Trở về truyện

Vô Hình Thần Công - Chương 193

Vô Hình Thần Công

215 Chương 193

3 ngày sau, cuối cùng thì thuyền của Vân Linh cũng cập bến Ái Lan Quốc. Theo lời của Thiết Toa Bạch, con thuyền của bọn họ đã hạ cờ xuống, biến đổi cách thức trang trí, ra vẻ là thuyền buôn từ nơi khác đến, hoàn toàn xoá đi thân phận cướp biển của mình.

Vân Linh trong vai một thương gia giàu có, hai tay cặp hai mỹ nữ Lộ Hoa Phương và Kỷ Lan bước chân lên đất liền. Sau lưng có Kim Bằng Sa Vương đi theo, phía trước có đám cận vệ mở đường, oai phong lẫm lẫm, thanh khí không tệ.

Chuyến này Vân Linh lên bờ, đã lệnh cho Thiết Toa Bạch ở lại chỉ huy bọn hải tặc. 3 con thuyền lớn chỉ có một thuyền chở Vân Linh và mọi người là tiến nhập Ái Lan Quốc, còn 2 thuyền còn lại đều đậu ở cách xa bờ, mục đích không muốn để người khác quá chú ý.

Vân Linh mình mặc bạch y theo lối thương nhân, đầu đội mũ có đính bảo ngọc trân châu, thân hình lại không quá cường tráng như bọn hải tặc hộ vệ bên cạnh, vì thế mà nhìn chàng không khác chi với một văn nhân yếu nhược cả.

Hai vị cô nương hoa dung rạng ngợi, xinh đẹp tuyệt thế, y phục hoa lệ kinh người, toàn bộ những thứ quý giá đều được đem ra thể hiện sự sang trọng, quý phái của mình, khiến cho ánh mắt của không ít người ngoài nhìn vào, tâm tắc khen không ngớt.

Lộ Hoa Phương xuất thân cao quý, là nương tử tương lai của đại công quốc Tây Lương, do đó khỏi cần nói cũng có thể nhận biết nàng cao quý thế nào, đi đứng ra sao, mỗi một động tác đều cực kỳ chu chỉnh, khỏi chê vào đâu được.

Chỉ có Kỷ Lan là lần đầu tiên xuất hiện ở chốn thị thành, khuôn mặt không dấu được sự háo hức, tò mò. Tuy nhiên chính vì những biểu hiện ấy, lại làm cho người ngoài nhìn thấy nàng rất ngây thơ, rất xinh đẹp và dễ gần.

Hai vị nữ nhân mỹ lệ kia được nhiều người nhìn ngó, trầm trồ khen đẹp, đều khoái sướng lẫn tự hào, đi đứng cũng mực thước hơn, điệu bộ cũng ra dáng hơn, thật ra cũng có hơi kịch cởm một chút, khiến cho Vân Linh đang đi bên cạnh hai nàng cũng phải cười thầm.


– Tiểu mỹ nhân, các nàng được người ta khen nhiều rồi, có cần thưởng thức mỹ vị không? Hay là được khen đã no, không cần thưởng thức mấy thứ đó nữa.

Vân Linh vừa nói xong, liền buông tay Lộ Hoa Phương và Kỷ Lan ra, tiến nhanh về phía một toà khách sạn lớn, khí thế rất hưng phấn và vui vẻ.

– Ư … dám bỏ thiếp sao. Kỷ Lan yêu kiều kêu lên, chạy đuổi theo phía sau Vân Linh.

Lộ Hoa Phương cũng vậy, lập tức bỏ qua vẻ đài các giả tạo, cuống quýt mà chạy theo Vân Linh, vừa chạy vừa kêu to:

– Vân ca ca. Đợi muội với.

Mọi người sau đó liền cùng nhau kéo vào khách sạn, bước lên tầng lầu cao nhất, nhìn ra khung cảnh xung quanh nhộn nhịp phi thường, có đủ hết mọi sắc tộc, màu da, y trang lạ mắt, thích thú cực kỳ.

