Trở về truyện

Con Đường Đế Vương - Cháp 3: Thua Cả Súc Vật

Con Đường Đế Vương

3 Cháp 3: Thua cả súc vật

Cháp 3: Thua cả súc vật

Tại sao lại không được? Bạn với bạn xin lỗi nhau là chuyện thường.

Bích thắc mắc khó hiểu, nhưng thật ra nàng cũng biết về Không, nàng cũng chán ghét về hắn à mà không chỉ có hắn nàng luôn luôn cách biệt với đàn ông, có lẽ vì chuyện của chồng mình. Cho dù vậy nàng cũng là 1 cô giáo chủ nhiệm nên cũng cũng phải có trách nhiệm sử lí việc này.

Em không thích nó, hơn nữa nó còn là 1 con súc…vật

Bích đang nghe Tuấn nói giữa chừng thì im lặng, khuôn mặt hơi mất bình tĩnh, với cái IQ cao của mình thì cũng đủ khả năng ghép từ sao cho hợp lí, nhưng nàng vẫn phải bắt ép hắn nói ra.

Cậu đang nói gì thế, cậu xem Không là gì nào?

Biết mình đã hố, nhưng Tuấn bây giờ cũng chả bận cái tâm, trước mắt phải đối mặt với “quái vật” trước mặt mình.

Em.. Em nói nó là..là 1 con súc vật thì sao nào, đã là 1 con súc vật thì mắc cái cớ gì để tôi xin lỗi nó.


Tuấn lúc đầu thì hơi lo sợ với Bích, nhưng hắn lại ỉ lại gia thế của mình, còn với 1 thằng tự cao, hắn xem trời bằng vung thì đố ai làm nó sợ được. Đổi lại, điều đó đối với Không, thực không đáng chú ý, hắn thảnh thơi ngồi vào bàn xem phim miễn phí đôi lúc hắn còn cười, cười vì lí do nào thì chỉ có hắn mới biết.

Cậu..sao cậu nói vậy với bạn mình, thật không đáng ra gì, hôm nay tôi phải phạt cậu, mau lên phòng hiệu trưởng gặp tôi. À còn nữa mau mời phụ huynh vào đây luôn.

Bích nghe được lời nói đó nhất thời nổi giận quát với Tuấn, định quay đi thì nghe Tuấn nói.

Tôi không đi thì cô làm gì được tôi. Về phụ huynh tôi cũng không muốn gọi thì sao nào.

Tuấn mỉm cười nói chuyện như việc đó chẳng quan trọng là bao. Nhưng điều đó lại khích thích tính tình của Bích, cứ ngỡ chuyện này sẽ giải quyết 1 cách đơn giản nhưng không được nữa rồi.

Thì sao nào? Được nếu cậu đã nói thế thì ok, tôi sẽ không mời cậu lên phòng hiệu trưởng nữa mà tôi sẽ xử lí việc này ngay tại bây giờ.

Bích nói với 2 côn mắt đằng đằng sát khí.

Cô…cô tính làm gì tôi? Cô đã quên cha tôi là ai sao? Cô không nhớ thì tôi nhắc cho cô biết cha tôi là chủ…ti..


Chưa kịp nói hết, thì bị Bích ngắt lời còn tỏ ra vẻ khinh bỉ.

Thế thì sao? Chủ tịch thì làm cha sao? Tôi đây không sợ, cậu nên nhớ tôi là chủ nhiệm của cậu, hơn nữa tôi còn là chủ tịch của ngôi trường này xét về vai vế tại đây tôi sợ cha cậu còn thua xa tôi. Sao? Cậu còn ỷ vào cha mình mà làm càng không.

Cô…cô được lắm, được lần này tôi tha cho hắn nhưng còn lần sao thì tôi không biết hắn còn có sống ổn không. Àk quên, thưa cô hôm nay tôi có bệnh xin phép cô hôm nay tôi về

Tuấn cảm thấy dựa vào uy của cha mình không được nữa nên cắp đích chuồn lẹ tránh xãy ra sự việc ngoài ý muốn, thừa dịp xin nghĩ đi về vì còn có cuộc hẹn các em yêu của hắn tại quán bar Trinh Nguyên tại gầm cầu Mất Trinh.

