Trở về truyện

Cuồng Lang - Chương 9: Chương 9 : Thời Khóa Biểu

Cuồng Lang

9 Chương 9: Chương 9 : Thời Khóa Biểu

Sáng sớm, Thiều Quốc Việt thức dậy đi đổ rác như mọi hôm, đêm qua cậu dẫn hai cô bé về trong ánh mắt ngỡ ngàng của Đế Nhất Phương, buổi chiều mới chỉ cho mà buổi tối đã đi kiếm về, gã lại được một phen kinh hãi với 'năng lực' của Thiều Quốc Việt.

Tiến lại nâng quả tạ 15 kg chuẩn bị tập cơ tay thì Thiều Quốc Việt bị tiếng mở cửa phòng làm chú ý, cậu nhìn qua thì muốn xịt máu mũi với Bảo Ngọc, cô bé mặc mỗi cái áo sơ mi trắng để lộ cặp đùi trắng tinh cùng hai đầu ti còn nhỏ cộm lên ở ngực áo, Thiều Quốc Việt còn có thể thấy rõ đầu ti hồng hào của cô qua ánh đèn điện.

“Em............ực.......em dậy sớm vậy?” Thiều Quốc Việt lên tiếng để nhanh chóng trấn áp cơn ham muốn của mình, cậu nhỏ cậu đã bắt đầu muốn nổ tung trong quần rồi.( ta kháo thằng này theo kiểu – trẻ không buông, già không tha đây a ).

“A.............em.............em thường dậy sớm hơn cơ” Bảo Ngọc trả lời, cô bé và em gái thường ngủ ở mấy vỉa hè ngoài chợ nên phải dậy sớm vì người ta đuổi đi. Nhìn Thiều Quốc Việt mặc mỗi cái quần cộc và áo ba lỗ khiến cô bé đỏ mặt, đêm qua lúc Thiều Quốc Việt cho hai chị em cô ăn thì cô đã khắc sâu hình ảnh cậu trong tâm trí mình rồi.

“Oa...........chào buổi sáng...........anh Việt” Bảo Hân ngáp ngái ngủ bước ra, cô bé nhí nhảnh chào Thiều Quốc Việt buổi sáng, tính tình cô bé thì khác chị mình, nếu Bảo Ngọc hơi trầm tính thì Bảo Hân lại là một cô bé tinh nghịch và năng động, cô nhào tới chỗ Thiều Quốc Việt vì tò mò mấy dụng cụ tập gym của cậu.

Bảo Hân tới gần làm Thiều Quốc Việt hướng ánh mắt về cô.

'Trời...........chết mất' Thiều Quốc Việt muốn ngất vì qua ánh đèn, lúc Bảo Hân tiến tới gần làm cậu nhìn rõ hai đầu ti của cô bé qua cái ao thun trắng rộng thùng thình mà còn chết người hơn là phía dưới cô không mặt quần chip nên cái tiểu phúc của cô bé thoắt ẩn thoắt hiện khiến một cậu bé 14 tuổi như cậu không thể kìm chế.

“Ực........chết mất” Thiều Quốc Việt thì thầm một tiếng rồi nhanh chóng quay mặt đi vì sợ nhìn tiếp chắc cậu đè cô ra mà hành sự luôn quá, nhưng cậu nhỏ của cậu đã cương lên hết cỡ trong quần rồi, Thiều Quốc Việt khó chịu kinh khủng.

“A...........hai em xem trong tủ lạnh có gì ăn trước đi nhé.............anh chạy ra đây cái” Dưới ánh mắt nghi hoặc của hai cô bé, Thiều Quốc Việt chạy nhanh ra cửa, cậu phải giải tỏa không chêt mất, mong rằng Dục Thanh chưa đi làm.

