Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2 - Chương 7: Tình Yêu Hoàn Mỹ (1)

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2

7 Chương 7: Tình yêu hoàn mỹ (1)

Buổi sáng tinh mơ, mờ ảo pha lẫn ánh bình minh cuối chân trời và những bóng đèn đường chưa kịp tắt. Đường phố còn ngủ an giấc.

Nguyệt Vy ngồi yên lặng trên xe anh. Đường phố hôm nay thật lạ, như có nhiều màu hơn, tươi tắn hơn hôm qua. Có lẽ do nàng đã thay đổi, cảm giác thứ gì cũng mới lạ.

– Em sao vậy? – Bàn tay ấm áp của anh đặt lên tay nàng.

– Em không có gì mà. – Nguyệt Vy quay lại nhìn anh mỉm cười.

– Anh sơ ý quá. Quên nhắc em gọi về cho gia đình tối qua. – Thuận Minh áy náy.

– Không sao. Em lớn rồi mà. Trưởng thành rồi còn gì… – Nàng chợt mỉm cười một mình.

Nàng nhìn xuống tay mình. Một vỉ thuốc chi chít những hàng chữ tiếng Nhật, 24 viên đỏ xếp ngay ngắn. Một viên trống rỗng, đang tiêu hóa trong bụng nàng. Lúc yêu thì cuồng nhiệt vô tư, sáng ra thì hoảng hốt lo sợ đủ thứ. Nàng nhìn sang, bắt gặp ánh mắt yêu thương của anh. Thế là đủ.

Chiếc xe rẽ vào con hẻm nhỏ. Nguyệt Vy đang vui vẻ, chợt tâm trạng trầm xuống. Một đôi mắt đỏ ngầu gân máu đang nhìn thẳng vào nàng. Thuận Minh nhíu mày, nhưng anh rất bình thản, anh yêu nàng thật lòng, không có gì hối hận.


– Anh về trước đi… – Nguyệt Vy nói nhỏ, nàng bước xuống xe.

– Tôi thật không ngờ! Cô… Cô… Cô đi đâu cả đêm với hắn… – Minh Thuận lao đến dằn lấy tay nàng, mắt long lên sòng sọc.

– Anh buông ra… Tôi muốn đi đâu… Không liên quan đến anh… – Nguyệt Vy đau đớn cố vùng khỏi tay hắn.

– Cô… – Lời nói của nàng làm Thuận điên tiết.

– Bỏ nàng ra…

Một bàn tay mạnh khỏe nắm chặt lấy cổ tay hắn, giải thoát cho nàng. Thuận Minh kéo nàng lùi lại sau lưng mình.

– Mày… Mày… Tránh ra… Tao muốn nói chuyện với cô ta…

– Nguyệt Vy là người yêu của tôi… – Thuận Minh cứng rắn trả lời.


– Mày… Được… Mày hay lắm… Xem mày làm anh hùng được bao lâu?

Thuận cay cú gầm lên. Hắn lao đến với cả thân hình to lớn. Nắm đấm vung lên tống thẳng vào mặt anh.

Thuận Minh nghiến răng, đưa tay đỡ lấy. Hai tay anh tê rần, đau đớn. Khí lực của hắn lớn hơn anh tưởng tượng nhiều. Nhưng anh không thể né tránh, vì Nguyệt Vy đang nép sau lưng anh.

– Ahhh… Anh… Ngưng ngay cho tôi… – Nguyệt Vy hét lên.

Thuận hì hục đánh tới tấp. Thuận Minh nhăn nhó đón đỡ. Anh chỉ là một thư sinh bị ép đọ sức với một gã lực lưỡng thô hào như con trâu. Cũng còn may là hắn không quá nhanh, nhưng cánh tay lại cứng như thép nguội. Cánh tay anh tê rần mất cảm giác, nặng nề khó nhọc đưa lên đón từng đòn như búa bổ của hắn.

– Hự…

– Ahhh…


Chấn thủy đau nhói. Minh trúng một đòn đầu tiên, ngực anh muốn nổ tung, hơi thở tắt nghẽn. Anh nghiến răng gồng người chịu đựng, không lùi nữa bước.

– Anh… Anh tránh ra đi… Hắn không dám đánh em đâu…

– Không…

– Hự…

Đầu óc Thuận Minh quay mòng mòng, một cú đánh như trời giáng vào màng tang anh. Hai tay anh rã rời không giở lên nổi, cú đấm của hắn lao đến lớn dần trong mắt anh.

– Không…

– Dừng tay…

Một giọng nói sắc lạnh, khàn đục nhưng rất có uy lực vang lên. Minh Thuận rùng mình quay phắt lại. Hắn ấp úng nhìn người đàn ông tóc bạc trắng đứng ngay sau lưng hắn.

Ông ta là cha Nguyệt Vy, sau lưng ông là một người phụ nữ phúc hậu, đôi mắt đỏ hoe đượm buồn. Đôi mắt ông nghiêm nghị trừng trừng làm lòng Thuận trùng xuống.