Vân Linh lần đầu tiên tới đây, kiến thức cũng được mở rộng hơn rất nhiều. Mới chỉ đặt chân lên Ái Lan Quốc, chàng đã chứng kiến những nhân dạng hoàn toàn khác lạ của mấy chủng tộc trước giờ chưa gặp qua. Bọn người đó, kẻ thì da trắng như sữa, thân thể cao lớn hơn hẳn chàng, người khác thì màu da như lọ chảo, hai mắt trắng dã, nhìn thật xấu xí. Lại có những phụ nữ, thân hình bịt kín trong lớp y trang dầy cộp, mặt che mạn, chẳng hiểu đằng sau cái mạn kia là dung nhan kiều mỵ đến bực nào, thật là khó hình dung ra.

Một điều nữa chính là thứ ngôn ngữ bất đồng. Chàng có thể nghe thấy nhiều tiếng ngôn ngữ kỳ lạ, hoàn toàn không chút hiểu biết gì hết, có nghe cũng như không, chẳng hiểu người ta đang nói gì.


Vân Linh đem một vài điều thắc mắc ra hỏi Kim Bằng Sa Vương, liền được hắn giải thích.

Kim Bằng Sa Vương vốn là đại vương của Đại bàng hải tặc, do đó ngôn ngữ thông hiểu cũng khá, lúc này liền phát huy sự hiểu biết của mình, kể cho Vân Linh và song nữ nghe nhiều chuyện về vùng đất nơi đây.

Lúc đó, bọn phục vụ khách sạn đã cho người mang thức ăn tới. Vì việc này mà câu chuyện được ngừng giữa chừng, mọi người cắm cúi vào ăn mấy thứ mỹ vị mới lạ ở Ái Lan Quốc, cũng cảm thấy thức ăn không tệ.

Vì hôm nay cập bến thuyền còn sớm, do đó mọi người ăn xong liền kéo nhau đi chơi, ngắm cảnh thị trấn xung quanh. Việc làm này quả là quá thích thú với 2 vị cô nương mỹ lệ. Hai người làm thành một đôi vừa đi vừa chỉ trỏ, nói chuyện tranh cãi nhau liên hồi về những thứ đang thấy qua.
Đến chiều tối, mọi người tuỳ tiện tìm một khách sạn để nghỉ chân. Kim Bằng Sa Vương nhờ am hiểu tiếng nói địa phương, liền tìm được mấy phòng tươm tất nhất cho Vân Linh và chúng nữ cư ngụ. Bản thân hắn và các thuộc hạ thì cũng tùy nghi di tản, tự tìm lấy một chỗ ngủ cho mình.

Lần này Kim Bằng Sa Vương trở lại Ái Lan Quốc thì thân phận của hắn đã khác xưa, hắn không phải là đầu lĩnh đại vương nữa. Tuy nhiên mà nói, Vân Linh cư xử với hắn cũng rất đúng mực, tạo cho hắn cảm giác thân thiết, tự hiểu khó mà tìm được minh chủ tâm lý với thuộc hạ như Vân Linh, vì thế rất cảm phục chàng, coi chàng như đại ân nhân của hắn.

Đám thuộc hạ của Kim Bằng Sa Vương nhân lúc trời tối, đã kéo nhau ra ngoài kia ăn uống và tìm mỹ nữ. Chuyện phong lưu của chúng ở những nơi dừng chân như thế này là rất thường tình.
Chỉ tội cho bọn thuộc hạ còn ở trên thuyền, giờ này chắc là đang ấm ức lắm đây.


Sáng ngày hôm sau, Vân Linh cùng với chúng nữ tìm đường tới Dược phường. Đi đầu dẫn đường là một gã trai trẻ người địa phương. Gã trai trẻ vừa đi vừa nói chuyện với đám thủ hạ của Vân Linh.