“Rầm......” Thiều Quốc Việt đóng mạnh cửa nhà Dục Thanh lại sau khi mở nó ra với tốc độ ánh sáng, cậu được Dục Thanh cho một chìa khóa riêng để có thể vào nhà cô bất cứ lúc nào. Dục Thanh đã thay xong đồ đứng trước gương chải lại mái tóc dài đen mượt của mình nghe thấy tiếng động lớn thì kinh hãi không biết chuyện gì, cướp sao.

“Thanh ơi..........cứu anh.............cứu” Thiều Quốc Việt nhào vào trong phòng Dục Thanh ôm lấy cô làm Dục Thanh trợn mắt, bộ áo quần đồng phục cô mới ủi lại bị cậu làm nhăn rồi.

“Sao.............sao vậy?” Đợi Thiều Quốc Việt thở dốc vài nhịp, Dục Thanh lên tiếng.

Thiều Quốc Việt không trả lời, cậu chỉ vào cái quần đang cộm lên vì dục hỏa dâng lên, hình ảnh cái tiểu phúc của Bảo Hân cứ chiếm lấy đầu cậu làm nó không xuống được.

“A................” Nhìn cái quần bị cộm lên không chút bình thường của Thiều Quốc Việt, Dục Thanh sao không biết đó là cái gì chứ, cô liếc Thiều Quốc Việt một cái khiến cậu đổ mồ hôi.

“Sao nó lại thế?” Dục Thanh đỏ mặt hỏi.

“Tivi........anh xem thời sự buổi sáng có chiếu cô kia giống em quá................làm anh............anh chịu không được” Thiều Quốc Việt vận dụng toàn bộ chất xám của mình nghĩ ra được lý do vô cùng hợp lí.

Dục Thanh càng đỏ mặt khi nghe cậu nói, thế này cũng quá hư hỏng rồi, xem ti vi mà cũng vậy nữa, cô liếc yêu Thiều Quốc Việt một cái rồi quỳ xuống kéo cái quần đùi của cậu xuống, ai biểu cô yêu cậu chứ.

Biết Dục Thanh dùng miệng, Thiều Quốc Việt hơi tiếc một tí vì không được thưởng thức cơ thể quyến rủ của cô nhưng mà cậu biết cũng muộn rồi, cậu nhỏ của Việt nhanh chóng được giải thoát khỏi sự ràng buộc, nó vươn cao mạnh mẽ trước mặt Dục Thanh.

Dục Thanh không vội chiêm ngưỡng nó ngay mà dùng tay kéo lớp bảo vệ của cây gậy Việt xuống vuốt lên xuống vài cái, cô kề sát môi ngậm lấy hai quả trứng cút đen của Thiều Quốc Việt mà nhấm nháp trước, được Dục Thanh đá bi nên Thiều Quốc Việt sướng tê người, cảm nhận hai quả trứng đang được Dục Thanh nâng niu và đá lưỡi bên trong miệng Dục Thanh cậu như lạc vào cõi thiên thai vậy.

Nhìn bộ cảnh phục của Dục Thanh mà Thiều Quốc Việt càng thêm sướng, nghĩ đến mấy ông chồng của mấy cô công an, cảnh sát mà cậu lại ghen tị với họ, Thiều Quốc Việt ghì lấy đầu Dục Thanh mà dúi sâu vào bên trong họng cô mà lắc. Dực Thanh trợn mắt vì bị nghẹn, cậu làm đột ngột quá khiến cô chưa kịp chuẩn bị, cô muốn đẩy cậu ra nhưng mà vì người yêu cô cố gắng chịu đựng.

“Khụ.......khụ...............khụ” Dục Thanh ho sặc sụa kèm nước dãi trào ra, đây cũng là lần đầu cô bị một cây gậy thọc vào trong cổ họng, cô nghẹn muốn chết, nhưng mà sao cơ thể cô lại không ghét bỏ nó mà hình như còn mong chờ nữa, Thiều Quốc Việt đã biến cơ thê cô thành thứ gì rồi.

“Anh................anh xin lỗi................anh không biết là em khó chịu thế” Thiều Quốc Việt cúi xuống vuốt sống lưng Dục Thanh, cậu cảm thấy có lỗi vì ích kỉ quá, cây gậy của cậu nhanh chóng ỉu xuống vì hưng phấn đã tụt không phanh.

