Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2 - Chương 5: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh (5)

Ham Muốn Tiềm Ẩn 2

5 Chương 5: Cuộc gặp gỡ định mệnh (5)

Nguyệt Vy mím môi suy nghĩ. Theo suy nghĩ của nàng, một người con trai thật lòng mới dẫn bạn gái về nhà, ra mắt cha mẹ. Nhưng anh lại bối rối lo lắng như vậy? Anh không chắc về tình cảm của mình sao? Cũng phải thôi, nàng biết anh còn chưa quá hai mươi bốn tiếng đồng hồ.

Thuận Minh nhìn nàng. Anh lo lắng sợ nàng hiểu nhầm ý mình. Anh ở một mình, rất buồn tẻ. Cha mẹ anh đã xuất cảnh sang Mỹ ở với gia đình chị gái. Làm đàn ông như anh sao lại không muốn người phụ nữ mình yêu về nhà mình chứ? Nhưng anh không muốn những chuyện gần gũi nôn nóng này phá hủy hình ảnh tốt đẹp của mình trong lòng nàng.

– Nguyệt Vy…. – Thuận Minh nắm lấy tay nàng.

– Em hiểu mà… Anh cần thời gian để biết em nhiều hơn…. Em không buồn anh đâu… – Nàng nói nhỏ, khẽ rút tay lại.

– Em… – Thuận Minh nằm chặt tay mình, anh thấy hụt hẫng khó chịu kinh khủng.

– Hay… Em vào nhà anh uống nước một chút nhé… Dĩ nhiên… Nếu em không tin anh thì… – Thuận Minh ấp úng, anh quả thật không hiểu nàng đang nghĩ gì.

– Anh miễn cưỡng như vậy… Thôi đi… Đưa em về đi… – Nàng cúi đầu, mắt rưng rưng bắt đầu nhỏ giọt.

Bản thân nàng cũng không hiểu tại sao đối diện với anh mình lại yếu ớt dễ khóc như vậy. Trước đây nàng không như vậy bao giờ.


– Trời ơi! Sao miễn cưỡng chứ! Đi… – Thuận Minh khổ sở nhăn nhó.

Anh lục tìm remote cửa, bấm nút từ trong xe. Hai cánh cổng tự động mở ra. Chiếc xe anh chậm rãi tiếng vào.

Nguyệt Vy hồi hộp, tim muốn rớt ra ngoài. Nàng không tưởng tượng được lát nữa nàng phải nói gì trước mặt cha mẹ anh. Nàng biết thật sự rất đường đột khi gặp mặt người lớn khi hai người chưa quen biết nhau bao lâu. Nhưng nàng muốn biết cân lượng của mình trong lòng anh.

Cánh cửa phòng khách bật mở. Bên trong bài trí thật đẹp, nhưng khá bề bộn, không dọn dẹp thường xuyên. Nguyệt Vy nín thở cố bước thật nhẹ, nhưng tiếng gót giày vẫn cứ làm nàng nhăn mặt.

– Em ngồi đi. Anh đi lấy nước nhé.

Thuận Minh hối hả đi vào nhà bếp. Anh nhăn mặt thấy chồng bát đĩa dơ chưa rửa dồn đống qua mấy ngày. Anh vội lấy hai chiếc ly, rửa sạch, để lên khay.

Nguyệt Vy nhìn quanh căn nhà. Trên bức tường giữa phòng khách có một tấm hình lớn chụp bốn người. Cha mẹ anh nhìn thật phúc hậu, anh đứng bên mẹ, một người phụ nữ hao hao giống anh đứng bên cha. Người này chắc là chị gái của anh, nhìn chị ta lớn hơn anh cũng vài tuổi.

– Nguyệt Vy… Em uống nước đi…


Thuận Minh đặt khay nước xuống, trán anh lấm tấm mồ hôi, khó khăn lắm mới tìm được một lon nước nguyên dưới đáy tủ. Ở một mình, anh cũng như mọi người đàn ông khác, không thích mua sắm gì trong nhà.