Được, à còn nữa cậu nói với cha của cậu là tôi xin hỏi thăm sức khoẻ nhá, còn về việc cổ phần của ông ấy tôi đang suy nghĩ là có nên bỏ đi không.

Bích thong thả nói 1 câu một cách vô tư, nói như chả có việc gì xảy ra cả, nhưng hai mắt của nàng lại ẩn chứa vài tia lạnh lùng.

Hừ…..


Tuấn như đứng hình khi nghe những lời vô tư kia, nếu mà cổ phần của cha đầu tư vào trường này bị huỷ bỏ thì sẽ gây tổn hại lớn cho công ty của cha hắn vì tiền lãi suất ở đây không nhỏ. Lần này hắn gây 1 tội lỗi lớn rồi, nói không chừng vì việc này mà cha hắn đuổi hắn đi luôn, hắn biết rất rõ tích cách của cha hắn ‘yêu tiền hơn yêu con’. Hắn thực sự lâm vào hoản loạn nhưng vì thể diện nên cố kiềm nén diễn sâu rồi chuồn lẹ.

Haha, chết chưa con, đụng vào ai không đụng lại đụng vào cô Bích

Lần này haizz nói không chừng hắn bị đuổi khỏi nhà lun quá, tiết thật mất 1 khoảng tiền lớn rồi.

Mày đó chỉ biết lợi dụng hắn, hắn hết tiền rồi giờ mày tính làm sao.

Bỏ nó chứ sao, tao đẹp như thế thiếu ai mà có thể moi móc chứ haha

Haizz thấy hắn cũng tội mà thôi cũng kệ haha

…..

Tiếng bàn tán trong lớp lại rộ lên,rõ ràng nhất là lời 2 con gệ của Tuấn nhưng cũng chỉ là khai thác cái “mỏ tiền” từ hắn mà thôi.

Duy chỉ có 3 người im lặng là Không, Ngọc và Bích. Không thì không tỏ thái độ gì cả, ngồi im ru đôi lúc còn ngáp ngáp như chuyện đéo liên quan đến mình. Ngọc lại nhìn chằm chằm vào hắn, thấy thái độ hắn bất thường trong lòng lại sinh ra tò mò tự dưng lại thấy người con trai trước mặt vô cùng bí ẩn, từ 1 thằng không bằng súc vật lại biến thành 1 người vô cùng, vô cùng kì quái. Còn Bích lại nhìn hai đứa, đứa thì làm mặt không liên quan, đứa thì nhìn đứa còn lại mặt giống như đứa còn lại thiếu đứa này vài triệu. Bích lại còn tưởng con mình thích Không luôn chứ, nhưng dù vậy nàng cũng không quan tâm lắm, dù sao cũng là tuổi học sinh mà.

Thôi các em im lặng, chúng ta vào chỗ ngồi rồi học thôi các em.

Nghe cô Bích nói cả lớp đồng loạt im lặng, nhanh chóng tiến vào chỗ ngồi của mình, họ làm như mình là học sinh ngoan lắm vậy , thực ra ai cũng biết khả năng bá đạo của Bích nên ai cũng không dám làm càn. Nhưng sau khi tiết học Bích kết thúc thì tất cả các tiết còn lại thì nghĩa của từ “chợ” ra sao thì ở đây i như vậy.

Bích là giáo viên giảng dạy môn toán, nhắc đến toán thì ai cũng nói là số với số khô khan lắm, cứ mỗi lần nhắc đến học toán thì đa số các học sinh sẽ học ngủ trước, nhưng nàng là giáo viên giỏi nên điều đó sẽ không xãy ra, nàng rất biết cách điều tiết lớp học, không gây ra nhàm chán, hơn nửa nàng còn lâu lâu pha vài trò vui để các học sinh giảm căng thẳng, đúng là 1 giáo viên yêu nghề. Trong lớp ai cũng chăm chú học duy chỉ có 1 thằng chó ngủ ngon lành, đối với hắn thì hắn không thích học lâu cho lắm, thực ra tư tưởng này là do hồi sáng hắn mới có, chỉ xem qua tất cả các môn trong thời gian ngắn hắn đã nhớ rất rõ từng lời, từng chữ, từng con số, cách làm vì thế học xong rồi thì cho ngủ chứ làm con mẹ gì nữa giờ.


