Trở về truyện

Con Đường Đế Vương - Cháp 6: Anh Đã Làm Gì?

Con Đường Đế Vương

6 Cháp 6: Anh đã làm gì?

Cháp 6: Anh đã làm gì?

*T. Như bây giờ đã hiểu đại khái về Không, tuy đã khai mở tiềm lực nhưng T. Như có lẽ đã quá vội vã và cũng vì môi trường, xã hội nơi đây chèn ép hắn trong suốt 10 năm qua nên việc thuần thục sử dụng khả năng đối với hắn là điều không thể. T. Như bây giờ phải tìm cách giải thích 1 số việc cho 1 thằng “ngu” trước mặt*

Haizz..bây giờ ta sẽ nói 1 cách đơn giản nhất để ngươi hiểu.. Ok…

Ukm..

Hắn gật đầu, Như thấy vậy nói tiếp.

Bây giờ ta sẽ ví bộ não con người như 1 chiết bình nhá… khi xưa khi con người vẫn là nguyên thuỷ do bộ não chưa phát triển..cách sử lí thông tin cũng đơn giản..nếu ta nói 1 nguồn thông tin nào đó giống như là 1 cục đá to… bằng cách nào đó có thể đem cục đá to vào chiếc bình vì thế sẽ có 1 số con người có thể hiểu được nhưng vì quá to nên họ không thể nhận thêm nguồn thông tin khác…sao này trải qua hàng ngàn năm…bộ não họ cũng phát triển dần…cách họ sử lí thông tin tốt hơn, bằng cách họ đã “đập” những nguồn thông tin thành nhiều mảnh đá nhỏ rồi nhét vào bình nhưng trong “chiếc bình” ấy vẫn còn nhiều khe hở, vẫn còn những “cục đá” to nhỏ khác nhau không làm kín cả “cái bình” được..rồi sau này cũng trải qua hàng ngàn năm thì thông tin cũng được mài giũa, cắt gọt đúng cách nên họ càng ngày càng thông minh…tới bây giờ con người nơi đây đã sử dụng 1 cách khác để sử lí nguồn thông tin đó là mã hoá chúng thành dữ liệu thế là 1 “chiếc bình” có thể giữ được nguồn thông tin to lớn….

Như thì nói thao thao bất tiệt. Còn hắn thì chữ hiểu chữ không, nói tóm lại hắn bây giờ xem ra còn ngu hơn trước… nhưng khi nghe thì lại thấy càng ngày càng không hợp lí..

Lạc đề rồi cô nương, tôi hỏi là hỏi sao cô nhớ nhiều được chứ không phải hỏi cách sử lí thông tin của con người ở trái đất này.


Ngươi nhảy vào miệng ta ngồi lun đi… HuHứ đang kể chưa tới đâu hết xía xía vào àk…mắc nói lắm àk…

Đang kể mà lại bị ngắt ngang, tụt hết cảm hứng để giải thích, Như phồng má, ngón tay thon dài chỉ thẳng vào mặt hắn, như để chỉ đích danh của kẻ làm mất cảm hứng.

Còn về phía hắn thì đang lâm tình trạng ngu và đang cảm thấy rất tò mò về người trước mặt rốt cuộc là dạng “quái thú” nào? Hắn cảm giác muốn hỏi chuyện này mà lại thấy T. Như trả lời chuyện kia thì thấy ức chế lắm. Nhưng cũng đành nhẫn nhịn chịu “lép vế”.

Dạ tôi sai rồi.. Cô cứ kể tiếp đi…mai mốt không dám vậy nữa haizz..

Như ngồi đấy trước đống đồ ăn to bự chà bá…nàng khoanh tay, đầu quay sang 1 bên tỏ ý không muốn nhìn hắn, hai mi nhắm lại lâu lâu lại hé lên nhìn trộm hắn rồi nhắm lại… Lúc nghe hắn xin lỗi thì miệng nàng khẽ cười nhưng rất nhanh bị nàng dấu đi, khuôn mặt quay về phía hắn ra lệnh.

