Trở về truyện

Cuồng Lang - Chương 12: Chương 12 : Hiểm Cảnh

Cuồng Lang

12 Chương 12: Chương 12 : Hiểm Cảnh

Đã một tháng kể từ ngày Đế Nhất Phương rời đi, Thiều Quốc Việt rất lo lắng cho gã nhưng mà không biết cách liên lạc với gã, lúc nào cậu cũng để điện thoại trong túi quần phòng Đế Nhất Phương gọi về bất cứ lúc nào.

…....

…....

9h sáng, Thiều Quốc Việt đang ngồi lướt web vì hôm nay là chủ nhật, cậu được nghỉ ngơi thì tiếng chuông điện thoại di động trong túi reo lên.

Thiều Quốc Việt giật mình rút cái cái điện thoại ra, mong không phải mấy đứa tiếp thị sản phẩm với nhà đất, nhìn dãy số xa lạ, cậu cười khổ nghe máy, hy vọng lần này là nó không tiếp thị băng vệ sinh cho cậu.

“...... alo.........Việt hả” Giọng của Đế Nhất Phương bên kia làm Thiều Quốc Việt sững người, là anh Phương, cậu vui mừng đáp

“Em đây..............anh đang ở đâu thế......”

“Thiều Quốc Việt..........đừng hỏi.........nghe anh nói …......không có thời gian đâu............em tìm cách đến chợ Bà Chiểu, tìm đến một quán bán đồ vàng mã ở sâu bên trong, chủ cửa hàng là một bà lão khọm khẹm ........ nói bà ấy 'chuyên bị lộ, mau trốn'........nhanh nhé........gấp lắm....tít.....tít”

“Anh....” Thiều Quốc Việt gọi Đế Nhất Phương vài tiếng nhưng mà tiếng ngắt kết nối vang lên làm cậu biết gã đã tắt máy rồi, ngồi suy ngẫm lại những gì nghe được lại một lần, câu nhanh chóng mặc đồ vô đi tới chợ Bà Chiểu, dù sao anh Phương đã nói là gấp lắm.

Ngồi trên taxi, mấy từ 'chuyện bị lộ' mau trốn của Đế Nhất Phương làm Thiều Quốc Việt phân vân mãi, chẳng lẽ họ buôn bán cái gì đó bị phát hiện hay là bà ấy thuê Phương ca.....bỗng nhiên Thiều Quốc Việt mở to mắt vì nghĩ đến chuyện Đế Nhất Phương làm sát thủ, 'chắc hẳn gã được bà kia thuê đi giêt ai đó nhưng mà bị kẻ thù biết được', cậu nghĩ thế hối tài xế nhanh lên nữa, mạng sống con người đấy.

Tới chợ Bà Chiểu lúc 9h30, hôm nay chủ nhật nên chợ đông lắm, Thiều Quốc Việt hỏi thăm chen mãi mới kiếm được khu bán đồ vàng mã cúng điếu ở một góc khu chợ sầm uất, nhưng mà đầu cậu muốn nổ tung vì đi tới đi lui quan sát thì hàng đống người già đang ngồi trước các quầy hàng, biết ai bây giờ, Đế Nhất Phương không nói ra một cái tên nếu không kiếm đã dễ hơn nhiều.

Đang vò đầu bức tai có nên đi hỏi trực tiếp người ta không thì Thiều Quốc Việt bị thu hút bởi ba gã đàn ông tiến vào khu này, bọn chúng đang hỏi thăm quán đầu tiên của khu vàng mã, nhìn chúng mà bản thân của Việt có một cảm giác kì lạ, vì đi tới đây thì cậu thấy đa số người ta tới thẳng quán quen biết chọn hàng, chỉ có kiếm người như cậu mới đi tới đi lui quan sát, ba gã đàn ông kia cũng quá trùng hợp đi, bọn chúng không mua hàng mà cứ đảo mắt tới lui ở các khu hàng khác, đặc biệt là quầy hàng có người già trông coi.

