Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn - Chương 31

Ham Muốn Tiềm Ẩn

31 Chương 31

Cuộc nói chuyện chỉ kéo dài 15 phút, đề tài chỉ quanh quẩn như tình hình kinh doanh tại Việt Nam, những chiến lược của đối thủ, thị phần đánh gía thế nào... Đối với cấp của Lan Chi dư sức trả lời cho ông những chuyện đó, nàng còn tạo điều kiện cho Thục Nhi thể hiện đôi chút trong phạm vi công việc của nàng.

Sau đó, Ông Tim gọi cho cô thư ký của ông, đưa hai nàng đi thăm nhà máy, ông cáo lỗi vì ông bị bệnh tim nên không thể đi bộ nhiều, không thể đích thân đưa hai nàng đi. Lan Chi hiểu đó chỉ là lời khách sáo, nàng cũng không quan tâm, với cương vị của ông mà đích thân đưa nàng đi, điều đó mới có vấn đề.

Kẻo Lạt, tên của cô thư ký của Tim, nếu đọc trại đi mộc chút là Kẹo Lạc, có thể gọi là kẹo đậu phộng, liên kết đến một món đặc sản miền Bắc có nhiều đường, đậu phộng, kẹp bánh tráng; dân gian hay gọi là Cu Đơ. Đấy là kết quả suy luận và lục lọi kiến thức của Thục Nhi, trên đường đi bộ xuống nhà máy, hai đứa nén cười đến đỏ bừng mặt.

Nhà máy cách văn phòng làm việc khoảng 10km, bên đường hai dãy nhà thưa thớt dần, Kẻo Lạt tự lái xe đưa hai người hướng về vùng ngoại ô của Bangkok. Trên đường đi Kẻo Lạt giới thiệu về Bangkok, về con người Thái Lan, về nhà máy của cty, nàng rất vui vẻ, xinh đẹp, mắt to, da trắng, thân hình cân đối. Họ vỡ lẽ ra khi nàng tự giới thiệu mình mang hai dòng máu Hoa và Thái. Người Thái cho nàng đôi mắt to, sóng mũi cao, người Hoa cho nàng làn da trắng, dáng người thanh mảnh. Kẻo Lạt nói thành thạo ba thứ tiếng: Thái, Hoa và Anh ngữ, ngoại hình đẹp, giao tiếp tốt, cô là hình mẫu chuẩn thư ký riêng mơ ước của bất cứ công ty nào.

Chiếc xe ra khỏi đường cao tốc, rẽ vào một con đường bêtông kép dài đến một dãy hàng rào trắng, dài như không thấy đích, bên trong thấp thoáng các khung nhà xưởng lợp tôn xanh, hai hàng ống thả khói trắng nhẹ nhàng. Lan Chi và Thục Nhi cảm thấy xúc động, họ đã bán sản phẩm sản xuất ra từ nơi này, nhưng mãi đến hôm nay họ mới đến được nơi nó sinh ra.

Xe của Kẻo Lạt dễ dàng thông qua cổng kiểm tra, cô lái xe chạy hết một vòng xung quanh nhà máy cho Lan Chi và Thục Nhi có cái nhìn tổng thể bên ngoài. Hai nàng thích thú chụp hình rất nhiều, từ những công nhân tại dàn phơi, anh lái xe nâng, các chị kiểm tra mã hàng xuất... Rất nhiều khung cảnh cho họ cảm giác quen thuộc, từ kiện hàng, bao bì sản phẩm, đồng phục nhân viên văn phòng, những thứ mà họ tiếp xúc hàng ngày tại cty ở nhà.

Kẻo Lạt đưa hai nàng đi xuyên qua khu vực sản xuất, rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên nhìn theo từng bước ba cô gái xinh đẹp, họ lên phòng Giám đốc Sản xuất, ông tên Trình họ Tào, người Hoa.

Đôi mắt ông ta như sáng lên khi nhìn thấy ba người đến, ông niềm nở mời vào phòng. Ông đứng lên khỏi bàn, bước nhanh đến hai tay mở ra chào đón, trước ánh mắt ngạc nhiên của Lan Chi và Thục Nhi, Kẻo Lạt cũng mở vòng tay ra ôm ông ta, nét mặt cô hơi khó chịu khi ông xoa xoa lưng cô. Kẻo Lạt phải khẽ đẩy ông nhẹ ra, ông mới chịu buông cô ra như còn nuối tiếc cảm giác mềm mại ấm áp trước ngực mình.