Kim Bằng Sa Vương và mấy tên thuộc hạ khác thì đi phía sau Vân Linh cùng song nữ. Bọn họ đối với việc tháp tùng thủ lĩnh đại vương lợi hại này coi như một chuyến du ngoạn. Ai mà có thể gây hại cho đại vương được chứ.

– Tới nơi rồi.

Gã trai trẻ dẫn đường kêu lớn. Sau đó liền chạy đến bên Kim Bằng Sa Vương xum xoe để xin tiền thưởng, sau rốt mới chịu quay người bỏ đi.

Kim Bằng Sa Vương đối với chuyện này đã quá hiểu rồi. Chỉ có Lộ Hoa Phương là ấp ức, thấy tiền đã bỏ ra để thuê người dẫn đường không ít, giờ thấy hắn lại còn xin thêm, thật là bóc lột người a.
Kỷ Lan cô nương thì mới từ Trường Thanh Đảo rời đi, chưa có khái niệm nhiều đối với tài sản tiền tài, do đó nàng cũng không quan tâm đến chuyện này.

Mọi người bước vào dược phường, liền lập tức ngửi thấy mùi vị lá thuốc bay tản khắp nơi, hương vị thật là ấn tượng, mùi thuốc đủ loại bay lên cho thấy đây là nơi tàng trữ nhiều loại dược liệu.

Vân Linh qua sự thông ngôn của Kim Bằng Sa Vương, liền hỏi thăm về một loại dược vật có lá mọc so le, cuống dài, quả màu cam và là loại dây leo dài chừng 1 xích.

Lão chủ nhân dược phường sau khi nghe lời mô tả của Kim Bằng Sa Vương về thứ dược liệu cần tìm, liền lắc đầu nói:

– Loại dị vật như các vị mô tả ở đây không có, cũng chưa từng nghe qua, các người có thể đến 2 dược phường khác xem sao, may ra thì họ có loại đó.
Mấy người nghe thế đều nản, liền hỏi thăm lão nhân nọ về vị trí đường đi đến 2 dược phường kia. Sau đó lại tiếp tục lên đường.

Đến chiều, mọi người lại đến một dược phường khác, sau một hồi hỏi thăm, cũng không được kết quả gì.

Lộ Hoa Phương mệt mỏi nói:


– Không có a. Chúng ta nghỉ một chút thôi. Ngày mai đi tiếp.

Vân Linh thấy nàng đã mệt, mà trời thì sắp tối, vì thế quyết định mọi người tìm một khách điếm nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đi tiếp.

Đến trưa hôm sau, mọi người vào dược phường thứ ba, cũng là dược phường lớn nhất cuối cùng của Ái Lan Quốc. Vân Linh tâm trạng hồi hộp, lệnh cho Kim Bằng Sa Vương mô tả nhân dạng của cây muốn tìm. Gã hán nhân to lớn này, sau một hồi nói chuyện muốn sùi bọt mép với chủ tiệm, cuối cùng lại đi ra thất vọng nói:
– Không có, không có thứ dược vật như vậy hết. Uổng công rồi.

Vân Linh chán nản than dài:

– Dược vật thế nào lại khó kiếm thế. Ông trời quả là quá phụ lòng người rồi.

Kỷ Lan biết Vân Linh vì người thân mà lo lắng bao ngày, bây giờ không tìm thấy dược vật như ý sẽ đau lòng lắm, liền cố tìm lời an ủi.

– Tướng công, thiếp nhớ ở phía đông Trường Thanh Đảo có một núi đá vôi rất lớn. Nơi đó tồn tại nhiều loại dị quả. Cây dược liệu chàng định tìm cũng rất thích mọc ở nơi có đá vôi, có khi nó cũng có ở phía đông Trường Thanh Đảo không chừng.

Vân Linh được lời an ủi của Kỷ Lan thì hùng tâm trỗi dậy, liền nhớ tới bản thân vẫn còn nhiều việc phải làm. Chàng nghĩ việc này muốn thực hiện nhất định phải quay lại Trường Thanh Đảo một chuyến. Thật là rắc rối đây.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.