Đổ mồ hôi nghĩ tới những bộ phim hành động đã xem, Thiều Quốc Việt đoán bọn chúng đang tìm kiếm bà già kia, làm gì bây giờ, Thiều Quốc Việt rối bời không biết xử lí ra sao.

“Này.....cậu muốn mua hàng gì à” Một bà lão gương mặt phúc hậu, đầu tóc bạc trắng, lưng còng, mặc bộ đồ bà ba nâu hỏi Thiều Quốc Việt vì cậu cứ như người mất hồn đứng trước cửa hàng bà vài phút rồi.

“A.........cháu xin lỗi............cháu không mua gì cả..............bà...........bà biết anh Phương không?” Thiều Quốc Việt giật mình vì tiếng bà lão, cậu hết cách rồi nên hỏi đại, bọn chúng mà đến thì dù đã học võ nhưng cậu không chắc mình chống lại được 3 tên kia, dù sao cậu chỉ mới tập với thầy chứ chưa bao giờ đánh nhau bên ngoài bao giờ.

Gương mặt bà lão biến đổi không ngừng khi nghe Thiều Quốc Việt nhắc đến 'Phương”, từ khuôn mặt phúc hậu chuyển sang khuôn mặt âm trầm đáng sợ, khẽ rút ra con dao để bên cạnh dấu sau lưng, bà Lão nhìn Thiều Quốc Việt nói :

“Mày là ai ?”

Thiều Quốc Việt bất ngờ vì sự thay đổi của bà lão, bỗng dưng cậu hiểu ra, liếc qua bọn kia đang đi gần tới chô này, Thiều Quốc Việt hoảng hốt hô khẽ cùng với đánh mắt ra hiệu cho bà lão

“Phương ca nói cháu tới........bà........chuyện lộ rồi..........chạy mau.........bọn chúng tới rồi......”

Bà lão sững sốt nghe Thiều Quốc Việt nói, nhìn theo phía cậu ra hiệu thấy 3 gã đàn ông đang tìm kiếm gì đó, bà nhanh chóng kéo Thiều Quốc Việt vào cửa hàng nhỏ của mình, cả hai theo lối cửa sau trốn đi.

….

“Ê........Chủ cửa hàng này đâu?” Một lát sau, ba tên kia đã tìm đến cửa hàng của bà lão đã cũng Thiều Quốc Việt trốn đi, nhìn cửa hàng không có ai bán hàng mà đồ đạc vẫn bày biện hết ra, một trong ba tên nghi vấn hỏi đồng bọn.

“Nãy tao có thấy thấp thoáng một thằng nhóc đứng đây mà.....” Một tên khác lên tiếng, gã cũng cảm thấy khó hiểu, khi nãy gã có thấy hình bóng thấp thoáng của Thiều Quốc Việt đâu đây.

“Đi hỏi cửa hàng xung quanh xem ai là chủ cửa hàng này, nếu là một bà lão thì chắc chắn đó là mục tiêu của chúng ta, bà ta đánh hơi được nguy hiểm nên đã nhanh chân trốn mất, còn thằng nhóc kia nữa, phải tra ra nó là ai” Tên cầm đầu suy nghĩ một hồi rồi nói với 2 thằng đàn em của mình, phải nói gã rất thông minh.

…..

Nửa tiếng sau, ở một quán nước ven đường cách chợ Bà Chiểu chừng vài km, Thiều Quốc Việt và bà lão kia đang ngồi ở một bàn xa nhất, bên cạnh không có ai.

“Bà...........bọn chúng là ai” Thiều Quốc Việt lên tiếng hỏi bà lão, vừa nãy đi theo lối cửa sau ra ngoài chợ, cậu cũng khá bất ngờ vì chuẩn bị của bà, trên tay bà khi ấy còn là con dao nhỏ, chắc hẳn trước đó bà tưởng cậu là kẻ thù phái tới.