Được rồi, trên bảng là 1 câu làm bài khó được sử dụng làm đề thi cho năm đại học. Đa phần các thí sinh đều không được trọn điểm với câu này. Nên cô chỉ giới thiệu và làm luôn vì các em chưa có khả năng làm được bài này.

Rồi thời gian trôi qua cho tới lúc Bích viết đề đại học làm, cả lớp đang đồng loạt chú ý xem, và cố gắng nhớ lại cách làm để sau này có gặp cũng không bỡ ngỡ. Đệt mịa duy chỉ có 1 thằng đang

Khò khò… thơ..thơtruyenc.comơm quá..

1 thằng khác đang xem cô giảng bài thì nhìn sang gặp Không, lúc đầu hắn cũng nghĩ dù sao bài cũng khó với súc vật như vậy thì ngủ đi cho phẻ, còn giờ lại mớ nữa tức quá nói thành tiếng.

Má nó còn mớ thấy cái gì mà nói thơm nữa, nước dãy chảy ướt hết cả càm.

1 thằng khác nữa thấy vậy cảm thấy khó chịu ‘1 cô tiên đang giảng bài vậy mà ngủ cho được hơn nữa nó còn cái gì đó thơm nữa’, tức quá không biết làm gì chợt nghĩ ra cái gì đó không biết chỉ thấy đôi mắt hiện lên vài tia gian xảo.

Ê..này thằng sú..c à không bạn…bạn ơi cô kêu bạn lên làm bài kìa, nếu không cô phạt bạn quỳ gối đấy…

Đang ngủ ngon lành mớ thấy 1 đống đồ ăn thơm phức, vừa cằm miếng đùi gà còn đang chảy dầu lên miệng chưa kịp cắn thì bị đánh thức.

A…ngon…Gì… Hử …Hử…hả…?

Thằng đó nhắc lại 1 lần nữa cố làm như vẻ nghiêm trọng hoá vấn đề.

Cô kiu bạn lên làm bài kìa nếu không cô phạt quỳ gối.

Gì…ừ…ừ..

Thấy đã gạt được thằng Không hắn mỉm cười gian xảo, để ý sung quanh có ai thấy được hành vi của mình không, haizz đáng tiết là bị lộ hết 3 4 đứa bắt gặp được nhưng điều đó không quan trọng bởi vì ai cũng cười tỏ vẻ hợp tác nên thằng đó cũng chỉ cười cười xem kịch sắp diễn ra. Và rồi nhân vật chính chúng ta ngáp ngáp vài cái, vươn vai vài cái, chùi nước giãy dính trên miệng vài cái, sao đó đứng lên trong sự ngạc nhiên của mọi người trong đó có Ngọc ‘hắn làm gì thế, lên cơn à?’ và sự cười không ngập miệng của mấy thằng ngồi sau. Không chậm rãi bước ra tiến vào bảng.

Này cậu làm gì thế, cô đang giải bài mà, về chỗ ngồi đi

Ngọc lên tiếng nhắc nhở, nhưng không làm cản được bước tiến của hắn, Ngọc nhìn lại phía sau thấy vài thằng cười muốn rớt cái quai hàm thì hiểu hiểu được đôi chút. Muốn troll đây mà

Này cậu Không, cậu lên đây làm gì, tôi đang giảng cậu không được phép lên đây

Bích ban đầu thấy Không đứng dậy có chút bất ngờ nhưng nàng là 1 giáo viên giỏi hơn nữa với góc độ quan sát chuẩn nên nàng biết rất rõ Không bị troll* (*:giỡn)

Ủa…chẳng phải cô kiu em lên đây sao. À… Thôi kệ ik lỡ lên rồi thì làm luôn đi

Hắn giờ đã hiểu được vấn đề, tính quay về ngủ tiếp nhưng hắn nghĩ cái gì đó nên tiếp tục ở lại làm bài.

Không được, với khả năng của em thì không thể nào…

Bài này cũng dễ thôi đáp án là 21/11….ừkm con số đẹp đấy.

Hắn bỏ lờ đi lời nói của Bích, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào bài, sau đó hắn nói ra đáp án của bài rồi quay lưng rời đi về chỗ “ngủ” của mình. Vài thằng thấy vậy lại xì xào bàn tán.

