29 Chương 29: CHƯƠNG 29: MỘC ỐC TÀNG KIỀU.
Vào thời đại loài người trở nên vô cùng mạnh mẽ, bọn họ là chủng tộc duy nhất còn sống sót. Hơn hai mươi năm qua bọn họ vẫn ẩn núp ở mảnh rừng núi trông như một u cốc này. Muốn tiến vào chỉ có một cái cửa duy nhất ở phía Đông, xây theo kiến trúc hình bậc thang. Đi vào cửa động, dọc xuống phía Tây một đoạn đến khi độ cao ngang bằng với mặt đất, sau đó rẽ sang hướng Bắc đi thêm một đoạn đường bằng nữa, lại chuyển sang Đông thêm một đoạn mới đến được nơi ở của bọn họ. Bởi con đường đi vào rất phức tạp và mơ hồ, mảnh rừng núi này có thể gọi là "U cốc".
Nói "U cốc" cũng không hẳn là chính xác, dù sao "U cốc" gợi lên một không gian nhỏ hẹp, mảnh rừng núi này lại rất rộng lớn, nhìn sơ qua như một tòa rừng rậm tĩnh mịch. Từ biên giới phía Đông sang biên giới phía Tây, nếu dùng tốc độ bình thường ước chừng tầm 10 ngày lộ trình, từ Nam sang Bắc cũng mất 7,8 ngày. Vậy mới nói, không thể hoàn toàn coi như là "cốc".
Sơ lược về cấu tạo: hai bên Nam Bắc là rừng rậm nguyên thủy, trước biên giới phía Đông là vùng đất tuyết bạt ngàn, còn lại phía Tây là một mảnh rừng rậm nhiệt đới, thông qua nó còn có đại dương rộng mênh mông. Mà mảnh rừng núi này lại lõm xuống bên trong bốn loại địa hình bất đồng, lối vào duy nhất chỉ có cửa động phía Đông như đã nói, song hôm nay đã bị lớp tuyết dày chôn vùi.
Địa hình như vậy quả thực rất khó hiểu, rất thần kì. Thần kì như thế mới giúp bọn họ trốn tránh được hơn 20 năm khỏi cuộc lùng giết của nhân loại.
Nhưng để đề phòng bất trắc, bọn họ vẫn kiến tạo thêm một Tinh Linh kết giới, mảnh rừng núi vốn thần bí nay càng thần bí hơn.
Quả thực bọn họ đã thành công, 20 năm qua loài người không một ai đặt chân đến nơi này...
Trốn thoát khỏi nạn diệt vong với dân số chỉ vẻn vẹn 800 người, nhưng truyền thừa trong tộc vẫn không thay đổi từ đời này sang đời khác. Đầu tiên có thể kể đến ba thế lực từng được xưng là "Tam đại chiến tộc". Vậy mà theo thời gian cùng nạn diệt vong, ngày hôm nay ba thế lực đó chỉ được gọi là "Tam đại di tộc" (di tộc: gia tộc của người chết), cũng chính là ba đại gia tộc trong Thánh tinh linh tộc hiện thời.
Chiến tranh khốc liệt khiến số lượng tinh linh chỉ còn hơn 800, mỗi người đều là tinh linh thuần chất (trừ Bố Lỗ). Tinh linh phái nữ chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng, phỏng chừng phải gấp hai lần nam Tinh linh. Vì vậy cho dù vốn là chủng tộc tôn thờ chế độ yêu đương tự do, một vợ một chồng, càng về đời sau không tránh khỏi học theo sự tham lam của phái nam nhân loại: bắt đầu phổ biến một chồng nhiều vợ. Thế nhưng tư tưởng này khiến vô số nữ Tinh linh cảm thấy bất bình, rất nhiều người thà cả đời giữ gìn thân thể thuần khiết cũng không muốn tiện nghi cho phái nam Tinh linh. Huống chi năng lực sinh dục và tuổi thọ của các nàng không tỉ lệ với nhau, tầm 20 năm nữa cũng chỉ có thêm 70 80 tinh linh mới...
Muốn đế chế Tinh linh phát triển, dường như là vọng tưởng...