“Là kẻ đã hại chết gia đình con trai ta............ta đã thuê Đế Nhất Phương đi giết kẻ cầm đầu nhưng không ngờ chuyện đã lộ ra............chắc hẳn là bọn chúng đã đánh hơi được gì đó” Bà Lão nhìn Thiều Quốc Việt nói.

“Sao bà không kiện chúng?” Thiều Quốc Việt khó hiểu nhìn bà lão.

“Hừ........nếu ta có chứng cứ thì sao phải thuê Dê Nhất Phường cơ chứ...........ta biết chắc hẳn là chúng làm..........con trai ta làm kế toán nên đã nắm được một vài giao dịch làm ăn mờ ám của công ty dơ bẩn ấy............đến lúc nó đang định công khai thì cả nhà nó bị tai nạn khi đi chơi cuối tuần........cảnh tượng chiếc xe máy tan nát và 3 người nằm lăn lóc lúc nào cũng ám ảnh ta......” Bà Lão lau rơi nước mắt nhớ về bi kịch của gia đình con trai.

“Nếu đó là một tai nạn thì sao?” Thiều Quốc Việt cố gắng suy nghĩ theo hướng tích cực nhất, nhưng dù sao bọn chúng tìm đến bà cũng đã cho thấy chúng liên quan đến cái chết của gia đình con trai bà.

“Không thể..............con trai ta đi xe rất chậm vì bị cận nặng............lại đang chở cả nhà nên nói nó chạy xe máy như chạy xe đạp vậy.................chiếc xe bốn bánh đâm lại là xe ăn cắp.....tài xế sau đó đã bỏ trốn .......lúc ấy gã còn bịt mặt nữa.....tất cả chứng minh chúng đã chuẩn bị từ trước...........sau đó ít hôm ngôi nhà của ta lại bị trộm viếng, đặc biệt đống giấy tờ trong nhà bị lục lọi rất kỹ.......có lẽ chúng nghi ngờ con trai đã đưa cái gì đó cho ta........vì thế ta lẳng lặng trốn đi làm một người bán đồ vàng mã” Lấy lại bình tĩnh, bà lão suy luận vì những việc đã xảy ra.

Thiều Quốc Việt im lặng nghe hết, cậu biết bà lão nói đúng, bọn chúng đang tìm một thứ gì đó, biết rõ chuyện không nhỏ, Thiều Quốc Việt lại càng lo lắng cho Đế Nhất Phương, xem ra gã gặp rắc rối lớn rồi.

Tiếng chuông điện thoại reo lên làm Thiều Quốc Việt giật mình lần nữa, nhìn số điện thoại như hồi sáng, cậu vui mừng bắt máy.

“Alo.......em đây anh Phương.....”

“Đã nói với bà ấy chưa.......” Giọng Đế Nhất Phương khàn khàn hỏi, nghe như đang rất mệt mỏi.

“Em đã gặp bà ấy rồi........em và bà ấy trốn ra từ cửa sau.........bọn chúng tìm tới nơi rồi....”

“Nhanh vậy sao......nói với bà ấy kẻ cầm đầu đã chết nhưng mà bọn chúng cũng đã truy ra hành tung của anh........dù không biêt anh là ai nhưng lần theo dấu vêt thì chúng đã tìm tới bà ấy........đúng là lâu rồi không làm nên để lộ quá nhiều dấu chân cho chúng lần theo..........anh sẽ trốn một thời gian nữa mới trở về............vậy nhé.....tít tít”

Thiều Quốc Việt nói lại một lần cho bà lão nghe, biết kẻ cầm đầu đã bị đền mạng, bà lão lại khóc vì thù của gia đình con gái coi như được trả phần nào, một người gần đất xa trời như bà chả mong gì hơn nữa, Thiều Quốc Việt thì lại cho rằng trả thù như thế còn là quá nhẹ, bọn chúng giết cả nhà con trai bà đấy, nhưng cậu nào hiểu là một người bình thường như bà làm sao có thể đấu lại bọn chúng, cậu cũng vậy, nếu không phải may mắn gặp được Đế Nhất Phương thì giờ đây có lẽ cậu chỉ là thằng ăn xin ở một chỗ nào đó mà thôi.

