Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn - Chương 17

Ham Muốn Tiềm Ẩn

17 Chương 17

Kính xe anh đã dán phim chống nắng tối đen, buổi tối bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy dáng người ngồi trong xe. Lúc này xe anh đang chen vào giữa dòng người đi chơi đêm trên đường Nguyễn Trãi, dòng xe nhích từng chút một, tiếng cười đùa của nam nữ, tiếng chửi tục la hét… vang vào trong xe. Thân thể Lan Chi bắt đầu rung nhẹ, nàng không biết mình đang ở đâu, nhưng xung quanh toàn tiếng người, rất đông người, còn nàng thì bị bịt mắt, thân thể không mảnh vải che thân. Mấy lần nàng không kềm được, định mở bịt mắt, định hỏi chồng mình đang ở đâu, nhưng nàng cố gắng chịu đựng vì đây là trò chơi của Sơn, cảm giác nhột nhạt khó chịu, nhưng thật hồi hộp và phấn khích.

Chiếc xe đi được 15 phút thì chầm chậm rẽ vào một công trình cao tầng, đang thi công, ánh đèn sáng rực, công nhân đang tăng ca buổi tối, Bicom – Department Stores and Office, nơi Hồng Sơn làm kỹ sư trưởng.

Thấy chiếc xe dừng trước cổng, hai anh bảo vệ nhận ra xa của Sơn, chạy rối rít mở cửa lớn và gật đầu chào với ánh mắt ngưỡng mộ. Sơn cho xe chạy chậm chậm vào công trình, xuống tầng hầm, lúc này hơi thở của anh cũng gấp gáp và hồi hộp. Xe anh đậu lại trong một góc tối nhỏ của tầng đậu xe rộng thênh thang. Sơn ra khỏi xe, đi vòng ra cửa sau, mở ra, anh bế Lan Chi lên, nàng vẫn không nói gì, nhưng anh cảm nhận được cơ thể nàng đang run nhẹ. Anh đi về hướng thang máy công trình, loại thang máy ngoài trời trong một chiếc *g. Công trình của Sơn có 3 thang máy lọai này, chiếc anh đang đi là dành riêng cho vị trí lãnh đạo. Thang máy công trình chạy thật nhanh, nhưng ồn ào và không êm như loại dân dụng. Lan Chi lúc này thật sự lo lắng, tay nàng túm áo anh, mặt nàng đỏ bừng chui rút vào ngực Sơn. Nàng có thể nghe tiếng la hét, tiếng máy xe cơ giới, tiếng động cơ nổ ầm ầm, nàng thầm đoán ra đây là đâu. Nàng tưởng tượng mình đang ở giữa một công trình xây dựng, không mảnh vải che thân, xung quanh đầy công nhân, mồ hôi nhễ nhại, Lan Chi cảm thấy cơ thể mình rạo rực khó hiểu. Nàng có thể cảm nhận cơn gió lạnh liếm qua thân thể trần truồng của mình, càng lúc càng mạnh khi lên cao hơn, cao hơn, da nàng lạnh buốt, da gà nổi lên khắp người, nàng chỉ biết rút vào ngực Hồng Sơn.

Kình… Chiếc *g dừng lại bất chợt làm Lan Chi giật thót mình.

- Két.. rầm. – Hồng Sơn đưa một bàn tay ra kéo cửa sắt và sập lại.

Hồng Sơn thở phào nhẹ nhõm, đúng theo dự tính của anh, không có người nào thấy được anh và Lan Chi. Anh đang chuẩn bị hạ nàng xuống, thì chợt nghe tiếng cười đùa sau tấm vách bê tông, Sơn thật sự hoảng hốt, anh ôm nàng chạy nhẹ nhàng đến cây cột bê tông, để nàng đứng đó, dặn nàng im lặng. Lan Chi đứng đó, cơ thể nàng nép sát người vào thân cây cột, nàng cảm thấy nó lạnh và nhám, hai chân trần của nàng, đạp lên nền đất, đầy bụi dơ.

Nàng nghe tiếng chồng nói chuyện với ai đó cách nàng khoảng 10 mét, ba người đàn ông, anh nói chuyện qua loa cho xong chuyện, họ mời anh đi nhậu, anh từ chối, lấy cớ muốn ở một mình chụp hình thành phố ban đêm. Họ cũng không nài ép dù gì với chiếc máy ảnh trên cổ anh là lý do khá rõ. Họ rời đi.