Ba đại gia tộc sắp thành hình chữ "Phẩm (品)" bao quanh nơi ở của Tinh linh hoàng tộc. Trấn thủ rừng rậm phía Tây là Vưu Sa gia tộc, phía Nam là Khả Bỉ gia tộc, phía Bắc là Phất Lợi Lai gia tộc. Trong đó Vưu Sa gia tộc quản lý mặt chính trị, Khả Bỉ gia tộc trông coi nông nghiệp, Phất Lợi Lai gia tộc chưởng quản ngành chăn nuôi. Trong ba đại gia tộc thế lực của nhà Vưu Sa lớn nhất, dân số đông nhất, xếp sau là Phất Lợi Lai. Khả Bỉ gia tộc tổng cộng chỉ có 3 người: một người mẹ thủ tiết và hai cô con gái.
Đó chính là hậu quả tàn khốc của chiến tranh, đồng thời cũng nói lên sự tàn nhẫn của con người trong cuộc chiến giữa các chủng tộc.
May mắn là các Tinh linh cuối cùng cũng tìm được một không gian có thể sinh tồn và phát triển. Trải qua 20 năm sinh hoạt, bọn họ ở đây có thể tự sinh tự cấp. Chỉ là mọi người vĩnh viễn không bao giờ quên, có tộc quần thì sẽ có xã hội. Mà xã hội bản chất rất phức tạp, coi như Tinh linh cao quý thánh khiết thế nào không biết nhưng không phải ai ai cũng là người tốt.
Thế giới vạn vật phát triển, không thể chỉ đi theo một con đường...
Trong một gian phòng nhỏ phía Đông Bắc, hiện tại không một bóng người. Phía sau gian nhà có một con sông nhỏ chảy êm đềm. Cũng chính nơi này, ngày hôm qua đã chứng kiến một đôi nam nữ tiến hành cuộc giao hoan điên cuồng. Nhưng dư âm của nó đã lặng lẽ theo dòng nước cuốn trôi đi. Khó có thể từ trong nước sông thanh khiết tìm lại chút dấu vết nào.
Ánh dương sau giờ Ngọ trở nên dịu dàng, phiến rừng hoang vu này không chịu ảnh hưởng của Tinh linh kết giới, dưới ánh nắng cảnh vật càng thêm rực rỡ, càng thêm động lòng.
Đó là lí do tại sao nam nữ đang yêu đều chọn đến bờ sông tản bộ.
- Đan Mã, nàng thích nơi này không?
- Vắng vẻ, tĩnh mịch, mỹ lệ và trữ tình. Thật không ngờ tên bán Tinh linh đó lại chọn chỗ như vậy. Quả thực ta chưa từng tới đây bao giờ, ta nghĩ rất nhiều Tinh linh khác cũng như thế. Mã Đa, chàng thường tới đây à?
- Ta cũng mới phát hiện gần đây, tuy ta rất ghét tên tiện chủng đó nhưng phải công nhận phong cảnh nơi này rất hấp dẫn. Ta nghĩ nàng cũng sẽ thích cho nên dẫn nàng đi thư giãn một chút. Xem ra cách làm của ta khá chính xác, nàng dường như rất thích.
Đang đi dạo dọc bờ sông chính là Mã Đa và Đan Mã.
Toàn bộ Tinh Linh tộc đều biết Mã Đa là nhi tử của Vưu Sa gia chủ, nửa năm trước công khai theo đuổi Đan Mã. Nhưng mọi người có lẽ chỉ hiểu được mặt ngoài, Mã Đa vốn đã theo đuổi Đan Mã từ trước với sự hỗ trợ của Mạn Toa. Thông qua Mạn Toa từng bước tiếp cận Đan Mã, từ đó được nàng ngầm cho phép hắn quyền lợi theo đuổi. Tuy chưa xếp hình, chưa chạm tay nhau nhưng hắn và Đan Mã đã bị Tinh Linh tộc nhân âm thầm gán ghép thành một đôi "nhu tình mật ý".
Theo mọi người thấy, chuyện Mã Đa trở thành chồng Đan Mã chỉ là việc sớm hay muộn...
- Mã Đa, ta vẫn muốn hỏi một vấn đề, tuổi chàng nhỏ hơn ta, vì sao lại thích ta?
- Ở Tinh Linh tộc vĩnh viễn không có vấn đề tuổi tác, bởi giai đoạn trưởng thành của chúng ta cũng giống như nhân loại nhưng chúng ta không bị già đi... Đan Mã, nàng dù đã 38 tuổi nhưng dáng vẻ vẫn giữ mãi ở tuổi 20. Tuổi 38, nếu tính ra chúng ta vẫn đang ở giai đoạn sơ sinh.
- Ừm, Tinh Linh trường thọ, sinh mạng rất dài, nhưng phải chịu nhiều gánh nặng...