– Cha mẹ anh phúc hậu quá.. – Nguyệt Vy đặt ly nước lên môi.

– Ừm..

– Hai bác đang nghỉ trưa à anh? – Nàng hỏi nhỏ.

– Không. Ba mẹ anh có ở đây đâu? – Thuận Minh điềm nhiên đáp. – Họ ở với chị anh bên Mỹ.

– Hả? – Nguyệt Vy tròn mắt nhìn anh. – Anh… Anh ở một mình?

– Ừ… Có sao đâu? Anh học bên Nhật 10 năm, cũng vậy… – Thuận Minh nhúng vai.


Nguyệt Vy bừng tỉnh. Nàng vỡ lẽ tại sao anh nói nếu nàng tin anh thì vào nhà. Nàng hiểu ra tại sao anh nói khi nàng xác định được tình cảm với anh thì về nhà anh. Vậy mà nàng cứ ngây ngô suy nghĩ đến việc anh không muốn nàng gặp mặt ba mẹ anh. Nguyệt Vy ngượng ngùng, xấu hổ đến đỏ mặt.

– Em sao vậy? – Thuận Minh nhíu mày suy nghĩ.

– Ah… Hay là… Em muốn… gặp mặt…. – Minh há hốc buột miệng.

– Ahhh… Không cho anh nói… Không cho anh nói… – Nguyệt Vy xấu hổ che miệng anh lại.

– Ha ha… Anh hiểu rồi… Trời ơi… Vậy mà anh khổ sở suy đoán tứ tung… Ha ha…

– Không được cười… Không được cười em mà…. – Nguyệt Vy che mặt, xấu hổ đến muốn khóc.

Thuận Minh im lặng cố nén cười. Đôi mắt anh long lanh nhìn nàng, nàng đáng yêu đến lạ kỳ. Nếu không gặp nàng, anh sẽ không bao giờ tin trên đời còn một người con gái ơ tuổi nàng mà trong sáng ngây thơ nhường ấy.

– Nguyệt Vy…

Thuận Minh nhích lại sát bên nàng, tay anh nâng mặt nàng lên, gỡ nhẹ hai bàn tay nàng ra. Nguyệt Vy mở mắt. Nàng hoảng hốt nhắm chặt lại. Gương mặt anh thật gần. Nàng cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, càng gần hơn. Môi nàng run rẩy chờ đợi.

Thuận Minh đặt lên đôi môi đỏ hồng của nàng một nụ hôn thật chậm rãi. Anh cảm nhận được hơi thở thơm ngát của nàng gấp gáp dồn dập. Lưỡi anh chạm nhẹ lên môi nàng, lách qua nó. Đôi môi nàng run rẩy, hé mở đón nhận anh.

Nguyệt Vy thổn thức sợ hãi. Nụ hôn đầu đời đúng nghĩa của nàng đến thật bất ngờ. Lưỡi anh chạm nhẹ lên đầu lưỡi nàng. Vị ngọt ngào đê mê làm nàng tê dại. Lưỡi anh thật điêu luyện cuống lấy nàng. Một dòng điện chạy khắp thân thể. Nàng mềm nhũng người, ngã hẳn vào trong cánh tay anh. Bầu ngực căng tròn của nàng ép lên bộ ngực rắn chắn của anh.

– Anh yêu em Vy ơi!


– Em yêu anh…

Nguyệt Vy giờ đây đã xác định được lòng mình. Đây là cảm xúc thiêng liêng tuyệt diệu mà nàng tìm kiếm bao lâu. Nụ hôn của anh thật tuyệt vời, nàng quên bẵng đi chính mình, chỉ muốn hòa nhập vào anh. Anh ôm ghì lấy thân thể nàng. Nhưng không hề táy máy, dù quả thật trong giây phút này, anh có làm gì nàng cũng không phản đối.