Má nó trình lắm sao, mà chỉ cần nhìn rồi nói đáp án

Ui giời, nói không chừng hắn bí quá nói đại thui

Đúng, chính xác là vậy. Nó mà làm đúng tao tự nguyện ở chuồn chạy 10 vòng trong lớp này.

Ban đầu thì lẻ lẻ, rùi sao đó xì xào ầm ra cả lớp. Ai cũng khinh thường hắn, xỉ mói hắn, chê bai các kiểu, duy chỉ có 2 mẹ con Ngọc, Bích là có cử chỉ khác thường, Ngọc thì im lặng nhìn vào hắn suy nghĩ gì đó 2 mắt lâu lâu hiện lên chút khinh bỉ nhưng rất nhanh lại biến mất chuyển sang tia nghi ngờ thật không biết Ngọc đang suy nghĩ cái gì, còn Bích thì lại khác hơn tất cả, bởi nàng biết rõ đáp án hơn ai hếtruyenc.comực ra nếu ai đó làm được bài nàng cũng sẽ không hoảng đến như vậy, nhưng trường hợp lần này là Không làm bài, nàng biết và tất cả trường này điều biết Không là 1 người như thế nào, hôm nay hắn làm được chắc chắc hôm nay có chuyện không tốt lành,nàng lấp bấp môi, khẽ rung cố gắng gặn từng chữ.

Là..làm thế nào…cậ…u làm..được bài..này

Lời nói của Bích như sét đánh ngang tai, cả lớp lập tức im lặng, mọi ánh mắt điều dồn vào Không chờ đợi câu trả lời của hắn, vài đứa khác trong lớp lại chuyển nhìn về thằng mới vừa nói ở chuồn chạy 10 vòng. Thằng ngáo đá nói hồi nãy cảm thấy nhột cái tai, lành lạnh chỗ thằng bé con của hắn, “trời địu, hắn làm bài này được sao” vì chỗ của hắn là bàn bét nên còn tưởng mình nghe lầm ngoái ngoái cái lỗ tai vài cái rồi lại tiếp tục nhìn sự kiện sắp xảy ra. Hồi nãy 4 5 đứa cùng troll Không còn vui vẻ xì xầm với nhau, có đứa đã tưởng tượng ra bộ mặt đơ, ngu đần của Không khi không biết làm bài, ai ngờ nghe lời nói của Bích mặt tụi nó lại thộn ra, miệng há to càm muốn rớt xuống đất, hai mắt trợn trần muốn đứt ra có thể thấy mài tia máu trong mắt nổi lên.

Thì nhìn bài và làm thôi.

Mắt Không hờ hững vốn đã không quan tâm thái độ của cả lớp, khi hắn nói lời này cả lớp như muốn đập Không 1 trận ‘ai đời lại có thể làm bài đại học mà nói vậy được trời’ suy nghĩ của thằng nào đó trong lớp.

Không thể nào bài này là đề thi của đại học, vốn dĩ với 1 người như cậu là không thể làm được. Hay là cậu đã từng xem qua đề này.

Lời nói của Bích trong đó có xen lẫn vài tia khinh thường nhưng khi thấy Không làm được bài này Bích thật sự nhìn Không bằng cặp mắt khác,nhưng cho thế nào đi chăng nữa muốn thay đổi suy nghĩ của 1 người điều kiện thiết yếu là phải có thời gian. Còn Không nghe lời Bích nói thì vẫn bình tĩnh, tỏ vẻ ngây thơ vô số tội ‘diễn sâu thôi chứ thật ra mừng muốn chết’, nhưng lại có chút nộ vì Bích vẫn coi thuờng mình.

Ý của cô là sao, tại sao 1 người như tôi lại không làm được, bộ tôi khác mọi người lắm àk. Với lại cái đề này…tôi nghĩ cô rõ hơn ai hết là trong cái lớp này chỉ cô mới biết được đáp án của bài này.

