đi thấy rõ. - giọng Hồng Sơn nhẹ nhàng nhưng như sét đánh ngang tai Lan Chi.
- Hai ngày, mình đã nằm đây 2 ngày, không hề biết gì. Đã xảy ra chuyện gì vậy, đầu nàng lại nhói đau. Nàng còn nhớ lần cuối cùng, nàng uống cafe với anh chàng Thái Lan, đại diện cty mẹ, thuốc lá, vị ngọt trên lưỡi, sự bức rứt trong người, lưỡi mình cuốn lấy một chiếc lưỡi khác, cơ thể bồng bềnh... Chợt tay chồng đưa lên day day hai bên trán nàng, lông mày Lan Chi dãn ra, cảm giác thật dễ chịu.
- Em đừng nghĩ nữa, để anh kể cho em nghe. - Hồng Sơn nói sau tai nàng.
Hôm đó nàng bị người ta hãm hại, cho thuốc kích thích vào thuốc shisha, Rujah vô tình hút chung với nàng, cả hai cuốn lấy nhau. Hai tên côn đồ theo kế hoạch là phải quay phim cảnh nàng lăn lộn với Rujah, lại không kiềm chế được muốn nhảy vào cưỡng hiếp nàng. Nghe tới đây, hai vai Lan Chi rung rẩy, biết suy nghĩ của vợ, Hồng Sơn kể tiếp.
- Hắn bị bạn của Rujah, đánh ngất xỉu trước khi thực hiện được mưu đồ với em.
Công an đã điều tra ra, kẻ đứng sau vụ này là bà Tươi, bà ta muốn quay cảnh em lăn lộn với sếp để hạ uy tín em. Nhưng bà ta đã sai lầm khi chọn hai tên đó, nếu chúng bỏ đi ngay với đoạn video đầu tiên thì mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Bà ta bị khai và bị bắt ngay hôm sau. – Hồng Sơn kể khá lưu loát.
- Bà Tươi, bà Tươi nào nhỉ? – Lan Chi tự hỏi – Tươi, Phó giám đốc hỗ trợ kinh doanh?
- Hình như là bà đó. – Hồng Sơn nói.
- Rujah đâu? - Lan Chi hỏi.
- Anh ta cũng được đưa vào đây. Hôm qua sau khi tỉnh lại đã được đưa về nước. - Hồng Sơn nói, lén quan sát biểu hiện của vợ - Anh ta có qua đây thăm em, anh ta xin lỗi, có vẻ rất áy náy.
- Vậy ah - Lan Chi dửng dưng, nàng cũng không biết Hồng Sơn vừa thở phào sau lưng mình.
Lan Chi quay lại, nhìn Hồng Sơn thật sâu, mắt anh thâm quầng vì mất ngủ, ngón tay vuốt nhẹ lên khóe mắt hõm vô của anh, xót xa.
- Em xin lỗi. Em đã làm anh lo lắng. – Lan Chi nói nhỏ.
- Em không cần xin lỗi anh. Không phải lỗi em mà. – Hồng Sơn nhỏ nhẹ - Anh chỉ lo lắng sẽ mất em, hay là …hay là em xin nghĩ làm nhé.
Lan Chi không nói gì, tay nàng vuốt ve mặt chồng, câu hỏi này anh đã hỏi rất nhiều lần, nàng không cần trả lời, anh cũng đã biết ý nàng.
Lan Chi nghỉ làm một tuần. Nàng ở nhà nghỉ ngơi, đi uống café với bạn. Hồng Sơn cũng chăm sóc nàng thật chu đáo, tối anh chỉ dám ôm vợ ngủ, không dám đòi hỏi gì, anh sợ nàng còn ám ảnh của sự việc vừa qua. Lan Chi hiểu ý anh, thật ra nàng không bị ảnh hưởng tâm lý gì, vì thật sự nàng muốn cũng không nhớ được nhiều. Nhưng nàng xem như đây là thời gian nghỉ ngơi cho chồng, sẽ tốt hơn cho sức khỏe của anh.
Sáng thứ Hai, Lan Chi dậy sớm, sửa soạn tới Công ty, hôm nay nàng đi làm lại, dù anh Linh có gọi điện hỏi thăm và khuyên nàng nên nghỉ dài hơn, nhưng nàng không muốn tập hư mình. Hồng Sơn cũng dậy sớm, đưa vợ đi làm, anh chưa muốn cho nàng chạy xe máy một mình.
Khi vào đến cơ quan, Lan Chi chợt cảm thấy bất thường, đã tới giờ làm việc tại sao văn phòng vắng ngắt không một bóng người.