Vậy thì tốt… a..nhưng mà ngươi nói sai thôi thì vẫn không được.. A. Hay là ngươi khoanh tay nói xin lỗi lại đi nà….

Hắn cứng họng..không có cớ để nói lại bà cô “quỷ” mà còn “ranh ma” này.

Sao? Không đồng ý à….hãy xin lỗi ta đi nà… Nhanh cái nà…mà còn phải đứng 4 chân, làm mặt heo, còn kêu tiếng chó, con làm thêm động tác cho đái nữa..… NhNhanh lên mau đi.. Mau xin lỗi tai đi nhanh lên….


Ờ… ờ..

Bị Như tấn công liên tục, làm hắn rối lâm vào trạng thái khủng hoảng, hắn không thể nào suy nghĩ kịp cái gì cả, mắt thấy gì, tay nghe gì hắn điều không rõ nữa hắn có cảm giác mất dần kiểm soát, khi bị Như hối thúc hắn tự động đứng 4 chân, khuôn mặt bắt đầu méo thành con heo, kêu tiếng chó mà lúc vừa nối thì cũng nhấc 1 chân sao lên làm gì chắc ai cũng biết…

Tôi…tôi xin lỗi cô…gzâu..gzâu…gấuú…. u tôi không dám vậy nữa… XiXin lỗi cô gâu…gzâu…

Hi…hi..hix..hix hahahaha… HAHA.. HA

Khi nghe được xin lỗi Như cười khúc khích cố kiềm nén lại, nhưng rồi cũng chịu không được nàng ôm bụng mình té ngửa ra sau mà cười lớn.

Hắn đang lờ mờ sờ thì tự động giật mình choàng tỉnh, hắn cảm thấy sốc nặng khi nhớ lại những hành động vừa rồi của mình, thật sự hắn vẫn không nghĩ ra là mình tự động xin lỗi như vậy…chỉ có cách duy nhất lí giải là “bỏ thuốc*” (*:là từ mà mấy bà 8 xóm em hay xài, khi bị ai đó dụ rồi luộc hết tài sản của mấy đứa trên TV). Nhưng có sốc đến mức nào đi nữa thì bốn từ ‘mất hết hình tượng’ lúc nào cũng nằm trong đầu hắn khi gặp 1 bà điên vừa ôm bụng cười đến chảy nước mắt, đôi lúc 2 bàn tay nắm lại đập xuống nền trống đen thui dưới chân rồi đến quơ loạn xạ, tóc thì rối nùi..hắn thật sự không hiểu con gái thời đó “điên” đến vậy sao, mà hắn thấy chuyện này cũng có vui gì đâu mà thằng tác giả tả T. Như cười như đúng rồi.

Haha…ha..àk..ừm…ta xin lỗi…ta..ta hơi quá…bụm.. haha… Haha


Như cũng cảm thấy hơi quá đáng…cố chỉnh lại tâm tình của bản thân, nhưng khi nàng cảm thấy mình bình tĩnh nhất có thể, thì nàng lại thấy cái mặt xệ, 2 mắt nhìn chằm chằm vào mình, tạo nét lạnh lùng, nhưng không hiểu nàng suy nghĩ cái giống gì lại phá lên cười ha hả. Hắn cũng chả có gì vui ở đây cả dù gì thì hắn cũng “bị chơi” chứ có phải “được chơi” đâu mà vui sướng nỗi cái kiểu gì…

Này đủ chưa… vui lắm sao mà cười chứ?

Hắn hết chịu nổi với bà điên xinh như tiên này, nhưng cũng vì vậy mà hắn hiểu được cái chân lí cuộc đời “ cuộc sống không hề cho ai tất cả” và cũng như “cuộc đời không có cái gì gọi là hoàn hảo” ví dụ điển hình thì nằm ngay trước mắt.

Được rồi….từ từ…hít hà hít hà… phù phù ( thở sâu)…

Như cũng biết mình đi xa lắm nhưng nàng cố kiềm nhưng lại không được, mỗi lần nhớ đến thì nàng lại cười 1 cách không giấu giếm.. Nhưng chuyện gì thì cũng phải có chừng mực của nó..chúng ta có câu “vui thôi đừng vui quá” nên nàng cũng phải dồn nét cảm súc của bản thân.