Nhìn Thiều Quốc Việt xin lỗi cùng với tiểu Việt Việt teo xuống như ngón tay, Dục Thanh cảm động, cô biết cậu thương cô thật lòng.

Dục Thanh liếc cậu một cái như trách móc rồi yêu kiều nhả tiểu Việt Việt trong miệng ra, cô đứng dậy chỉnh trang quần áo lại, đã trể lắm rồi.

Trao cho Dục Thanh một nụ hôn nồng cháy tiễn cô đi làm, Thiều Quốc Việt huýt sáo vui vẻ trở về nhà, hôm nay cậu có rất nhiều việc phải làm nha.

…....

Bước vào nhà, tiến tới nhà bếp thì Thiều Quốc Việt ngạc nhiên vì trên bàn là tô mì tôm thơm phức không biết của ai.

“A...........anh Việt ăn đi..........của anh đấy” Bảo Ngọc tươi cười nói với Thiều Quốc Việt, nghe tiếng cậu mở cửa thì cô bắt đầu cho nước nóng vào tô mì sẵn.

“Của anh hả............hehe..........cảm ơn em” Ngửi thấy có mùi trứng chín nữa nên Thiều Quốc Việt biết tô mì của cậu có trứng nữa nha, thật là ngon.

“A............mì tôm thơm quá.................cảm ơn nha” Thiều Quốc Việt chưa kịp chạm tay vào tô mì của mình thì một bóng dáng quen thuộc nhanh chóng nhào đến trước bưng tô mì đi trong sự ngỡ ngàng của cậu, Đế Nhất Phương không biết đã đến từ khi nào.

“Của em mà” Thiều Quốc Việt hét lên, cái gã không biết nhường nhịn em út này làm cậu điên lên mất.

Đế Nhất Phương cười ha hả nhổ vài bãi nước bọt vào tô mì rồi đưa cho Thiều Quốc Việt làm cậu xanh mặt, đậu móa cái trò ghê tởm này.

“Đó nhé...................anh đưa mà em không ăn chứ bộ” Đế Nhất Phương cười ha hả cầm bát mì rời đi dưới ánh mắt hình viên đạn của thằng em.

“Để em làm cho anh tô khác” Bảo Ngọc che miệng cười rồi quay lại bếp, cô nhón chân lên cái tủ lấy gói mì làm Thiều Quốc Việt nhìn rõ bên dưới của cô, mới được xuất ra rồi mà máu nóng lại bắt đầu dâng trào trong đầu cậu, cũng phải với một thanh niên sung sức sao dễ dàng thỏa mãn thế được.

Cũng may bụng Thiều Quốc Việt kêu réo làm cậu nhanh chóng bị cơn đói đè đi dục vọng, đợi vài phút Thiều Quốc Việt lại có thêm một tô mì tôm trứng ngon lành từ tay của Bảo Ngọc, vừa ăn cậu vừa quyết định tí nữa sẽ dẫn cô đi mua ít đồ mặc và cả đồ lót nữa.

…..

Buổi trưa, sau khi đi chợ, Bảo Ngọc trổ tài nấu nướng làm Thiều Quốc Việt và Đế Nhất Phương tròn mắt, mấy món ăn thơm phức trên bàn làm nước miếng hai người trào ra khóe miệng.

“Em nấu ăn giỏi thế sao?” Thiều Quốc Việt nhìn Bảo Ngọc hỏi, khi nãy cô đi chợ với cậu được Đế Nhất Phương cho rất nhiều tiền nên hai chị em cô mua rất nhiều đồ mặt, bây giờ cô bé đang mặc chiếc váy màu xanh trông rất dễ thương, mà cũng phải nói hai chị em Bảo Ngọc, Bảo Hân xinh xắn lắm, từ gương mặt lem lút và bẩn thỉu đêm qua thì giờ đây như lột xác thành hai cô bé cực kỳ xinh đẹp.