Cô quay qua giới thiệu Lan Chi và Thục Nhi, ông ta nhìn hai nàng chằm chằm không kiên dè gì, cứ nhìn vào những đường nét nội y nổi lên trên người Lan Chi, rồi ông phát hiện đường cong mờ ảo nhìn xuyên thấu trong váy Thục Nhi. Hai nàng bị ông ta nhìn đến nhột nhạt cả người. Kẻo Lạt phải nhắc khéo để ông mời họ ngồi xuống, mời nước.

Khi ngồi xuống đối diện ông Tào, hai nàng ngồi thật khép nép, cố gắng che đậy chân mình, tuy không dám biểu hiện ra ngoài, nhưng hai nàng rất khinh bỉ những gã đàn ông như vậy.

Ông Tào hỏi thăm qua loa chuyện Việt Nam cứ như là chuyện của cty khác không liên quan đến gã. Lan Chi cũng lịch sự hỏi lại chuyện nhà xưởng. Nàng thật ngạc nhiên khi nhận ra ông Tào kiến thức thật ghê gớm, ông nói huyên thuyên như chỉ chực chờ nàng hỏi. Khi ông nói chuyện máy móc, kỹ thuật, ông như một người khác, đầy đam mê công việc.

Cuộc nói chuyện kéo dài 30 phút, đó là nhờ Kẻo Lạt đã nhắc nhỡ ông vài lần. Khi mọi người đứng lên, ông Tào tiến đến dang hai tay ra miệng tươi cười như đây là thủ tục tất yếu, ánh mắt ông nhìn chăm chăm Lan Chi. Nàng rùng mình, chần chừ, nàng nhận thấy ánh mắt kích lệ của Kẻo Lạt, đành nhấc chân bước đến, hai tay mở ra. Lan Chi cảm nhận được ngực mình bị đè ép lên ngực ông, hơi thở phì phò bên tai, tay ông xoa lưng nàng vuốt đến sát mông mới miễn cưỡng dừng lại. Kẻo Lạt nhanh nhạy bước đến giải cứu, không để Lan Chi bị ép ngộp trong ngực ông ta. Ông Tào buông Lan Chi ra, nhìn mặt nàng đỏ bừng vì ngộp thở, ông thẹn thùng xin lỗi, do ông chưa cảm nhận qua cơ thể nào mềm mại như vậy, ông cảm nhận dương vật mình cứng lên, ông ngạc nhiên đến sững sờ.

Khi ba người ra đến xe, không đợi Lan Chi hỏi, Kẻo Lạt đã tự giải thích. Ông Tào là con người đam mê công việc, rất giỏi chuyên môn, đã bao lần ông đứng ra giải quyết những khủng hoảng của công ty. Nhưng người ta nói, có tài thì có tật, tật của ông là phụ nữ. Ông Tào cưới vợ hai lần không ai chịu nổi ông quá 6 tháng, ông rất khỏe trong chuyện đó, nhưng điều đó không phải vấn đề lớn đối với người làm vợ, đôi khi có người còn xem đó là hạnh phúc, vấn đề là ông rất lăng nhăng, ông không kiềm lòng được trước phụ nữ đẹp, dù vợ ông cũng rất đẹp. Sau đó, nghe đồn ông bị liệt dương, thời gian đó ông như người điên. Vì ông Tào quá giỏi nên Ban Giám đốc dù nghe nhiều lần ông sàm sỡ nữ nhân viên, họ cũng làm ngơ như không thấy. Dần rồi quen, ngay cả Kẻo Lạt cũng xem như không có gì nếu ông muốn ôm cô một lúc. Họ xem như thương hại cho một con người chỉ còn nửa đàn ông.

Lan Chi chợt nghĩ đến Hồng Sơn, anh cũng sung mãn bất thường, tuy anh không lang chạ lung tung, nhưng đó là do có nàng bên cạnh, nếu nàng không bên cạnh thì... ánh mắt nàng nhìn sang Thục Nhi. Thục Nhi đang hấp dẫn bởi câu chuyện của ông Tào, nàng không để ý. Lan Chi lo lắng là hậu quả sau đó thế nào kia, nếu sau đó anh cũng liệt... không mình không thể để chuyện đó xảy ra với anh.

Kẻo Lạt đưa hai người về khách sạn, buổi trưa nay họ được tự do để chuẩn bị chiều tối dự tiệc sinh nhật của ông Chủ tịch công ty.

Tranh thủ buổi trưa không nghỉ, Lan Chi và Thục Nhi khoát tay nhau tung tăng dạo phố mua sắm. Gần khách sạn của họ là một dãy shopping center dài vài cây số, hàng ngàn thương hiệu thời trang nổi tiếng, nhưng các cửa hàng này vào để nhìn là chính, chứ bản thân họ cũng không muốn phung phí như vậy.

