Trở về truyện

Vô Hình Thần Công - Chương 197

Vô Hình Thần Công

219 Chương 197

Một lúc sau, tâm quyết băng lãnh của Hoa Cầm lại bùng lên, nàng ta tức giận bản thân yếu đuối, lại để cho tình cảm chi phối làm hỏng hết kế hoạch, vậy là trong phút chốc Hoa Cầm quyết định làm lại, phải tiêu diệt được nam tử hán oai hùng này.

Thế là Hoa Cầm lại một lần nữa khích động nam tử đang nằm bên cạnh, khiêu khích tên tiểu huynh đệ của hắn, rốt cuộc cũng làm cho Vân Linh chịu không nổi, vật nàng ra giường bắt động thủ công phá một chuỗi tiến trình mới.

Hai người hơi thở hỗn hễ say sưa chìm ngập trong hoan lạc, đầy phòng mùi vị luyến ái, thân thể hoà nhập vào nhau càng lúc càng nhanh, tê mê không biết đến bao giờ.

Tuy nhiên, Hoa Cầm không ngờ nam tử hán anh tuấn này lại sở hữu một công pháp lợi hại, chinh chiến trên giường không biết lúc nào mệt mỏi, càng lúc càng hăng, chỉ như muốn phá nát âm động trong người nàng.

Chết mất thôi …. sao lại có loại nam tử hùng dũng cở đó … Hoa Cầm càng lúc càng chịu không nổi sự khoái lạc cứ mỗi lúc một thăng hoa, nàng ta cuối cùng cũng không tài nào kiềm giữ được khối dục tình tụ ở nơi thâm sâu, để nó bục vỡ ra, ào ào chảy ra dòng hoa lộ tươi thẳm khu rừng bình nguyên dưới thân.

Hoa Cầm đã thăng hoa, nhưng nam tử ở trên thân vẫn hùng hục ra vào, liên tiếp dồn dập tấn tới, thể hiện tuyệt cùng sự uy vũ của mình.

Hoa Cầm đã sai lầm khi đánh giá về công phu trên giường của Vân Linh, chàng ta từ khi nội công tâm pháp Vô hình thần công tăng thêm một tầng, thì đối với chuyện nam nữ lại càng kịch liệt hơn, khiến cho Kỷ Lan là một nữ tử có hạng ở Trường Thanh Đảo cũng phải cúi đầu bái phục, liên tiếp xin được đình chiến chỉ trong hai canh giờ.

Còn Hoa Cầm thì bản thân tịch có quan hệ xác thịt với nam nhân nào trong hơn 10 năm qua. Bây giờ lại gặp được Vân Linh hùng dũng kinh người thì nàng ta làm thế nào mà chịu được, cuối cùng Hoa Cầm lại là kẻ thất bại, xụi lơ nằm bất động trên giường, một chút động đậy cũng không được.


Hoa Cầm rốt cuộc đã phải mở miệng cầu xin nam tử hán nọ đừng đòi hỏi nàng thêm nữa. Nàng đã vô phương tiếp đón nổi tên tiểu huynh đệ kia vào trong người nàng, thật là cực sảng khoái và cực mệt mỏi a.

Vân Linh thì vẫn còn sung sức, lại ở bên cạnh Hoa Cầm liên tục quấy phá, làm cho Hoa Cầm kêu rên liên hồi, sợ quá vội vàng kích hoạt cơ quan gọi một tiểu cô nương hầu cận vào.

Tiểu cô nương này chính là một trong hai nhị nữ đã đưa Vân Linh đến đây. Nàng ta đang chuẩn bị ngủ thì bị gọi dậy nên không thoải mái đến ngoài cửa cầu kiến.

Hoa Cầm bảo Vân Linh mặc lại y phục đoạn nói:

– Tiện thiếp còn có một mỹ nữ rất hợp với yêu cầu của chàng. Chàng hãy đi theo Tiểu Đậu đến vui vầy cùng nữ nhân đó, có điều nữ nhân này mới được mua về, hung dữ và không biết điều như thiếp, chàng liệu sao đó thì làm.

Vân Linh được Hoa Cầm thả ra, khoái chí rời khỏi hành phòng của nàng ta, theo chân Tiểu Đậu cô nương đi tìm mỹ nữ kia.

Hai người đi một đoạn vài trăm trượng, thì thấy một tiểu lầu các nhỏ, bên ngoài có trồng rất nhiều hoa đẹp, toả ra mùi hương nồng nàn. Vân Linh ở nơi này trong đêm tối đi tìm mỹ nữ, cảm giác vừa tò mò vừa thích thú.

“Hưởng dụng mỹ nữ cũng là tật xấu xa của nam nhân. Nam tử nào không muốn chứ”.