Bích im lặng nhìn Không, nàng cảm thấy xấu hổ vì mình đã không nhận ra 1 tài năng trước mắt của mình, trước kia nàng khinh thường hắn chẳng qua là đồn của cái lớp này và thái độ học tập của hắn qua lời của Ngọc trong các môn khác, mà hôm nay hắn lại làm được bài này là do hắn chán cảnh giả mạo hay có phải là do mọi người đã quá đáng với hắn nên hắn muốn chứng minh thực lực của mình sao? Cho dù cái lí do nào thì nàng vẫn cảm thấy mình thực sự chưa phải là 1 cô giáo tốt, nàng đã không tôn trọng học sinh của mình bây giờ nàng chỉ muốn là chiếu cố cho học sinh nàng khinh này thật tốt để bù đắp cho thời gian qua cũng như có thể hiểu rõ hơn về hắn. Nhưng sao bây giờ nành thấy hắn rất bí ẩn.

Tôi thực…không có ý đó…,tôi xin lỗi cậu lời của tôi hồi nãy có chút quá.

Hắn nghe được thì mừng ra mặt như lụm được cục vàng trôi sông, mừng thì mừng nhưng mặt hắn thì vẫn vẻ bình tĩnh (diễn sâu) chẳng có chút gì thay đổi nếu có thì nhìn kĩ sẽ thấy cơ mặt có chút thả lỏng, thoải mái hơn rất nhiều. Ngọc cũng khá bất ngờ nhìn mẹ của mình, rồi lại nhìn sang Không nàng suy nghĩ rất nhiều ‘hắn, hắn thực có phải là Không không? Hôm nay hắn thay đổi quá nhiều, từ việc hồi sáng đến làm bài và rồi cái mặt bình tĩnh như việc không đáng quan tâm này là sao? Còn mẹ, hình như mẹ đã thay đổi cách nhìn nhận về hắn, trong mắt của mẹ hình như đã kính trọng đối với hắn, hắn đã thay đổi? Tại sao hắn tới bây giờ mới thay đổi chứ? Hắn hình như đã chuyển sang bộ mặt khác, hay là mình đã quá xem thường về Không nên đã quen với nó, đến khi Không trở lại với chính mình thì mình lại không chấp nhận được? Hắn thực sự quá bí ẩn’ nhưng cho dù nghĩ như thế nào thì nàng vẫn không nghĩ ra sau bức màn bí ẩn ấy là hình dạng của Không như thế nào và cho dù thế nào thì nàng đã khinh thường hắn, nàng thật cảm thất sấu hổ về việc này.

Mặc kệ đi, tôi cũng không quan tâm cho lắm, dù gì với các người tôi cũng chỉ là 1 con chó hoang không hơn không kém.

Lời nói ấy làm tất cả mọi người im lặng, đúng, những lời nói của Không rất chính xác, trong thâm tâm ai cũng có chút gì đó áy náy nhưng vì bị sĩ diện, tự cao che mất họ lại tiếp tục làm ngơ và..vẫn tiếp tục xem thường hắn.

Thì sao chứ, nó đúng là con chó hoang thật mà, lúc trước nó còn liếm giày của tao

Bộ ỷ làm được bài khó thì lên mặt làm cha à

Ừ…nói thật không cần học cũng được điểm như chơi, tao chả cần đến những bài này

Chó thì vẫn hoàng chó hoang mà thôi. Haha

Hắn nghe những lời xì xầm này, hắn không tức mà lại cười, 1 nụ cười khinh bỉ ‘họ cười ta vì ta khác họ, ta cười họ vì họ quá giống nhau’, ‘chó thì sao? Chó có đôi lúc còn xả thân bảo vệ chủ của mình, còn tụi bây? Thực chó còn không xứng’,hắn chỉ suy nghĩ chứ không nói ra vì hắn biết có nói với tụi nó thì cũng như “nước đổ đầu vịt” mà thôi.

Các bạn thôi đi, các bạn có thực xứng đáng khi nói với bạn Không không? Cặn bã xã hội.

Người nói không ai khác là Ngọc, nàng ngồi im lặng nãy giờ, những gì người ta nói xấu Không nàng điều nghe rất rõ, lúc trước nàng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua nhưng lần này lại khác, nàng cảm thấy xấu hổ, nhục nhã khi làm điều đó với Không nàng cảm thấy mình không bằng con súc vật, 1 con người bình thường có cha có mẹ có quyền lực lại đi chửi người không cha không mẹ không tài sản là thằng súc vật trong khi đó mình lại không tài không giỏi và thua người súc vật ấy thì có nghĩa là gì chứ. THUA CẢ SÚC VẬT.

Hết cháp 3

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.