Trở về truyện

Ăn Hành Tại Dị Giới - Chương 4: Tình Thế Ngặt Nghèo

Ăn Hành Tại Dị Giới

4 Chương 4: Tình thế ngặt nghèo

Sau một thời gian ở thế giới mới. Lưu Phong không có được bản đồ từ hệ thống lởm. Nên hắn phải tự đi tìm nơi có bán công pháp. Vì đây là một nhiệm vụ đầu tiên có vẻ khá dễ dàng. Hoàn thành được nó hắn sẽ dần thoát khỏi hệ thống.

Cuối cùng hắn đi khắp Lưu Phủ và tìm thấy Lưu gia Võ Thư lầu. Đây là nơi chứa các bí tịch võ học, đẳng cấp võ học từ thấp đến cao. Tầng một là sơ cấp và tầng bốn là trên cả đỉnh cấp. Muốn lên được tầng cao hơn thì phải đạt đến một trình độ tu vi nhất định, theo cấp bậc là võ đồ, võ giả, võ sư, võ quân. Trừ trường hợp có thân phận đặc biệt, đút lót các vị trưởng lão và được hội đồng công nhận là tinh anh đệ tử. Thì mới được tuỳ ý vào trong Lưu gia võ lầu tham khảo bí tịch.

Lưu Phong đi vào tầng một, để tìm một công pháp cho kẻ mới nhập môn. Thấy hắn đi vào, mấy võ đồ đang ngồi chăm chú nghiên cứu công pháp thấy hắn đi vào. Trong Phòng chợt nổi lên một trận xì xào.

-Nhìn kìa Lưu Khùng lại đến Thư Lầu.

-Thằng lờ đấy sao không chết luôn cho rồi, lảng vảng ở đây thật khiến người ta nhột bím.

-Hãm! Mi mà nhột bím vì thằng mắc dịch đó á. Ta phi

-Thế mi chưa nhìn thấy hắn trần như nhộng, chạy lăng xăng quanh khuôn viên đó ư? Thiết nghĩ hắn không bị điên chắc ta rụng trứng cả rổ mất.

-Xí! Cái thứ dở hơi đó ta thèm vào..

Lưu Phong tình cờ đi ngang qua, thấy vậy liền chen ngang cuộc trò chuyện. Của hai cô gái. Bới vẻ mặt lạnh lùng.

-Các cô nói xấu gì ta đấy.

Cô ái nọ bị người bạn đủn ra chỗ hắn

-Là nó đấy, nó nói muốn rụng...

Cô gái kia vội đưa tay bịt cái loa phát thanh của bạn không cho nói lung tung. Khuôn mặt đỏ như gấc, quay mặt đi.

Lưu Phong hừ nhẹ:

-Ta nghe thấy rồi nhé, ngươi muốn bán cho ta rổ trứng phải không?

Hắn nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy ẩn ý, làm cô ngượng ngùng không nói nên lời.

-Có vẻ hấp dẫn đấy, nhưng giờ ta đang bận, hay là tối ngươi qua chỗ của ta.

Lưu Phong tỏ thái độ nghiêm túc lạ thường khiến cô gái thất hồn một lúc. Nhìn cô bạn với vẻ hoài nghi.

Khi hắn đi ra chỗ trưởng lão trông coi mới dám mở lời.

-Có phải thiếu gia hết bệnh rồi không? Trông nghiêm túc quá đi.

Cô gái kia bèn nói vẻ giễu cợt.

-Ôi dào, Chắc gì đã khỏi, chắc lại lấy công pháp về gấp máy bay giấy chứ gì. Hớ, sau vụ việc lần trước gia chủ có lệnh không cho thiếu gia chạm tay vào bất kỳ văn tự nào trong phủ. rồi cô xem, hắn sẽ lại lên cơn bây giờ thôi.

Và như lời cô nói, phía trước quầy quản lý, Lư Phong đập bàn thật mạnh rồi mặt nhăn nhó kêu đau. Hắn đã yếu lại đập quá mạnh cho nên mới bị như vậy. Nhìn hắn suýt xoa cánh tay không khác một kẻ điên lẩm bẩm một mình.

-Cái định mệnh, ta đường đường là thiếu gia sao? Vì cớ chi lão gia không cho ta luyện công pháp?

Trường lão lùn tẹt nhìn hắn với vẻ không quan tâm. Lão bĩu môi nói

-Thiếu gia nên hỏi trực tiếp lão gia thì hơn. Ta chỉ làm theo lệnh thôi.

Lưu Phong gào lên:

-Vãi Beep, trong phủ nhiều công pháp như thế mà không cho ta được một cuốn hay sao? Lão gia ki bo như kẹc.

Tiếng ồn ào làm mọi người hướng chú ý lên người hắn. Đúng hơn là nhân vật đang đứng sau hắn.

-Phong nhi? Con nói cái gì, nói lại ta coi.

Giọng nói đầy uy quyền sao nghe quen thế, Lưu Phong quay lại thì thấy người đàn ông hôm nọ tát mình một cái đau điếng thì đưa tay ôm lấy hai bên đầu.

-A.. Ta đau đầu quá, .. Đây là đâu... Ta là ai..

Lão gia hắng giọng quát lớn.

Nghiệt súc, ngươi đừng giả vờ... Ta cho ngươi công pháp ngươi lại xé đi gấp nhăng gấp cuội, ta cho ngươi ngọc giản ngươi lại mang đi chùi đít... Chuyện đó cũng bỏ đi, vậy mà hôm kia ngươi dám có hành động phi lễ với nhị nương.

Lửa giận theo từng câu nói bốc lên phập phùng.

-Nhà ngươi còn dám lảng vảng đến đây gây Chuyện. Mặt mũi của ta ngươi để ở đâu hả... Cút đi cho ta.

Cơn giận dữ lên tới đỉnh điểm. Toàn phòng im thin thít nín thở nhìn lão gia vận khí vào chân trái, sút thẳng vào mông Lưu Phong làm hắn một hơi bay ra ngoài.

Tiếp đất không thể thê thảm hơn Lưu Phong chửi toang toác.

-Cái định mệnh. Không cho thì thôi sao phái đá người ta như thế. Bộ không thấy tôi có chân hay sao.

Giọng nói nhỏ dần và tắt hẳn khi hình bóng Lão gia loé qua cửa chính nhìn hắn trừng trừng chưa hả dạ.

Lưu Phong xoay người, xoa mông lững thững đi về phòng. Miệng làu bàu

-Không cho thì thôi, ông đây cóc thèm. Ta ra ngoài chợ tìm mua đại một cuốn sao phải xoắn.

Hắn đi nhanh về phòng lục tìm đồ đạc có giá trị để ra ngoài bán, Nhưng than ôi chẳng có đồ gì quý giá cả. Lão gia đối với thân phận này bạc bẽo đến mức thảm. Cũng ngang với mấy tên hầu thôi. Chung quy cũng tại cái hệ thống làm hắn xuyên qua thân phận ngặt nghèo này.

-Mà thôi ngủ đi đã, bị đánh ê ẩm mấy ngày nay. Đúng là xui vãi lều.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.