Hồng Sơn quay lại, nhìn vợ, mặt nàng đang cuối xuống, mắt vẫn bịt chặt, hai cánh tay tì lên cấy cột bê tông, thân thể trần trụi của nàng đang run rẩy nhẹ nhẹ.

Tách .. tách .. tách. – tiếng máy chụp hình vang lên nghe khá rõ.

Lan Chi biết là Sơn đang chụp mình, nhưng anh vẫn không nói tiếng nào. Tay anh nắm lấy tay nàng, dắt qua vị trí khác, để nàng đứng đó, anh lại chụp.. qua vài chỗ khác nhau. Cuối cùng Lan Chi được anh đỡ xuống một tấm nệm mỏng, hơi hôi mùi xi măng và mồ hôi, nhưng là thứ duy nhất êm ái từ lúc nàng bước vào đây. Nàng nằm xuống tấm nệm hai chân buông thỏng, thả lỏng người cảm giác thật khoan khoái. Bên tai nàng tiếng gió rít vù vù và tiếng cởi quần áo vội vã.

Chợt hơi thở ấm áp của Sơn phả lên ngực nàng, tiếng thở gấp gáp của anh sát bên tai. Anh vẫn không nói tiếng nào. Anh ôm chầm lấy hai bầu vú nàng, miệng anh ngậm chặt hai núm vú săn cứng vì lạnh của nàng, nàng rên rỉ gì đầu anh vào ngực mình, chưa khi nào nàng thấy thích cái lưỡi ấm của anh như lúc này.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà Bicom, hai bóng người như hòa vào nhau, hỗn hển, phấn khích cao độ.

- Ah.. Sơn ơi… - Lan Chi đạt cao trào lần thứ hai trong đêm.

Nàng nằm bẹp xuống tấm nệm, thật hôi nhưng lúc này cảm nhận mùi nó thật gần gũi. Sơn nằm lên người vợ, dương vật anh rã rời, tuột khỏi âm đạo của vợ, tinh trùng tràn ra, thấm cả ra tấm đệm.

Cả hai thở hỗn hển, anh ngã người qua nằm kế bên vợ, nhìn khuôn mặt nàng thật gần, mắt vẫn bịt kín, mũi thở phập phồng. Sơn đưa tay kéo bịt mắt qua đầu nàng, nàng nheo mắt vì ánh sáng, rồi mở mắt nhìn quanh. Quan cảnh xunh quanh khá giống nàng tưởng tượng, cũng thô ráp, bụi đất, cũng tấm nệm cũ ngã màu… nhưng có cảnh đẹp bên ngoài là khác, khác xa nàng có thể nghĩ ra.

Phía dưới là cả một thành phố về đêm, đèn rậm rạp như rừng, đủ màu sắc, nhấp nháy, di chuyển chậm chạp.

- Ôi thật đẹp.- Lan Chi bật thốt lên.

- Ừ - Hồng Sơn thừa nhận, nó cũng là lý do anh luôn đi theo những công trình cao tầng.

Thế mà anh không dẫn em lên đây lần nào – Lan Chi mắt không rời quan cảnh phía dưới – Mình đang ở tầng mấy vậy anh?

- 35 em ạ - Sơn khẽ nói.

- Oh…

Lan Chi thích thú như một cô bé, nàng trần truồng chạy góc này, góc kia tham lam nuốt hết quan cảnh phía dưới vào mắt. Sau khi ngắm cảnh chán chê, chợt Lan Chi nhìn xuống cơ thể mình, nàng rùng mình, khi đến đây, nàng bịt mắt, đặt hết niềm tin vào Sơn. Nhưng bây giờ nàng ý thức rõ ràng mình không mảnh vải che thân trên tầng 35 của một tòa nhà giữa trung tâm thành phố, phía dưới là hơn 300 công nhân làm việc hùng hục.

- Làm sao bây giờ? – Lan Chi thật sự lo lắng.

- Ừ.. thì.. đến thế nào, về thế ấy – Sơn cũng bối rối.

- Nhưng em… em sợ lắm. – Lan Chi nói nhỏ, mắt không khỏi nhìn xuống dưới.

Không sao đâu, anh che cho em – Sơn nói nhưng giọng hơi run.

Anh thầm mắng mình sao đầu to như thế mà không biết nghĩ, lúc phấn kích chỉ làm bừa, bây giờ lại làm cho vợ lo lắng.