Được rồi…ta đã kể tới đâu rồi nhĩ.?

Nàng cũng bắc đầu bình tĩnh lại, quay lại trạng thái lạnh lùng như trước nhưng nhìn khuôn mặt nàng đâu đó có nét thoải mái tươi tỉnh, có lẽ trong những năm qua nàng không có gì để xả stress, cũng như cũng chả có ai để nói chuyện và giỡn. Ngày hôm nay phát tiết hết ra cũng làm cho nàng vơi đi nỗi cô đơn năm nào.

Àk…nhớ rồi… Ta không phải là lạc đề mà là ta muốn nói cách con người sử lí với nguồn thông tin và bộ não cũng giống như cái thẻ nhớ, nhưng không sự vật nào là hữu hạn…rồi cũng sẽ có lúc nó đầy đi.. Nhưng với ta..ta đã chết..ta không còn là ‘sự vật’ có thực tồn tại trên thế giới nữa, như vậy não của ta không còn thì cũng không còn “bình chứa” như thế ta có thể tiếp thu nguồn thông tin 1 cách vô hạn…

Hắn nghe cũng hiểu hiểu dần. Nhưng vẫn có cái sai sai.

Không đúng. Nếu cô chết rồi, não thì sẽ không còn, vậy nguồn thông tin không có cách nào để chứa nữa, vậy chẳng khác nào tiếp thu bao nhiêu thì cũng sẽ mất bấy nhiêu vì không có cái nào để “đựng” nữa.

Sai…sinh vật tồn là nhờ 2 yếu tố, 1 là linh hồn, 2 là thể xác,… Thế giới của cậu vốn dĩ không hề….àk…ờ…àk…

Như đang cố gống cổ lên cãi, nhưng vì lí do nào đó kể cả thằng tác giả cũng không biết … nàng im lặng … nàng suy nghĩ…1 thái độ nghiêm túc…. Và đây cũng là lần đâu tiên hắn nhìn thấy nàng như vậy, nhưng hắn lại tò mò hơn..


Tại sao?

Không tại vì cả, ta nghĩ chuyện sẽ đến đây thôi câu hỏi này hãy để lúc khác ta trả lời vậy.. Cũng gần sáng rồi, ngươi cũng nên thức dậy thôi

Như nhắm mắt, trả lời qua loa cho xong việc, tay nàng vẫy vẫy tỏ ý đuổi đi. Rồi bỗng nhiên sau lưng hắn xuất hiện 1 lỗ xoáy, tuy xung quanh hắn là màu đen nhưng hắn vẫn nhìn rõ cái lỗ xoáy đó, sau đó hắn cảm nhận được có 1 lực hút, hút hắn vào trong..cho dù hắn cố vùng vẫy cỡ nào đi nữa, hắn vẫn bất lực vẫn bị cái cỗ xoáy kia hút vào. Hắn không không hiểu, thực sự không hiểu nguyên do là vì sao, hắn muốn biết, biết rõ hơn…điều đó là sai sao? Cái lí do trời sáng thực không phải cái giải thích thích đáng với hắn ngay tại lúc này.

Tại vì sao? Có chuyện gì lớn lao đến nỗi mà tôi không thể tiếp nhận hay sao?

Không gì cả chẳng qua ta không thể trả lời cho ngươi ngay tại bây giờ, sau này ta cũng sẽ phải nói cho ngươi thôi. Đến lúc đó ngươi biết cũng chưa muộn… thôi đã đến lúc ngươi dậy rồi…mau đi kẻo đi học muộn bây giờ…àk quên ta đã thêm 1 vài thông tin vào não ngươi rồi đấy hi vọng sẽ có ích cho ngươi.

Goodbye, we will meet again tomorrow night (dịch: tạm biệt, tối mai chúng ta sẽ gặp lại).