– Đàn ông ghen tuông đánh nhau… Không thấy nhục à? – Giọng nói ông lạnh băng.

– Dạ.. Cháu… Cháu… – Minh Thuận bối rối cúi đầu không dám nhìn ông.

– Nguyệt Vy qua đây….


Nguyệt Vy thoáng chần chừ, nhìn anh, rồi líu ríu đi đến trước mặt cha. Nàng cúi đầu không dám nhìn đôi mắt sắc lạnh của cha mình.

– Cô là cô giáo của người ta… Không biết rèn mình sao dạy người khác đây… Hay cô thấy mình trưởng thành rồi không cần quan tâm ý kiến của ông bà gìa này nữa…

Từng lời nói của ông như lưỡi dao cứa sâu vào lòng nàng. Nước mắt nàng rơi lả chả.

– Con xin lỗi hai bác. Tất cả là lỗi con…. – Thuận Minh bước đến, bên mặt anh sưng vù đau nhức.

Mẹ Nguyệt Vy nhìn anh, khẽ gật đầu như thầm đánh gía.

– Cậu là… – Bà hỏi.

– Dạ, con tên là Thuận Minh. Con và Nguyệt Vy yêu nhau thật lòng… – Anh nói không chút chần chừ.

– Ha ha… Yêu thật lòng sao? – Thuận bật cười cay đắng. – Không phải mới gặp nhau hơn 1 ngày sao?

– Cái gì? – Mẹ Nguyệt Vy há hốc nhìn sang nàng.

– … Nguyệt Vy…. Đi vào nhà… – Ba nàng gầm lên.

– Con xin lỗi. – Thuận Minh kiên quyết, nắm lấy tay nàng, bàn tay nàng ướt hết mồ hôi sợ hãi.

– Là lỗi con. Con thật sự…. – Lời nói của anh bị tắt ngang do cha nàng đưa tay ngăn lại.

– Tôi không nói chuyện với cậu. Con tôi ngu dại, tin lời cậu… Nó tự làm tự chịu… Không có nghĩa là chúng tôi phải chấp nhận cậu.

– Nguyệt Vy… Đi vào nhà… Hay không muốn nhận ông bà gía này nữa… – Ông hét lên.

– Hu hu… – Nguyệt Vy bật khóc nức nở, vùng khỏi tay anh.

Nhìn bóng lưng nàng chạy vào nhà mà lòng Thuận Minh đau đớn như sát muối. Hai chân anh quỵ xuống.– Bộp… – Đầu gối nện mạnh lên nền đất.

– Anh… – Nguyệt Vy bàng hoàng quay lại, môi nàng run rẩy.

Thuận Minh ngẩng đầu nhìn ba mẹ nàng, rồi chuyển sang nhìn sâu vào mắt nàng.

– Đúng… Chỉ hơn một ngày trước con quen Vy… – Giọng anh run lên. – Nhưng từ cái nhìn đầu tiên, con đã biết mình yêu nàng… Con muốn từng giây từng phút còn lại trong cuộc đời mình được ở bên cạnh, chăm sóc cho nàng…

– Cậu… – Ba nàng trừng mắt định nói gì đó, nhưng mẹ nàng níu tay ông ngăn lại.

– Nguyệt Vy… – Anh nhìn nàng với ánh mắt yêu thương da diết. – Em có đồng ý làm vợ anh không?

– Em…

Nguyệt Vy ấp úng, tim nàng như ngừng đập. Nàng nhìn sang mẹ mình, nhận được ánh mắt ấm áp yêu thương của bà. Nàng lấy hết can đảm bước đến anh, từng bước một, rồi lao vào lòng anh. Thuận Minh giang tay đón lấy thân thể mềm mại của nàng, nước mắt chảy dài trên mặt anh.

– Em đồng ý… Em đồng ý… – Nguyệt Vy nghẹn ngào khóc nức nở trong lòng anh.

Mẹ nàng mỉm cười, quay lại, lén lau nước mắt. Ba nàng quay mặt đi, miệng khẽ cười nhẹ.

– Không… Không thể nào…

Minh Thuận ngơ ngác nhìn hai người ôm chặt nhau quỳ trên đất. Hắn lại nhìn ba mẹ nàng. Hắn lẩm bẩm, đầu óc hắn quay cuồng, miệng đắng ngắt. Hắn thất thểu bỏ đi.

___________________________

Tin cô giáo Nguyệt Vy lên xe hoa, nhanh chóng truyền đi khắp trường. Ai cũng xôn xao bàn tán, rất nhiều cảm xúc mâu thuẫn lẫn nhau, ghen tị, hâm mộ, nuối tiếc…

Nguyệt Vy thì càng xinh đẹp hơn, nụ cười trên môi nàng không lúc nào tắt. Nàng như một đóa hoa xinh tươi rực rỡ khoe sắc chào đón mùa xuân.