Không có cách nào khác, hai vợ chồng dắt nhau đi xuống. Nhưng lần này không còn là trò chơi, Lan Chi không bịt mắt, không được Sơn bồng bế, mà là núp kín sau lưng chồng. Hồng Sơn cởi trần, mặc chiếc quần short, áo thun của anh đã đưa vợ mặc, nó khá ngắn, nàng phải dùng hai tay kéo xuống phía trước và sau mới che hết được nơi thầm kín.

Chiếc thang máy chạy ầm ầm xuống, gây chú ý cho cả đám công nhân giải lao đang đứng ngồi, hút thuốc bên dưới, họ nhìn lên nhưng chỉ thoáng qua. Sơn thở phào nhẹ nhõm khi chiếc *g đến dưới tầng hầm. Hai vợ chồng nắm tay nhau chạy ào vào trong xe, thở phào nhẹ nhõm.

Đêm đó, Lan Chi và Hồng Sơn ôm nhau ngủ rất ngon, trên miệng cả hai đều mỉm cười nhẹ, họ mơ về những ánh sáng lung linh mộng ảo, về tiếng gió rít gào xen lẫn tiếng thở hỗn hển, về mùi xi măng, mùi mồ hôi và chiếc nệm mỏng úa vàng.

Sáng sớm thứ Bảy, Hồng Sơn tự nghỉ buổi sáng để tiễn vợ đi công tác, dù nàng từ chối, nhưng anh vẫn nhất quyết làm theo ý mình. Xe vợ chồng Sơn đến trước cơ quan nàng thì một chiếc Lexus màu đồng đã chờ ở đó. Sáng nay công ty của Lan Chi không làm việc, nên xung quanh không có ai, chỉ có Bác bảo vệ trực đang sốt ruột đi qua đi lại. Bác Tuấn đang sốt ruột cho Lan Chi, vì nàng đến trễ, sếp Linh đã ngồi trong xe chờ được 15 phút. Chiếc BMW đen của Sơn dừng lại, anh xuống lấy hành lý cho nàng vào giao luôn cho anh tài xế vừa bước xuống xe đón. Anh quay qua ôm Lan Chi vào lòng, nàng rất muốn đẩy anh ra vì ngại, nhưng anh ôm rất chặt, anh hôn nàng thật sâu. Lan Chi giật mình vùng ra, nhìn Bác Tuấn đang há hốc mồm, nàng đỏ cả mặt. Nàng không biết trong xe có hai ánh mắt đang quan sát nàng và Sơn, một ánh mắt hâm mộ và một ánh mắt ghen tị. Lan Chi chồm tới nói vào tai Hồng Sơn “anh ở nhà không được bia rượu nhiều… nếu có nhớ em quá thì… gọi điện kêu Thục Nhi qua, không được đi lung tung”, Hồng Sơn ú ớ, đỏ mặt không biết nói gì.

Hành trình xuống Cần Thơ gần 5 tiếng đồng hồ, trong xe, sếp Linh rất hài hước anh nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, anh Trung tài xế cũng pha trò. Cưới chồng gần hai năm, không xa anh ngày nào, chợt nghĩ đến tối nay phải nằm ngủ một mình ở một khách sạn xa lạ, Lan Chi đã thấy chán nản. Nhưng nàng không ngờ, hai người đàn ông này đã chọc cười nàng suốt đoạn đường dài, làm tâm trạng nàng khá lên hẳn. Lâu lâu Lan Chi cũng tham gia một câu chuyện nhỏ, những câu chuyện nàng kể rất có chừng mực không quá dung tục, cũng không quá đường hoàng, vừa đủ chuẩn cho câu chuyện gây cười.

Khi mọi người đến Huyện Bình Minh thì đồng hồ cũng gần 11 giờ trưa, bụng Lan Chi đã bắt đầu réo nhẹ. Nàng đoán chừng 30 phút nữa sẽ đến Cần Thơ, nhưng đột nhiên xe rẽ phải xuống đường vòng dưới gầm cầu, cầu cái Vồn lớn. Lan Chi đang ngơ ngác, thì giọng của sếp Linh kế bên nói:

- Ấy chết, anh quên nói với em là sẵn nhà Bà ngoại anh có cái đám giỗ, nghe anh về quê công tác, Bà kêu anh ghé qua. Vì chiều tối nay mình không có kế hoạch gì, nên anh… – giọng anh áy náy.

- Nếu em ngại thì mình đi thẳng luôn cũng được, anh gọi cho bà kiếm lý do nào cũng được. – Linh nói thêm.

- Không sao, ghé thăm bà đi anh. Em cũng được vinh hạnh về quê sếp luôn. – Lan Chi vui vẻ đáp ứng.