Khoang đã..từ từ…………………

T. Như khẽ mỉm cười, vẫy tay với hắn. Còn hắn thì tò mò muốn nhiều hơn, chứ không phải nữa biết nữa không này, cảm giác khó chịu vô cùng. Nhưng cho dù có làm gì thì hắn vẫn bị hút vào trong cái lỗ xoáy ấy, và rồi…

TỪ TỪ ĐÃ..TÔI CÒN CHƯA HỎI XONG MÀ…

Ák……

Tiếng nói là tiếng của hắn, còn tiếng la là của một cô gái, một cô bạn mới “quen” của hắn, Ngọc. Nhưng tại sao nàng lại la đến vậy?

Lí do là nàng, ngày hôm nay nàng tự dưng lại đến nhà của hắn, rủ hắn đi học cùng với mình. Việc tìm nhà của hắn khá đơn giản, lúc tối hôm qua nàng đã lén chui vào phòng của mẹ nàng (Bính) tìm danh sách lớp và tất nhiên trong đó có cả địa chỉ nhà của hắn. Nhưng có địa chỉ nhà là 1 chuyện còn việc tìm nhà lại là 1 chuyện khác, sau 3 phen đi lạc và hỏi thăm 16 người nàng cũng đã tìm ra nơi cư trú của hắn, 1 ngôi nhà tranh rách nát. Nàng vừa bước vào nhà là có 1 mùi hôi khó chịu của đống rác kế bên nhà và cách “bố trí rác” trong nhà bốc lên xông nhẹ nhàng vào mũi nàng. Nhăn mặt, nín thở, đeo khẩu trang,…cũng chả làm bay cái mùi “thơm” ấy… bỏ qua tất cả nàng bắt đầu nhìn ngó xung quanh, nàng “cảm thán” 1 chữ TỆ cho ngôi nhà này và rồi… nàng cũng gặp hắn đang ngủ nướng trên chiếc giường cũ kĩ, nàng bước lại nhìn hắn, ngồi xuống giường kế bên hắn, nàng cảm thấy tiết thương cho số phận của hắn, cùng là con người sao lại có 1 sự chênh lệch lớn như vậy, nàng thấy hắn đổ mồ hôi, chiếc khăn trong cặp …nàng lấy lau cho hắn…nàng bất giác cảm thấy lâng lâng, có lẽ là hạnh phúc của cái mới chớm nở yêu nhau, có lẽ là thương hại cho 1 con người hoặc chỉ là tình bạn với nhau thôi..cho dù có cảm giác nào thì nàng vẫn luôn muốn tốt cho hắn….NHƯNG… bỗng hắn la lớn rồi quơ tay loạn xạ vô tình…chạm vào cái gì đó mềm mềm cái đó nằm ở trước ngực của những cô gái trẻ… phản xạ hợp lí

Aaaaaaa….

Tại sao? Tại sao anh dám…..*CHÁT*..Hứ

Hừ..hả…ák…. Trời sập hả…

Hồi nãy nàng còn cảm thấy thương hắn, nhưng bây giờ đối với nàng, hắn là 1 tên biến thái…. Còn hắn thì éo hiểu cái con mịa gì hết cả, vừa bị T. Như đuổi ra khỏi giấc mơ mà trong lòng còn cảm thấy uất ức thì lại tiếp thêm vụ của Ngọc, còn mớ ngủ bị tát 1 cái ngáo luôn, tội thằng nhỏ….

Trời sập cái đầu của anh…sao anh dám làm thế với tôi hả…

Ngọc thì nóng bừng bừng, tay nhéo mạnh vào eo hắn, làm hắn nước mắt thành dòng…

Làm… Làm gì cơ..

Hắn đã ngu rồi mà còn ngu thêm, hắn nhìn thấy thái độ của Ngọc, thực chả biết mình đã làm gì sai, còn cái khác là tại sao Ngọc lại có mặt ở đây?