Hai người ôm ghì lấy nhau, môi dính chặt lấy môi. Anh ngã người nằm dài xuống ghế sofa, nàng nằm gọn trong vòng tay anh. Nàng quên bẵng đi không gian và thời gian. Đôi môi nàng khao khát được anh hôn, hôn đến mềm nhũng ra vẫn không đủ. Nguyệt Vy thở hổn hển, mặt đỏ bừng lên, áp mặt lên ngực anh. Tim anh cũng đập nhanh như tim nàng vậy. Nàng lại ngẩng đầu lên tìm đến môi anh.

Cứ thế, cả hai người tiếp tục cuốn lấy nhau. Chỉ hôn môi, nhưng thật sự không còn khoảng cách, cảm giác gần gũi như đã trao cho nhau tất cả.– Vì sao anh yêu em? – Nguyệt Vy thì thầm trong miệng anh.

– Vì em rất đẹp… Em là người con gái đẹp nhất mà anh từng gặp…

– Lúc nào đó… Ưm… Lúc nào đó anh gặp người đẹp hơn em… Anh sẽ yêu người ta chăng?

– Em lại bắt bẻ anh… Anh không phải chưa gặp người đẹp… Nhưng những nét đẹp đó không dành cho anh… Khi anh mới gặp em… Anh liền biết rằng em là người anh tìm kiếm… Không có người nào đẹp hơn em hết… Đối với anh…

– Ưm… Anh khéo nói lắm… Đáng ghét…

Nguyệt Vy không cần biết anh có thật lòng với nàng không. Hai mươi bốn năm, chưa bao giờ nàng cảm thấy mình hạnh phúc nhường này. Nàng chỉ muốn tận hưởng nó với hết khả năng của mình, dù sau này nó có tan như bọt nước nàng vẫn chấp nhận.

– Oh… – Thuận Minh sực tỉnh nhìn nàng, anh vừa nghe tiếng rột rột trong bụng nàng.

– Đừng nhìn em như vậy… Không phải tiếng bụng em đâu… Của anh đó… – Nguyệt Vy giấu mặt trên ngực anh.

– Ha ha… Người yêu của anh đói bụng rồi… – Thuận Minh nhìn nàng âu yếm, anh ngồi dậy, bật đèn đi vào nhà bếp.

Nguyệt Vy nhìn đồng hồ đeo tay, hoảng hốt nhận ra đã 6h00 tối. Nàng và anh đã triền miên bên nhau đến hơn 4 tiếng đồng hồ. Tay nàng chạm khẽ lên môi, ê ẩm. Nàng mỉm cười hạnh phúc.

Nguyệt Vy mỉm cười nhìn anh tất bật trong bếp.

– Anh định cho em ăn gì vậy?

Thuận Minh bối rối gãi đầu. Tay anh đưa ra hai gói mì ăn liền vừa tìm thấy trong bếp.

– Hay là mình đi ăn đi… Rồi anh đưa em về luôn… – Anh áy náy.

Nghe đến đi về chợt lòng Nguyệt Vy nặng trĩu. Đi về sao? Phải rồi… Mình còn phải đi về…

Thuận Minh ôm lấy bơ eo mỏng manh của nàng. Nguyệt Vy im lặng áp mặt lên ngực anh.

– Em sao vậy? Muốn ở đây với anh luôn sao?

– Hi hi… Anh khôn thế… Ở với anh… Để anh nuôi em bằng mì gói ah? – Nguyệt Vy chợt thấy mình nói hố, nàng xấu hổ đỏ bừng cả mặt.

– Anh để em nấu cho… – Nàng chữa thẹn dành lấy hai gói mì trong tay anh.

– Không…. Em ra phía sau chơi đi.. Để anh nấu… – Thuận Minh dứt khoát dành lại.

Nguyệt Vy bước chân qua ngạch cửa sau nhà anh. Nàng ngạc nhiên thích thú khi nhìn thấy một chiếc hồ bơi nho nhỏ phía sau. Nàng tuy không hề lưu tâm đến tài sản của anh, nhưng nàng chợt hiểu điều kiện gia đình anh cách nàng rất xa.