- Chúc mừng, chúc mừng… - giọng hô vang đồng thanh của mọi người ngay sau lưng làm Lan Chi giật mình.
Mọi người muốn dành cho Lan Chi một sự kiện bất ngờ, ai cũng tươi cười, người ôm hoa, người bưng khay bánh kem, chào đón Lan Chi quay trở lại. Lan Chi cảm động, mắt nàng đỏ hoe, chỉ biết ráng mỉm cười thật tươi. Đám đông tách ra, Linh lách người đi đến trước mặt Lan Chi, tay anh cầm một bó hoa lan lớn.
- Chúc mừng em đã quay trở lại làm việc. – Linh nhìn sâu vào mắt nàng, nếu không có mọi người ở đây, anh đã cúi xuống hôn lên môi nàng.
- Em cảm ơn anh và mọi người. Em xúc động quá. – Lan Chi nhận bó hoa của Linh, tay đưa lên chậm nhẹ khóe mắt rưng rưng của mình.
- Chưa, chưa có gì bất ngờ đâu. Bất ngờ là trưa nay Lan Chi sẽ đãi tiệc “rửa lon” chiêu đãi mọi người – Linh nói to lên.
- Hoan hô, rửa lon đi, rửa lon đi… - Mọi người hô lên hào hứng, giọng Thục Nhi to hơn hết.
- Rửa lon gì? … - Lan Chi ngơ ngác.
- Em được Ban Giám đốc bên kia quyết định bổ nhiệm Giám đốc Phát triển Khách hàng. – Linh - nói nhỏ bên tai nàng, ánh mắt anh nhìn nàng như tự hào và tán thưởng.
- Em… thật sự vậy. – Lan Chi vẫn chưa tin vào tai mình.
Nàng vui mừng ôm chầm lấy Linh, đặt lên má anh một nụ hôn. Linh đỏ mặt, tay anh che lại chỗ vừa bị hôn, anh đoán chắc đã in một dấu son đỏ, mọi người xung quanh nhìn cảnh vừa rồi, cười ầm lên, trêu chọc.
Trưa hôm đó, Lan Chi đãi một chầu thật hoành tráng tại nhà hàng buffet khách sạn 5 sao, nhưng Linh lại lén đi trả tiền trước. Lan Chi khăng khăng đòi gửi lại anh, anh chỉ cười xòa. Anh như chợt nhớ gì đó, lấy trong vali một lá thư, anh đưa cho nàng. Lan Chi nhận ra đây là thư từ Công ty mẹ bên Thái Lan.
Nàng mở thư ra, nội dung bên trong cũng khá đơn giản nhưng ấn tượng. Họ chúc mừng nàng và mong muốn nàng sẽ tiếp tục cống hiến cho Công ty, họ mời nàng và gia đình qua thăm Cty mẹ, đồng thời đài thọ hết cho chuyến đi tham quan Bangkok và Pattaya 5 ngày.
Lan Chi vui lắm, vì nàng muốn đây sẽ là món quà bất ngờ dành cho Hồng Sơn, anh và nàng sẽ có một kỳ nghỉ vui vẻ tại Thái Lan.
Chiều hôm đó, Hồng Sơn đón vợ về, Lan Chi dành cho anh hai niềm vui, nàng lên chức và chuyến nghỉ mát Thái Lan. Hồng Sơn cũng bị vui lây niềm vui của vợ, hai vợ chồng đi ăn tối tại một nhà hàng Tây lãng mạn dưới ánh nến để chúc mừng nàng.
Thế là Lan Chi lên kế hoạch đi tái trăng mật với chồng tại Thái Lan, nàng gửi email đăng ký với Cty mẹ, hồi đáp nàng không ngờ lại chính là Rujah. Anh hỏi thăm nàng, đồng thời xin lỗi vì chuyện hôm đó, Lan Chi cũng xin lỗi anh vì người ta muốn hãm hại là nàng lại liên lụy đến anh. Không phải lỗi của riêng ai, thật sự nàng cũng bị thuốc ảnh hưởng nhưng cứ nghĩ đến đoạn trí nhớ ngắn ngủi trước khi hoàn toàn mất kiểm soát, nàng ôm đầu anh kéo rút mặt anh vào vú mình, Lan Chi nóng bừng cả mặt. Rujah đặt vé máy bay, khách sạn cho vợ chồng nàng, anh còn lên lịch trình tham quan của gia đình Lan Chi. Anh hẹn gặp lại nàng tại Bangkok, điểm đến đầu tiên của chuyến đi.
Suốt tuần Lan Chi rất vui, nàng mua sắm đủ thứ, lựa chọn từng bộ đồ cho chuyến du lịch của hai vợ chồng.