Hai nàng dự định đi tìm Food Court trong này để lấp đầy cái bụng trống từ sáng giờ chưa có gì. Đột nhiên, Thục Nhi dừng lại, nhìn chằm chằm một cửa hàng nhỏ bên trong một lối đi khá khuất, nếu không nhìn kỹ sẽ khó nhận ra.

- Nhìn ngó gì nữa chị đói lắm rồi nè.- Lan Chi quay lại nhăn nhó.

- Chị lại đây, lại đây xem nè.- Thục Nhi vẫy tay cuốn quít về phía nàng.

- Lan Chi hậm hực quay lại, nàng thấy cái shop này khá lạ, không trưng bày gì hai bên cửa kính, phủ rèm kín mít, nếu không sáng đèn bảng hiệu chắc không ai nghỉ nó đang mở cửa. Phía trên shop không có bất cứ câu chữ gì, chỉ có 2 ký hiệu, vòng tròn mũi tên tượng trưng cho đàn ông, vòng tròn dấu cộng cho phụ nữ. Lan Chi khó hiểu nhìn Thục Nhi.

- Theo em đoán đây là dạng Adult Shop. - Thục Nhi giải thích.

- Trời, thì sao? Toàn mấy thứ linh tinh, có gì mà xem. - Lan Chi gắt lên.

- Em muốn xem thử thôi mà, ở Việt Nam không có đâu! Đi mà, 5 phút thôi. Nhé nhé nhé. - Thục Nhi nài nỉ như con nít vòi đồ chơi.

- Năm phút thôi đấy nhé.

Hai nàng lọ dọ bước vào, cánh cửa mở ra chạm ngang một chiếc chuông đồng, kêu leng keng. Một người đàn ông trung niên, râu quai nón đứng lên, nhìn ra, ông ta ngạc nhiên khi thấy khách mới vào là hai phụ nữ trẻ đẹp. Ông ngạc nhiên kể cũng không lạ vì khách của shop này phần lớn là đàn ông, nếu có phụ nữ chỉ là những bà sồn sồn, ngoại hình khiếm khuyết muốn tìm biện pháp nhân tạo để giải tỏa nỗi buồn chăn manh gối chiếc.

Lan Chi và Thục Nhi vừa bước vào đập vào mắt hai nàng là cơ mang nào bộ phận sinh dục nam, nữ bằng silicon, đủ mọi kích thước hình dáng. Bên cạnh là kệ sách báo, video với hình ảnh ngoài bìa cũng đủ khiến hai nàng đỏ bừng cả mặt. Lan Chi định kéo tay Thục Nhi đi ra ngoài, nhưng cô nàng cứ muốn đi sâu vào trong hơn, Lan Chi đành phải đi theo. Thục Nhi dừng lại trước bức tường treo trang phục và nội y phụ nữ, toàn bộ là những thứ trợ hứng. Bây giờ Lan Chi đã biết tại sao Thục Nhi lại muốn vào đây, cô bé này có sở thích thiêu đốt đàn ông bằng những thứ này. Nàng không nói gì, chỉ đứng đó nhìn Thục Nhi lựa chọn những mảnh nhỏ bé dây nhợ chằng chịt.

- Ah hem, can i help you, ladies? - một giọng nói trầm thấp chợt vang lên sau lưng Lan Chi.

Hai nàng đều giật mình, quay lại, ông chủ cửa hàng tự lúc nào đã đứng đó, nét mặt cố tỏ ra vẻ thân thiện, nhưng cặp lông mày rậm và bộ râu quai nón lại nhìn khá dữ dằn. Lan Chi lúng túng, còn Thục Nhi vụt giấu mấy thứ đồ nhỏ nàng đang ướm trên người ra sau lưng.

- Ah, we're fine. We're just looking around. - Lan Chi nói lí nhí như trẻ em bị bắt lỗi.

Ông ta không nói gì, chỉ đứng đó gật gù, mỉm cười, nhìn hai nàng, rồi nhìn mấy thứ treo trên tường. Bất chợt ông bước tới, lấy một món khuất sau vài thứ khác, ông đưa vào tay Thục Nhi. Nàng giật mình đưa tay cầm lấy, trong tay vẫn đang nắm chặt ba bốn bộ hồng đỏ do nàng lựa chọn khi nảy.

- This one is best suit on you. - ông nói.

- How can you tell? - Thục Nhi tò mò.

- I'm a man. - hai tay ông chỉ chỉ vào mắt mình.