– Đây… Mì tới đây…

Thuận Minh vui vẻ bưng khay thức ăn với hai tô mì bốc khói nghi ngút. Anh đặt xuống chiếc bàn nhỏ ở góc sân. Anh bật công tắc đèn hồ bơi. Ánh sáng xanh lung linh óng ánh cả khoảng sân sau. Một bóng người lẻ loi, tà áo dài bay lất phất, nàng đứng thẫn thờ bên mép hồ bơi.

Thuận Minh mỉm cười bước nhẹ đến sau lưng nàng. Anh chợt nhận ra đôi vai nàng đang run rẩy. Anh nhíu mày khó hiểu. Anh chợt thở dài, hiểu nàng đang nhìn xào phơi đồ ở góc sân, treo mấy bộ bikini nhỏ bé đủ màu sắc.

– Nguyệt Vy… – Bàn tay ấm áp của Thuận Minh đặt lên vai nàng.

Nguyệt Vy quay lại. Dưới ánh sáng của hồ bơi hắc lên, mặt nàng tái nhợt, hai mắt đỏ lên nhìn anh. Nàng không hỏi gì, nhưng câu hỏi đã rõ ràng trong mắt.

– Đúng…- Thuận Minh thở dài nói.- Những thứ đó là của những cô gái đến đây với anh.

– Những cô gái sao? Bao nhiêu cô? – Giọng nàng run lên.

– Nhiều lắm. – Thuận Minh nói nhỏ.

Tiếng của anh tuy nhỏ nhưng lọt vào tai nàng như sét đánh ngang tai.

– Nhiều lắm sao? – Nguyệt Vy lẩm bẩm một mình.

– Nguyệt Vy… Anh không muốn giấu em điều gì… Em cứ hỏi đi… – Thuận Minh kéo nàng ngồi xuống bên hồ bơi.

– Họ là bạn gái của anh sao?

– Phải. Nhưng không phải, vì anh không yêu họ.

– Họ tới đây… Họ bơi… Rồi… Rồi…

– Họ ngủ lại với anh. Nguyệt Vy… Em phải hiểu.. Anh là một người đàn ông trưởng thành… Đàn ông không giống phụ nữ… Không thể thiếu chuyện đó quá lâu được…

Nguyệt Vy run lên. Mắt nàng nhòe đi. Nàng đang chờ mong điều gì ở anh chứ. Một tình yêu hoàn mỹ sao? Trên đời làm gì có thứ đó chứ?

– Có phải… Em cũng sắp trở thành một người trong số họ? – Nguyệt Vy nghe cổ họng mình đắng nghét.

– Không. Anh yêu em. Em không bao giờ giống họ trong lòng anh.

Nguyệt Vy thẫn thờ mắt nàng nhìn sóng nước lăng tăng nho nhỏ óng ánh như ngọc, nhưng lòng nàng giờ đây không cảm nhận được cái đẹp của nó.

– Nguyệt Vy… Anh yêu em… Anh sẽ không tiếp tục quen những người đó nữa… Anh thề đấy… Em tin anh được không?

Nàng quay lại nhìn anh. Nàng cảm nhận được sự chân thành trong mắt anh.

– Em tin anh thì sao chứ? Đàn ông không thể sống thiếu chuyện đó quá lâu… – Giọng nàng khàn đục. – Anh có thể chờ em bao lâu?

– Anh… – Thuận Minh tắt ngang.

Anh yêu nàng thật lòng. Anh chưa bao giờ cảm nhận được cảm xúc mình mãnh liệt như vậy đối với một người con gái, như đối với nàng. Nhưng anh chưa hề nghĩ đến chuyện đó. Anh đã quen với lối sống phóng khoáng ở Nhật, những bạn tình của anh không hề giống nàng.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.