Có điều Vân Linh vì không định tiếp nhận thêm Lộ Hoa Phương, nên mới để cho dục hoả trong người thịnh vượng như vầy. Lần này chàng đến Lạc Hoa Viện chủ yếu là tò mò, lại không tưởng được bản thân dính vào chuyện trăng hoa, liền nhân cơ hội đó thoả mãn sự bức bối dục hoả thiêu thân, nhất cử lưỡng tiện cho tên tiểu huynh đệ của mình được thoả mãn.
Bên ngoài lầu các có bốn tên hán nhân lực lưỡng canh giữ, bọn chúng thấy Tiểu Đậu đưa một nam tử hán đến thì hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn. Tiểu Đậu nói gì đó với lính gác cửa, liền sau đó được một tên lấy khoá mở cửa cho hai người vào, sau đó lại tiếp tục giữ nhiệm vụ của mình canh gác bên ngoài.

Vân Linh và Tiểu Đậu vào trong, liền nhìn thấy một cô nương mặc y phục trắng, bị trói dính vào một chiếc cột trụ, khuôn mặt bạch y cô nương đã bị mái tóc rối bù phủ kín, làm cho người ngoài không thể nhận ra nổi nàng nọ đẹp hay xấu hoặc mặt mũi như thế nào.

Tiểu Đậu bước lại vén tóc bạch y cô nương lên, chỉ cho Vân Linh nhìn ngắm. Thiếu nữ bận bạch y bị người ta động vào người, liền mở mắt nhìn ra, liền thấy một nam một nữ đang đứng ở trong phòng, nhưng nàng không biết họ là ai cả.
Vân Linh trong ánh đèn đêm vừa nhìn thấy khuôn mặt bạch y mỹ nhân thì giật bắn mình, nhất thời xúc động đứng ngây ngốc.

Bạch y nữ tử không nhận ra chàng, nhưng Vân Linh lại nhận ra nàng chính là Xuân Ý, người cùng trốn khỏi Trường Thanh Đảo với mình.

Tiểu Đậu nhìn thấy Vân Linh ngơ ngốc như thế, thầm cảm thấy kỳ quái, lại cho rằng chàng say mê nhan sắc tuyệt mỹ của cô nương kia, liền cười thầm bỏ đi.

Vân Linh sau phút choáng váng, ngơ ngẩn nhìn Xuân Ý, bây giờ mới chợt bình tỉnh trở lại, quay người đi ra khoá trái cửa lại, rồi mới tiến lại gần Xuân Ý, cởi trói cho nàng.


Xuân Ý nhìn Vân Linh trong lòng hoang man, sợ hãi, mãi một lúc khi Vân Linh đã hoàn toàn tháo bỏ cấm chế trên người nàng, Xuân Ý mới khẽ hỏi:

– Ngươi là ai? Sao lại cứu ta?

Vân Linh trong lòng xúc động, nhớ lại tình cảm giữa mình với chúng nữ. Hiện tại mới chỉ tìm được có Kỷ Lan và Xuân Ý, không biết các cô nương khác có thoát khỏi biển cả hay không? có được ai cứu không?
Chàng nhìn Xuân Ý đang ngây ngốc sợ hãi nhìn mình, dịu giọng nói:

– Xuân Ý, muội có khoẻ không?

Chàng hỏi xong chăm chú nhìn nữ tử nọ, thấy nàng hai mắt mở lớn, cảm giác lúc này thấy nàng thật ngây thơ, thật nhỏ nhoi, sao lại mê hoặc quá chừng.

Nữ nhân yếu nhượt biểu lộ trạng thái cũng có thể làm lay động nam tử hán, khiến cho họ bùng lên ý tưởng bảo vệ nữ nhân yếu đuối, đây cũng chính là trạng thái tình cảm của Vân Linh lúc này.

Còn Xuân Ý thì mơ mơ hồ hồ, nghe Vân Linh nói chuyện, nghe Vân Linh tự mình bộc lộ thân phận, lại nghe tin Kỷ Lan tỷ tỷ vẫn còn sống, lập tức lệ hoen my ướt, khóc lóc ngon lành.

– Ôi chao! Thánh thần độ mạng ! Kỷ Lan tỷ cũng được sống rồi.

Nàng khóc lóc rồi nhào vào lòng Vân Linh, hai tay ôm chặt cổ chàng, dụi đầu vào ngực chàng mà khóc, càng lúc càng thê thiết.
Xuân Ý khóc nhiều như vậy bởi vì hạnh phúc, nàng bi ai khi chợt nhớ đến những người kia, những người mãi mãi nàng không thể gặp lại, chắc là không ai sống sót nữa rồi.

Mà hiện tại hạnh phúc lớn nhất của nàng chính là gặp được tình lang cũ. Ai ngờ được chàng lại còn sống, mà chàng lại đẹp trai thế kia. Nàng nhìn thấy còn giật mình. Nam tử hán như vậy sao mà nàng có thể hưởng dụng, có thể cùng chàng vui vầy sum họp một nhà, “Ôi hạnh phúc quá chừng”.