Thuận Minh báo cho ba mẹ anh. Họ mừng rỡ lập tức bay về. Hai gia đình vui vẻ gặp nhau. Thời điểm đám cưới của hai người đã được định đoạt, hai tuần sau ngày 18/4.

Ngày ngày anh vẫn lái xe đưa đón nàng đi làm và đưa nàng đến thế giới sung sướng của tình yêu. Nguyệt Vy cảm thấy mình hạnh phúc như một giấc mơ.

– Ưm… Anh ơi…

Nguyệt Vy vuốt ve mái tóc anh, những ngón tay thon dài mân mê vành tai anh. Anh rúc mặt vào ngực nàng mút chùn chụt. Nhìn anh say mê thèm khát cơ thể mình, nàng rất hạnh phúc. Núm vú nàng săng cứng lại trong miệng anh.

– Em đẹp lắm Vi ơi… Em cho anh… – Thuận Minh ấp úng.

– Anh muốn gì em cũng cho mà… – Nàng mỉm cười.

– Anh muốn… chụp hình em… khỏa thân… – Anh nhìn nàng chờ mong.

– Ahhh… Kì lắm… – Nguyệt Vy che mặt, tưởng tượng đến cảnh đứng tạo dáng không mảnh vải che thân.

– Một tấm thôi… Anh sẽ giữ rất kỹ không ai thấy được đâu… Chỉ dành cho anh thôi… Được không?

Nguyệt Vy mím môi nhìn anh. Nàng khẽ gật đầu.

Thuận Minh mừng rỡ vùng dậy. Anh lấy chiếc điện thoại trên đầu giường. Anh đứng trên giường mà dương vật đung đưa trước mặt nàng. Nguyệt Vy ngượng ngùng, mỉm cười với anh.

– Tách… Tách…

– Ư… Hai tấm rồi…

– Ừmm… Đẹp lắm… Lát nữa cho em xóa bớt đi được không? Em bước xuống giường đi… Ừ… Gần cửa kính đó… Rất đẹp…

– Táchh… Tách…

– Em bước ra ban công đi…

– Ah… Không được… – Nguyệt Vy giật mình phản đối.

– Buổi trưa mà. Họ đi ngủ hết rồi. Không sao đâu. Làn da của em dưới ánh sáng mặt trời sẽ rất đẹp đó. – Thuận Minh nài nỉ.

Nguyệt Vy mím môi. Đưa đầu ra ban công tầng 1, phòng ngủ của anh nhìn sang hai bên. Đúng là không có ai hết, các cánh cửa sổ đều đóng kín mít, đường phố xa xa vắng ngắt không một bóng người. Nàng nín thở, bước ra. Cảm giác hồi hộp sợ bị bắt gặp làm tim nàng đập thật nhanh, máu nóng dồn lên mặt.

Thuận Minh thẫn thờ nhìn nàng. Ánh sáng phủ lên làn da láng mịn của nàng một lớp hào quang. Hai má nàng đỏ hồng hây hây, đôi mắt long lanh nhìn anh, đôi môi mím lại như trách cứ. Nàng đẹp như một thiên thần.

– Không chụp ah? Nhanh lên… Người ta thấy bây giờ… – Nguyệt Vy hối anh.

– Ừ… Xong ngay… Xong ngay… Đẹp lắm…

– Tách… Tách… Tách…

– Em quay lại đi.

Nguyệt Vy cắn môi quay lại, toàn bộ cơ thể nàng không mảnh vải che thân hướng ra đường. Đột nhiên từ xa xa, nàng thấy một gã xe ôm dựng xe ở góc đường, hai mắt mở to nhìn trân trối về phía nàng. Nguyệt Vy hoảng hốt định chạy vào trong nhưng sâu thẳm trong cơ thể nàng có gì đó thôi thúc, nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ.

– Em mở chân ra chút đi…

Nguyệt Vy nín thở, hai tay nắm chặt thành ban công, hai chân giang rộng ra. Phía sau lưng nàng, anh chụp trọn vẹn cả hai mép âm hộ nhòe nhoẹt nước nhờn. Phía trước là một gã đàn ông lạ, dù ở rất xa, không thấy rõ được mặt nàng nhưng ánh mắt hắn vẫn làm nàng rạo rực khó tả.

– Anh… – Nguyệt Vy đè anh xuống giường, tay nàng nằm chặt lấy dương vật căng phồng của anh, môi hôn anh cuồng nhiệt.

Thuận Minh hơi ngạc nhiên vì sự chủ động bất ngờ của nàng. Có thể nàng cũng phấn khích vì được chụp hình, giống như anh. Biểu hiện của nàng làm anh rất phấn khích.

– Em hôn dương vật anh đi… – Thuận Minh nói nhỏ.

Nguyệt Vy sững người nhìn anh, hai má đỏ bừng lên. Nàng từng nghe qua chuyện này, nghe nói đàn ông rất thích bạn tình của mình làm như thế. Nhưng nghĩ đến thôi, cũng khiến nàng xấu hổ muốn chết.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.