Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 8: Lang Thang

Ăn Hành Tại Dị Giới

8 Chương 8: Lang thang

Trong khi Lão gia đang dùng phương pháp vật lý trị liệu cho nhị nương. Thì đâu đó ngoài kia, Lưu Phong đang không ngừng chửi rủa.

-Đậu mẫu thân, đúng là “ Hữu danh vô thực” mà, chưa được miếng nào lại bị Lão gia sút tung đít. Hừ, lúc gian phu dâm phụ thông nhau thì không thấy mặt. Đến lúc ta ra tay lại thò vào.

Lưu Phong nheo mắt lẩm bẩm

-Làm sao Lão gia bít mà đến cơ chứ ?

Rồi hắn đăm chiêu suy nghĩ, lục lại diễn biến lúc nãy... Được một lúc hắn thì hắn thốt lên.

-Vãi lều, lúc đó đang cao hứng quên đóng cửa tắt đèn rồi...thảo nào..?

Hắn đập vào mặt tự chửi mình

-Cho chừa cái tội ngu nè... Cái tội quên đóng cửa nè?...

...

Bị Lão gia đá khỏi nhà, hiện giờ hắn không nhà cửa, không một đồng dính túi, muốn kiếm cái ăn phải có tiền cái đã. Mà muốn có tiền đương nhiên phải làm việc. Nhưng thân thể hắn yếu nhược như vậy không thể làm việc gì ra hồn. Với cả hắn cũng biết việc gì ở chỗ xa lạ này đâu.

Thôi thì dùng sức không được ta dùng mưu vậy.

Lưu Phong lảng vảng đến mấy quán ăn, lia đồi mắt tìm nơi sơ hở, nhưng hắn xem qua mấy người mua hàng, muốn ăn một cái bánh cũng mất vài đồng. Nơi này lại rộng rãi muốn thò tay ăn trộm thì chưa có miếng ăn vào bụng đã được ăn đấm no mồm.

-Không thể tác nghiệm ở đây được, hắn bèn tìm cách khác.

Một kẻ khôi ngô tuấn tú, ngọc thụ lâm phong ngời ngời như ta Muốn kiếm vài đồng đâu có gì khó, nhưng mà ta lười vác bản mặt nghiêng nước nghiên thành đi xin mấy con mụ bán hàng hám trai. Chuyện này mà vỡ lỡ thì bao tài hoa khuê nữ sẽ tự tử vì đau lòng mất. Không, ta không thể làm các nàng đau khổ như thế được.

Với lại căn bản là đồ ăn ở đây cũ mèm không ai mua. Ta ra ngoài đồng tự đào mấy loại củ, vặt trộm ít rau còn hơn.

Dù gì đồ mình bỏ mồ hôi công sức đi ăn trộm. Đồ dùng sức kiếm ra cũng ngon hơn đồ bố thí.

Thế là Lưu Phong thong dong đi ra ngoài thành. Tìm nơi thôn vắng để hành sự.

Một căn nhà gỗ đơn sơ ven rừng có vẻ là một địa điểm không thể tuyệt vời hơn, luống rau xanh tốt, đàn gà béo ú như dành sẵn cho hắn đến lấy đi vậy.

-Khà khà, đúng là qua cơn bí cực đến hồi thái lai, đồ tươi ngon đã bày ra trước mắt, như chào mời ta sau bao phen chịu ấm ức.

Hắn lom khom núp cạnh bờ rào nhìn vào bên trong. Cô thôn nữ gánh nước tưới rau, tưới luôn tâm hồn đang rỉ máu của Lưu Phong, dáng cô cao gầy tinh chuẩn từng khúc một, làn da nâu sạm bởi ánh nắng lâu ngày. Mái tóc đen, thẳng mượt được buộc gọn lại thả về phía sau, khẽ đung đưa theo từng lần vẩy nước.

-Ôi chà... Cô sơn nữ đẹp quá.

Rồi như kẻ vô thức trước sự cám dỗ Lưu Phong đứng dậy hô lớn.

-Người lạ ơi, xin cho tôi mượn con gà, mượn rồi tôi trả. Không bùng đâu ná.

Cô sơn nữ dừng vội công việc, nhìn Lưu Phong thập thò bên bờ rào bằng ánh mắt ngây ngô, đôi tay cô siết chặt đòn gánh. Cô đáp

-Gà nhà tôi không cho mượn đâu, cậu có gan thì vào mà lấy.

Lưu Phong mừng quýnh người, gã lắc lắc cái mông rồi cao hứng nhảy qua bờ rào. Hắn đã đuối sức nên nhảy Không qua hẳn, cái quần bị vướng vào hàng rào treo lủng lẳng ở đó. Còn hắn thì cắm đầu xuống luống rau vừa tưới nước.

Cô sơn nữ ngây ngô rồi phì cười, chậm rãi đi đến một tay dùng đòn gánh đỡ người đứng dậy.

Lưu Phong cười xuề xoà, ngắt vội lá rau che lấy hạ thể. Cô sơn nữ ngoái đầu về phía sau nhà gỗ.

-Sau nhà có lu nước và mấy bộ quần áo đấy. Cậu tự xử đi

-Đa đa...tạ.

Lưu Phong ấp úng rồi chạy tít ra sau nhà, cô sơn nữ cười khẩy rồi tưới nốt luống rau.

Công việc xong xuôi mà cô thấy gã lạ mặt vẫn chưa đi ra. Cô nhìn sang cái quần treo lủng lẳng trên bờ rào thì lại cười . Không phải cố tình nhưng cô cảm thấy là lạ nên phất tay dùng khí thu lấy chiếc quần.

Một mùi thum thủm bốc lên, cô vận khí quăng gánh nước lên không rồi tùng người đón lấy , bay ra phía sau nhà. Không quên mang theo chiếc quần.

Cô toan bước vào thì chợt ngừng lại, nghiêng đầu vào nhìn trước, nhỡ đâu nam nhân kia còn loã thể thì thật không hay.

Sau lu nước nam nhân đã rửa ráy xong, nhưng hắn đang bận đưa mũi Ngửi bộ nội y nữ nhân vắt trên sào khuôn mặt hắn dạt dào cảm xúc lắm.

Cô sơn nữ mặt đỏ rực vì xấu hổ. Nhưng cố giữ bình tĩnh hắng giọng nói;

-E hèm... Xong rồi thì đi ra đi.

Lưu Phong ngây ngô nhìn sang, rồi nhìn lại bộ nội y. Hắn đáp:

-Ờ, ờ...

Hai người đi qua nhau mà chẳng dám nhìn nhau, à hắn thì nhìn còn cô sơn nữ thì không. Hắn còn nuốt nước bọt kêu “ ực” một tiếng rõ to.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.