Xuân Ý phát tiết tình cảm hạnh phúc thông qua tiếng khóc bi thảm, nhưng điều đó lại làm cho Vân Linh kinh hãi, vội vàng dỗ dành nàng, liên tục hỏi thăm tin tức những người kia, cuối cùng cũng minh bạch được tại sao nàng khóc và những người khác thật sự là vô phương tìm hiểu ra được hiện sống chết thế nào.


Vân Linh biết được Xuân Ý không có gì quan ngại, chẳng phải nàng đang hạnh phúc quá hoá rồ hay sao. Nữ tử nàng vừa cười vừa khóc trông thật chẳng ra sao, nhưng lại động lòng chàng quá đỗi.
Vân Linh ôm lấy người ngọc trong lòng, liền bắt đầu giỡ trò bậy bạ, chiếm hữu lấy ngọc phong cự đại phong mãn của mỹ nhân trong lòng, cực kỳ mê hoặc đàn hồi vô bì.

Xuân Ý đang biểu lộ tình cảm mà bị Vân Linh chọc phá khiến nàng khóc không được mà cười cũng không được, vội vàng đẩy Vân Linh ra, kêu lên một tiếng “Sắc lang”.

Vân Linh cười khanh khách lại ôm lấy Xuân Ý vào lòng. Mê mẫn hôn môi nàng, chiếm đoạt tiện nghi trên cơ thể nàng, lại khiến cho trong lòng Xuân Ý một trận xuân quang, cuối cùng cũng vô lực chống đối, để cho Vân Linh mặc tình chiếm dụng cơ thể nàng.

Hai người ôm ấp lẫn nhau, dục hoả bùng lên, từng lớp y phục trên thân đã rơi xuống, hình thành nên một tấm thảm bằng y phục.

Vân Linh trong lòng phấn khích tuyệt đối, đỡ lấy eo thon mỹ nữ nằm xuống bên trên tấm thảm tự tạo, hai tay vần vũ trên người nàng, khiến cho mỹ nhân một trận run động dữ dội, lộ xuất bản thân dục tính, bắt đầu rên lên những âm thanh đứt đoạn.
Xuân Ý đã động tình, mê đắm sờ soạng tên tiểu huynh đệ của Vân Linh, thích thú và hạnh phúc.

Nàng chủ động hướng dẫn tên tiểu huynh đệ đó tiến vào thâm sơn chật hẹp của nàng, tàn phá cơ thể nàng, giải khai ẩn ước Thanh Dị Thảo vốn dĩ còn trong nội thể, làm cho hai người một lượt lên tiên, bay bay trong vùng mộng ảo.

Xuân Ý quá sướng khoái kêu réo liên hồi, còn Vân Linh thì thoải sức trùng kích, tấn công thành luỹ mê người, khiến cho nữ tử toàn thân rủ rượi, cực lực chống đỡ yếu ớt, càng lúc càng kêu to hơn.

Khuôn mặt Xuân Ý lúc này đã đỏ hồng như trái đào tươi, mi cong khép lại, miệng ú ớ kêu rên những âm thanh đứt đoạn vô nghĩa, thân hình uốn éo, cặp song thối ôm chặt lấy eo lưng tình quân, cương quyết không chịu để chàng thoát ra.

Ặc … ặc … Vân Linh làm sao lại thoát ra, chỉ là rút ra rồi lại đâm vào, triệt để tập trung sức lực đưa mỹ nữ lên tiên, và rồi sau những đợt trùng kích dồn dập, Xuân Ý kêu lên một tiếng thất thanh, hoa lộ đã xuất, dịch chất chảy ra dầm dề, ướt đẫm hạ thân rừng cây bên dưới thân hai người. Sướng tuyệt cùng.
Xuân Ý đã ra rồi, nhưng Vân Linh vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục tấn công nàng nọ, làm cho mỹ nữ đó chỉ còn nước gồng mình mà chịu, sướng chết thì thôi cũng không chịu thua.

“Đúng là mỹ nhân Trường Thanh Đảo có khác. Mạnh mẽ tuyệt đối trong tình trường trên giường”, Vân Linh khoái trí vừa hoan ái với Xuân Ý vừa nghĩ, trong lòng cực thấy hài lòng nữ tử này.

“Vân ca… chàng tha cho người ta được không? Người ta chịu không nổi nữa rồi.” Xuân Ý chợt kêu lên yêu kiều. Toàn thân vô lực bất động nằm trên đất, hạ thân vẫn đang chịu sự trùng kích của nam nhân đè lên, sướng đến mức muốn ngất đi.

Vân Linh ha hả cười cuối cùng mới chịu buông tha thôi trùng kích Xuân Ý mà quay sang ôm lấy thân hình mềm mại trơn láng của nàng, kéo vào lòng mà hưởng dụng mùi vị da thịt thơm tho.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.