“Hihi.........chị Ngọc nấu ăn giỏi hơn cả mẹ em đấy” Bảo Hân nhanh nhảu trả lời, cô bé cũng nhìn mấy món trên bàn chảy nước dãi, khi nãy chị còn đem về cả đống quần áo làm cô muốn ngất vì sướng.

Bảo Ngọc ngồi đơm cơm mà đỏ mặt xấu hổ, từ nhỏ mẹ hay đi buôn bán mà trong nhà có em nữa nên cô toàn phải nấu ăn , cô bé cũng rất thích nấu nhiều món ngon cho nên dần dần tài nấu nướng của cô bé 12 tuổi khá là giỏi.

…....

“Ăn nào.........” Đế Nhất Phương cảm nhận được các cặp mắt xung quanh nhìn mình ra hiệu mà mỉm cười, bàn ăn lại có thêm 2 cô bé xinh xắn làm gã cảm thấy khá là vui vẻ, cái không khí gần như gia đình này làm gã thèm muốn bao lâu nay.

…..

Trước khi ngủ trưa, Đế Nhất Phương tập hợp mọi người lại ngổi ở phòng khách.

“Đây là cuốn sổ ghi lại công việc hằng ngày của mấy đứa, từ giờ phải theo đó mà thực hiện” Đế Nhất Phương đưa 3 xấp giấy được đóng ghim cẩn thận cho Thiều Quốc Việt và hai chị em Bảo Ngọc, kế hoạch này gã đã phải soạn thảo cả đêm khi Thiều Quốc Việt mang hai chị em cô bé về.

Thiều Quốc Việt mở vài tờ giấy bên trên ra thì thấy thời gian biểu của cậu là sáng đi học tin học tại trung tâm, buổi chiều thì tham gia lớp võ thuật đối kháng, buổi tối thì tập leo núi nhân tạo đến tận 21 giờ mới ghi là 'cô hàng xóm' làm cậu đỏ mặt, đậu móa thằng cha này.

Bảo Ngọc tò mò lật xấp giấy của mình, cô bé nhìn thấy thời gian biểu buổi sáng là học tin học cơ bản, buổi chiều thì là 'điều người' và buổi tối học ngoại ngữ, thời gian biểu của cô khá rảnh vì các buổi học không chiếm toàn bộ thời gian như Thiều Quốc Việt. Đế Nhất Phương định biến cô trước mắt thành trợ thủ giúp gã làm công việc điều gái cái đã. Dù không hiểu 'điều người' là gì nhưng Bảo Ngọc cũng không hỏi gấp và cô tin tưởng Thiều Quốc Việt sẽ không hại hai chị em cô.

Bảo Hân thấy chị và Thiều Quốc Việt đã lật ra xem mới nhìn lại xấp giấy của mình, thời gian biểu của cô bé là sáng học múa, chiều học akido và tối học judo, cô bé ngây thơ đưa cho chị mình xem.

“Bảo Ngọc và Bảo Hân cố gắng lên, anh hứa hai đứa sẽ có thật nhiều tiền để mua quần áo đẹp và ăn thật ngon ....... haha” Đế Nhất Phương nhìn gương mặt non nớt của Bảo Ngọc và Bảo Hân mà cỗ vũ, gã cũng biết hai cô bé còn ngây thơ lắm, nhưng mà vì kế hoạch của mình cùng với Thiều Quốc Việt , gã bắt buộc phải làm thế, gã tự hứa với lòng sẽ không đẩy hai cô vào chỗ quá nguy hiểm mà sẽ tính toán từng đường đi nước bước sao cho an toàn nhất.

Thiều Quốc Việt thì đọc kĩ tờ thời gian biểu và các hoạt động của mình, cậu không một chút nhíu mày dù lịch của cậu như kín mít, từ 7 giờ sáng đến 21 giờ đêm mới được nghỉ ngơi, cậu đã rất muôn lao vào luyện tập ngay rồi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.