Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 5: Cậu Nhỏ Khiêm Tốn

Ăn Hành Tại Dị Giới

5 Chương 5: Cậu nhỏ khiêm tốn

- Chợp mắt chưa được bao lâu, Lưu Phong nhoài người ngồi dậy vì nghe tiếng gõ cửa phòng mình. Đưa tay dụi đôi mắt nhìn ra ngoài. Trời đã tối rồi còn có ai tìm hắn cơ chứ

Vác bộ mặt uể oải, Lưu Phong mở toang cánh cửa cất giọng oán trách:

-Ai gõ cửa giờ này thế.

Đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt hắn dừng lại trước một bóng đen, nheo đôi mắt cố gắng nhận diện đối phương. Hắn vô cùng ngạc nhiên vì méo biết đó là thằng lờ nào.

-Thiếu gia, tôi đến bán rổ trứng.

Giọng nói của nữ nhân ngập ngừng làm Lưu Phong nhăn mặt.

-Má! Con điên , ai bán trứng giờ này, biến đi cho ông ngủ.

Rồi cánh đóng sầm lại. Bóng đen đứng đó suy nghĩ một lúc nữa rồi xoay người, thở dài, bỏ đi. Chợt cánh của lại mở ra kèm với giọng nói có chút trầm ổn.

-Thôi ta đang đói, cô vào đây đi.

Bóng đen dáo dác nhìn hai bên rồi bước nhanh vào cửa, cánh của lập tức đóng lại. Trong ánh sáng của ngọn đèn dầu, bống đen cởi bỏ chiếc mũ chùm để lộ ra khuôn mặt nữ nhân trẻ tuổi.

-Bái kiến tam thiếu gia.

Cô cất giọng nhẹ nhàng, đôi tay vén làn tóc mai làm duyên. Lưu Phong ngây ngốc nhìn nữ nhân rồi gãi đầu như kẻ vài năm chưa tắm.

-Sao ta nhìn cô thấy quen vậy, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi nhỉ?

Nữ nhân ngồi xuống giường một cách tự nhiên, cô đáp:

-Thiếu gia mau quên thật, sáng nay chúng ta có gặp nhau ở thư lầu. Người có hẹn ta tối nay đến phòng.

-

Nói đến đấy, mặt cô thoáng ngượng ngùng. Lưu Phong thấy cảnh này quen quá, hắn đã nhớ ra cô gái hồi sáng. Ngắm nhìn cô gái một lúc Lưu phong chép miệng lắc đầu.

-A ta nhớ ra rồi, vậy rổ trứng mà cô nói đâu? không phải quên rồi đấy chứ.?

Nhìn mặt ngây ngô của Lưu Phong, cô gái có chút ngần ngừ câu trả lời. Không biết thiếu gia ngốc hay giả ngốc. Nếu việc tối nay mình lén qua chỗ thiếu gia bị phát hiện thì nguy mất. Nhưng đã lỡ đến rồi ta thử liều xem sao. Biết đâu lại vớ được cục vàng.

-Thiếu gia, người là giả ngốc ?

Lưu phong thay đổi sắc mặt, ngồi xuống cạnh nữ nhân. Hắn chậm rãi nói với giọng nghiêm túc. Hắn nói:

-Đúng rồi, là ta giả ngốc đấy! Cô thấy ta có giống không?

Cô gái lặng lẽ gật đầu, mừng thầm trong lòng thiếu gia không ngờ là rồng giữa nhân gian, tâm cơ sâu không thấy đáy lại giả ngu ngơ che dấu thực tài.

Lưu Phong nói tiếp:

-Chuyện! Đến ta còn thấy mình diễn rất tốt và hầu hết thời gian ta xứ nghĩ mình bị điên thật. Khà khà

Lưu Phong vỗ ngực cười lớn làm nữ nhân ngồi cạnh ngớ người không thốt lên thành tiếng. Vậy là kế hoạch nương tựa thiếu gia không có hi vọng gì rồi, trao thân cho một kẻ điên không khéo hắn lại đi rêu rao chuyện này thì cô phải dấu mặt vào két sắt nào cho đỡ nhục.

Nữ nhân im lặng làm Lưu Phong chỉ nghe thấy mỗi tiếng cười của mình. Tự nhiên thấy quê quá, bèn kìm hãm sự sung sướng về tài diễn xuất của mình, Lưu Phong quay sang phía nữ nhân dò xét. Gã trố mắt nhìn sang chiếc áo choàng đen.

-Bộ áo này hay đấy, cho ta nhé.

Chẳng đợi câu trả lời Lưu Phong kéo bộ áo choàng tốc lật lên qua đầu cô gái. Bộ này bán lấy tiền cũng được kha khá. Mà dùng đi làm ăn trộm cũng được vài phi vụ cũng nên. Gã khen ngợi tấm áo choàng một hồi thụt cả lưỡi mới quay sang nữ nhân.

Chỉ thấy cô đưa hai ngọc thủ che mảng thịt mỡ hồng hào phía trên, dời mắt qua dưới thì thấy một vùng không gian quái dị. Nữ nhân này không vận nội y. Thân hình trắng hồng từ đầu đến chân, khuôn mặt cô đỏ rực lúc nào không hay.

Đưa tay lau nước miếng lênh láng vô thức chảy ra, Lưu Phong nuốt ực một cái. Rồi quay đi ném lại bộ áo choàng cho nữ nhân. Hắn lạnh lùng nói

-Cô mặc vào đi!

Nữ nhân tụt cả cảm xúc, thân thể không phải tuyệt mỹ nhưng rất hấp dẫn đàn ông đó chứ, Chẳng lẽ Lưu Thiếu gia giả bộ ngây ngô thực chất định lực trước cám dô rất phi thường. Nữ nhân chợt cảm thấy tủi nhục vì thân thể của mình lại không thể câu dẫn nam nhân.

-Tam thiếu gia, không sao đâu là ta tự nguyện.

Lưu Phong lông mày chợt động, quay người lại trách móc

-Vãi lờ, Sao không nói sớm, làm ta mất công giả làm chính nhân quân tử.

Nữ nhân trau mày, xoắn cả não. Lưu Phong vội vàng ngồi xuống giường tháo nhanh bộ y phục trên người. Để lộ ra thân hình gầy guộc ít cả mỡ lẫn thịt.

Nữ nhân vừa xấu hổ vừa tò mò về cái “ nhất Dương Chỉ” của Lưu Phong, nhưng lửa dục trong lòng Nàng, càng nhìn Lưu Phong càng đi xuống. Lưu Phong cũng cứng cả người nhưng khi nhìn lại bảo bối của mình thì đau lòng chết mất.

-Cái đệch sao bé thế.

Nữ nhân thở dài mất hết hi vọng.

- Chắc tại thiếu gia yếu nhược quá, nó bị teo đi rồi.

Lưu Phong rủa,

-Vãi beep thế thì làm Cái lờ gì được. Má!

Nữ nhân nhìn quả ớt chỉ thiên của Lưu Phong thì tiếc hụi, dạo trước thì nó ghê gớm lắm mà giờ thì gầy gò thay. Nhìn Lưu Phong đang chìm trong tủi nhục cô bèn ai ủi.

-Thiếu gia chịu khó bồi bổ , sau này còn nhiều cơ hội mà.

Tiếng cửa đóng lại, Lưu phong chỉ muốn lập tức chui vào cái ỗ nào đó cho đỡ ngượng. Đúng là

“ Max Nhục”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.