Thục Nhi gật gù như vỡ lẽ, nàng mạnh dạng hơn lấy mảnh đồ áp trên mình, đầu cúi xuống nhìn. Lan Chi thật bó tay với cô em này, sao lại tự nhiên như vậy chứ. Bất chợt ông ta lấy thêm 1 bộ nữa đưa sang cho Lan Chi. Nàng tròn mắt, tay xua xua từ chối, nhưng ông ta cứ tiếp tục đưa tới, bắt buộc nàng phải cầm lấy.

- You should try it on. Fitting room over there. - ông ta nói.

Lan Chi mặt đỏ bừng lên, thứ này mà thử gì chứ, nàng chưa kịp phản ứng thì tay Thục Nhi đã nắm lấy tay nàng lôi đi về phía buồng thử đồ. Buồng thử đồ là nói cho sang, thật ra chỉ là một tấm màn kéo vòng cung, ngay kế bên quầy tính tiền. Thục Nhi chui vào trong, Lan Chi ngồi chờ trên một chiếc ghế bành rộng đặt giữa nhà. Nàng nhìn thấy kệ tạp chí ngổn ngang bên cạnh, Lan Chi đưa tay lấy vài tờ mở ra xem. Đập vào mắt nàng là hình ảnh phụ nữ ăn mặc đồ lót gợi dục mỏng manh, phô ra các bộ vị mẫn cảm của cơ thể, các bộ đồ đó hầu như có trên gía treo trong shop. Gần cuối cuốn sách là hình mẫu bộ đồ ren màu đen mà Lan Chi còn cầm trên tay, nó mỏng và có đính lông quanh rìa, làm nổi bật bộ phận sinh dục nữ trong khoảng trống ở giữa. Nàng chợt tưởng tượng mình mặc bộ đồ này đứng trước ánh mắt há hốc của Hồng Sơn, hạ thể nàng cứ nóng bừng lên.

- Nice, right?

Lan Chi bất chợt nghe giọng nói ông chủ shop ngay sau lưng mình, nàng giật mình khép cuốn sách lại, má đỏ tới mang tai.

- Try it on, you'll like it. - ông ta đưa mắt nhứ nhứ về phía bộ đồ Lan Chi đang cầm trong tay.

- My friend's already in there. - Lan Chi hướng mắt về buồng thay đồ có cái rèm u u, rõ dáng cái mông Thục Nhi cúi người xuống đưa ra.

- Oh, sorry, I have another room inside. - ông ta nói ra vẻ áy náy.

Không chờ Lan Chi đáp ứng ông đi thẳng về phía chiếc rèm ngăn ở cuối shop, tay vén lên và nhìn về phía nàng. Lan Chi chật lưỡi, thôi kệ, thử thì thử dù có mua cũng không bao nhiêu tiền. Nàng đứng dậy đi vào trong.

Vừa buông rèm xuống, ông ta đi ngay ra ngoài, miệng ông ta cười nhẹ, một bên môi nhếch lên. Ra tới cửa, tay ông ta đưa lên cao tháo luôn cái chuông xuống rồi mở cửa ra. Thêm hai người đàn ông nữa đi vào, một người thật cao, ốm và một người lực lưỡng như vận động viên cử tạ. Ông chủ cửa hàng nói khẽ với hai người, rồi tắt đèn bảng hiệu, ra hiệu cho hai người kia tiến vào.

Lan Chi thấy sát góc có một phòng thay đồ nhỏ, vách gỗ cao quá đầu người, phía trước phủ một tấm rèm dài chấm đất, bên trong phòng thay đồ là một chiếc gương bắt vào tường. Lan Chi cởi hết quần áo ra, treo lên vách. Nàng thử bộ đồ mỏng vào và ngắm mình trong gương. Bộ đồ như được may riêng cho nàng, chiếc áo ôm trọn hai vú nàng bằng ren đen, vải mỏng đến mức nổi rõ hai núm vú nàng lên, quanh mép vải đính lông tơ nhân tạo làm tôn lên làn da trắng tinh của nàng, chiếc quần chỉ là miếng tam giác nhỏ, với lông tơ mềm mại xung quanh. Nàng mơ màng nghĩ đến ánh mắt thèm thuồng của Hồng Sơn khi thấy nàng trong bộ quần áo này.

Lan Chi bất chợt thấy cái công tắc bên cạnh gương, nàng nhìn lên cái đèn trên đầu, nó hơi hướng về chiếc gương bên dưới. Nàng nổi hứng tò mò đưa tay lên tắt, căn phòng chìm trong bóng tối. Lan Chi định đưa tay bật lên, bất chợt tay nàng ngưng lại. Tấm gương của nàng khi không có ánh sáng chiếu vào, nàng có thể nhìn xuyên qua nó. Lan Chi sững sờ trước quan cảnh trước mặt.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.