Đường sang nhà Bà ngoại sếp Linh thật khó đi, chiếc xe cố gắng lắm chỉ đi được vào một đoạn rồi chui luôn vào vườn bưởi dọc đường gửi nhờ ở đó. Trời nắng chang chang, ba người đi bộ được một đoạn, trán và hai cánh mũi Lan Chi đã lấp tấm mồ hôi, nàng đang định mở bóp lấy khăn thì nghe sếp Linh nói:

- Tới bến đò rồi.

Bến đò bằng gỗ nổi dưới sông, đường đi xuống là một tấm ván dài kê trên các cọc bạch đàn nhỏ bằng cổ tay, khá dốc, Lan Chi rất sợ đi trên những tấm ván như thế này, khi bước lên nó kêu kẽo kẹt, mặt ván cong xuống như có thể gãy bất cứ lúc nào. Nàng nhăn mặt bước qua, hai đầu gối run run, bất chợt một bàn tay với những ngón to và hồng hào chìa ra trước mặt nàng. Nàng nhìn lên bắt gặp ánh mắt của sếp Linh, mắt anh như nói, hãy tin tưởng anh. Lan Chi đưa tay mình ra, nó lọt thỏm trong bàn tay của anh, bàn tay của anh mềm mại và rất ấm.

- Anh nặng chắc cũng gần gấp đôi em mà còn không sợ, em lại sợ sao – Anh nói giọng trêu chọc.

- Em nhỏ con lắm sao mà anh nói vậy? – Nàng đã vững tâm hơn nên trả lời khá tự nhiên.

- Không… em không nhỏ chút nào… ah… ý anh là… - Linh mới nói, chợt nhìn ánh mắt Lan Chi nhìn mình như mình nói gì đó sai, anh nghĩ lại và tắt nghẹn, mặt đỏ lên.

Xuống tới bến, tay Lan Chi rút nhẹ ra khỏi tay anh, bàn tay anh như không muốn nhưng miễn cưỡng mở ra một cách nuối tiếc. Linh Chi không nói gì, vẻ mặt nàng tự nhiên như không hề nhận ra thoáng chần chừ của bàn tay anh vừa rồi. Con sông này không lớn, chỉ khoảng 100 mét ngang, nước nâu đục màu bùn phù sa, hai bên bờ là dãy dừa nước sum xuê kéo dài như hàng rào tự nhiên. Bên kia sông, khuất sau rặng dừa nước Lan Chi có thể thấy nhà cửa, mái ngói đỏ, mái lá, vài người đi qua đi lại, vài đứa nhóc ở truồng chạy đuổi bắt nhau.

Chiếc đò là một chiếc ghe khá lớn, có thể chở 5 chiếc xe máy và vài chục nguời một chuyến. Nhưng chuyến này khá vắng, chỉ có 3 người Lan Chi và 2 người phụ nữ khác.

- Cậu Ba.. Cậu Ba về… Cậu Linh về…

Tiếng con nít reo hò, chạy dọc theo bờ sông theo đuôi con đò gần cặp vào bến. Đò còn cách bến khoảng nửa mét, Linh đã phóng qua, hai tay anh dang ra ôm gọn hai đứa đầu tiên lao đến, ba bốn đứa khác chạy vòng vòng quanh anh, la hét, nắm quần, nắm áo anh kéo. Áo sơmi anh xổ ra khỏi lưng quần, đầu tóc anh bị những cái ôm làm rối tung lên, nhưng Linh cười rất tươi, nụ cười của anh thật tự nhiên chân chất miền Tây, bao dung và gần gũi.

Lan Chi ngạc nhiên thật sự, trong mắt nàng Linh là một vị lãnh đạo nghiêm khắc, trong cơ quan chưa bao giờ nàng thấy anh cười. Lúc trên xe, nói chuyện rơm rả, nhưng anh cũng chỉ cười chung với mọi người thôi, khác hẳn nụ cười bây giờ của anh. Đây mới là nụ cười của anh, là con người của anh.

Linh thay phiên bồng bế hết đứa này, rồi sang đứa khác trên đường đi bộ về nhà ngoại. Anh đi phía trước thật cao lớn, vững chãi trên con đường đất đỏ, Lan Chi và anh Trung chỉ biết đi theo sau. Đám con nít cứ quấn lấy anh, không dứt ra được, cho đến khi vừa đến cổng nhà, bà ngoại anh bước ra la mắng, tụi nó mới rời khỏi anh.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.