Nhìn bà lão đón một chiếc xe ôm đi một nơi nào đó, Thiều Quốc Việt chỉ biết cầu cho bà có cuộc sống an nhàn những năm cuối cùng của cuộc đời, cậu quay đầu định trở về.

…..

…..

…..

“Ầmmmmm..................Á...........tai nạn............tai nạn...........có ai không”

Tiếng va chạm mạnh và tiếng người xung quanh la hét làm Thiều Quốc Việt giật mình kinh hãi, cậu quay đầu lại nhìn về phía cuối đường, ở ngả rẽ là một chiếc xe tải, nó vượt đèn đỏ đâm vào chiếc xe ôm chở bà lão, bà và người ngồi trước bị bánh xe cuốn theo một đoạn khá xa đến tận cột điện mới dừng lại.

Hai mắt Thiều Quốc Việt trợn to như muốn nứt ra, vừa nãy cậu còn ngồi cùng bà nghe bà kể chuyện bi kịch của gia đình mình, không ngờ chỉ vài phút sau bà đã ra nông nổi này, nhìn về phía chiếc xe tải, cậu run người vì hoảng sợ, là một trong ba tên khi nãy tìm kiếm ở chợ, hắn leo ra khỏi buồng lái rồi lên một chiếc xe máy gần đó biến mất ngay lập tức.

“Ê nhóc con......” Trong khi mọi người đang ùa lại chỗ tai nạn thì một tiếng đàn ông phía sau lưng Thiều Quốc Việt làm cậu chảy mồ hôi, linh cảm mách bảo cậu là nếu đứng tại chỗ thì cậu sẽ chết, Thiều Quốc Việt vớ ngay chai nước quăng mạnh ra sau hướng theo tiếng gọi kia, cậu chạy nhanh vào một con hẻm gần đó.

“ĐM............đứng lại” Gã đàn ông hét lên đuổi theo cậu, mọi người đang bị vụ tai nạn chú ý nên không ai để ý đến việc một cậu bé bị một gã đàn ông truy đuổi.

Với cơ thể được rèn luyện thường xuyên, Thiều Quốc Việt trốn rất nhanh, cậu luồn lách qua các con hẻm và nhanh chóng làm gã mất dấu của mình, cũng phải nói mạng lưới đường hẻm ở thành phố còn hơn cả mê cung, chỉ cần vài giây là đã có thể mất dấu rồi.

Vừa chạy Thiều Quốc Việt vừa run người bần bật, trái tim cậu đập nhanh và mạnh đến nổi nghe thấy được cả tiếng đập nếu đứng gần, Thiều Quốc Việt sợ lắm, chứng kiến bọn chúng giết người ngay giữa thanh thiên bạch nhật trước mặt mình, cậu đã kinh hoàng rồi, không ngờ chúng tìm đến cả cậu nhanh như thế, nghĩ đến bọn chúng sẽ giết mình, Thiều Quốc Việt lại càng xanh mặt chạy nhanh hơn nữa.

Chỉ còn vài con phố nữa là đến khu nhà của mình, Thiều Quốc Việt ghé vào một con hẻm vắng thở dốc vì mệt đứt hơi, tiếng gọi của gã đàn ông khi nãy cứ như đang vang vọng bên tai cậu làm cậu không bình tĩnh nỗi.

“Cộp.....cộp......tìm ra mày rồi...........hắc hắc...........lần này hết chạy nhé”

Tiếng bước chân chạy tới cùng tiếng cười của kẻ đi săn vì đã tìm thấy con mồi vang lên ở con hẻm nhỏ vắng người.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.