Anh…anh đã làm điều đó rồi mà nói vậy hả… huhu…

Ngọc ngồi luôn đấy, khóc ròng, mắt nàng đỏ lên rồi từng giọt từng giọt chảy xuống đều hai bên má. Đầu hắn như một quả boom phát nổ, không biết hắn đã làm gì với Ngọc, hắn lúng túng ngồi dậy lấy tay bịt miệng của Ngọc, tránh mọi người xung quanh chú ý, không khéo lại hiểu lầm hắn hiếp dâm con gái nhà lành rồi mệt…

Huhu….HUHU….HUHU…HUUUUUUUU………

Nhưng chuyện đâu phải kết thúc dễ dàng, Ngọc hiểu rằng hắn bịt miệng là để cố giấu diếm “việc làm” của mình nàng càng khóc to hơn, nàng có cảm giác rất buồn và nàng nghĩ đã hiểu được con người thực của hắn ‘một kẻ biến thái không hơn không kém, đã nghèo thì cũng nghèo luôn đạo đức”.

Còn hắn…từ đầu “mùa” đế cuối “mùa” chả hiểu vấn đề nào cả. Lần đầu tiên hắn đối mặt với 1 cô gái khóc, không biết làm gì, mỗi lần thấy nàng khóc to hơn khiến hắn khó chịu, cái cảm giác thấy nhói trong lòng, tim hắn lúc nào cũng mách bảo hắn làm thế nào đi chăng nữa thì cũng phải làm cho nàng dừng khóc lại, và não của hắn đã giúp hắn cách giải quyết. Lời xin lỗi.

Được rồi….được rồi…tôtruyenc.com lỗi…xin lỗi..giờ thì hãy dừng khóc lại rồi…

Huhuhuuuuu…

Có lẽ không tác dụng…có lẽ vì hắn quá thô lỗ…có lẽ vì hắn lúng túng…hoặc có lẽ hắn quá ngốc…

Được rồi…tôi…tôi xin lỗi mà…tha lỗi tôi nha… từ nay tôi hứa sẽ làm bất cứ điều gì mà cô nói được chưa…giờ tha lỗi tôi nha…

Ngọc nín khóc…nín hẳn luôn…nàng mỉm cười.. hai tay lau đi khoé mắt…nhìn hắn.. có vẻ giận hờn, hay có vẻ tự đắc khi vừa lừa được 1 con mồi sập bẫy.

Hihi cậu đã hứa thì phải giữ lấy lời đó nha….

Đù…..

Hắn vừa mới thức dậy, bị Ngọc hành sấp mặt, chưa đủ tỉnh táo vô tình nói hố 1 lời, khiến hắn cảm thấy mình ngu vô đối….. Còn Ngọc thì hí hửng đứng dậy, quay mặt về phía hắn cười híp mắt rồi quay lưng rời đi, tới cửa thì dừng lại.

Trễ rồi, mau thay đồ rồi còn đi học nữa..nhanh đấy…

Ờ… UƯỪ.. Ờ…

Hắn ngồi đó, cố tiếp thu, xử lí các dữ liệu đã xãy ra nãy giờ…kết quả cho thấy hắn bị lừa một vố rất đau…

Nhanh lên….trễ lắm rồi..

Tiếng gọi hối thúc của Ngọc cũng là lúc hắn xử lí xong nguồn thông tin

Àk.. Ờ… UkUk… từ từ…

Hắn biết hắn vừa làm 1 điều rất ngu. Nhưng có sao, như thế chả phải cũng rất tốt sao. Được một cô bạn xinh đẹp “hành” thế thì cũng đáng rồi còn gì, đâu phải ai cũng được như thế đâu. Hắn mỉm cười rồi đứng dậy, chuẩn bị thay đồ và đi học….với cô bạn xinh đẹp….

Này hồi nãy tôi làm gì mà… mà cô khóc thế

Ơ thế sao anh vẫn chưa biết đã làm gì tôi àk…

Có..biết cái gì đâu… mới ngủ vậy mà…

Thôi tôi không biết anh đã làm điều gì đó với tôi, anh phải có trách nhiệm

Nhưng điều đó là điều gì?

Anh không cần biết…

Nói đi…

Ák… AÁÁk.. Nhột mà… đừng chọt ét nữa mà.. Haha

Nói nhanh… KhKhông thì chết này…

Haha không.. Ha.. Không nói haha…

Này thì không nói này…

Haha…

Hết cháp 7.

*vừa mới viết xong, nên còn sai chính tả, hihi*

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.