- Chỉ cần cùng được người mình yêu ở bên nhau, sống thật vui vẻ, cho dù là một ngàn năm, cũng chỉ là một thoáng chốc mà thôi. Đan mã... Có thể để ta nắm tay nàng được không? Ta vẫn luôn muốn cầm tay nàng, thế nhưng nàng đều cự tuyệt, ta nghĩ chỉ là nắm tay nàng thôi, ta đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
- Mã Đa, chúng ta còn rất nhiều thời gian ở bên nhau, lúc này, ta không muốn phá hỏng sự tĩnh lặng nơi đây...
- Được rồi, ta sẽ từ từ chờ đợi, cho dù là một trăm năm, hai trăm năm, ba trăm năm...
- Chỉ mong chúng ta có thể sống đến lúc đó! Nhân loại sau khi diệt sạch Ma tộc, Thú Tộc, Thần Tộc, bắt đầu tiến hành tàn sát chúng ta! Chúng ta từ trong sự tàn sát của nhân loại, trốn đến nơi đây, cũng mới chỉ được hai mươi năm.
Trong hai mươi năm này, không bị loài người phát hiện, không có nghĩa là vĩnh viễn cũng không bị bọn họ phát hiện. Có lẽ một ngày nào đó bọn họ phát hiện ra chúng ta, chính là thời điểm chúng ta diệt chủng. Ai, sinh tồn, có đôi khi không chỉ là vấn đề thời gian, còn phải có thêm một không gian để sinh tồn nữa...
- Ân, nàng nói đúng. Nhân loại vô sỉ đê tiện, tại thời điểm chúng ta hiệp trợ bọn họ đối phó thần, ma, Thú Tộc xong, bọn họ quay đầu lại diệt sạch chúng ta. Đan Mã, nàng cũng mệt mỏi rồi, chúng ta đến căn nhà gỗ phía trước nghỉ ngơi một lúc đi?
- Đó là nhà của bán tinh linh...
- Đừng lo, hắn ở trong Tinh linh tộc cũng không có bất kỳ địa vị gì, chúng ta có thể cho hắn một nơi ổn định cuộc sống là tốt lắm rồi. Nhà hắn, là chỗ công cộng...
- Dù sao cũng không tốt, ta không muốn bước vào chỗ ở của bán tinh linh.
- Đã như vậy,... Đan mã, chúng ta trở về đi! Nàng đi nửa ngày, cũng đã mệt rồi, nàng biết đấy, trong lòng ta đau!
- Ta muốn ở chỗ này ngắm hoàng hôn...
- Nhưng...
- Được rồi, Mã Đa, chúng ta vào trong căn nhà gỗ kia ngồi nghỉ một lúc, dù sao chúng ta cũng đã đi đến phía sau căn nhà gỗ rồi... Tuy rằng ta rất không thích bán tinh linh, nhưng hắn lúc này cũng không ở đây, gian nhà này cũng không làm cho người ta chán ghét, có hắn ở chỗ này, mới khiến người ta chán ghét.
Hai người đi vào trong căn nhà gỗ của Bố Lỗ, Mã Đa phát hiện căn nhà gỗ này tuy đơn sơ, nhưng cũng thoáng mát sạch sẽ... Nàng không thích Bố Lỗ, nhưng cũng biết Bố Lỗ là một kẻ chăm chỉ, bởi vì lượng công việc hắn làm phi thường lớn. Từ khi mẫu thân hắn qua đời, hắn vẫn luôn dùng sức khỏe của mình làm những việc vất vả để sinh tồn, bởi vậy, trong Tinh linh tộc hiện nay, rất nhiều những thứ được làm thủ công, hầu thứ đều có hắn đóng sức lực góp hoàn thành.
Từ điểm đó mà xem, có lẽ không phải tất cả tinh linh đều căm hận hắn...
Đan Mã không muốn ngồi lên giường của Bố Lỗ, bởi vậy nàng ngồi lên chiếc ghế trúc bên cạnh (trong khu rừng này cũng có rừng trúc. Mã Đa phong độ ưu nhã ngồi đối diện nàng, nhìn Đan Mã mỹ lệ tao nhã, khuôn mặt hắn bắt đầu có chút si ngốc mê mẩn...
Đan Mã bật cười nói:
- Mã Đa, đã nhìn nhiều năm như vậy, còn chưa có đủ sao? Chàng xem mặt chàng kìa...
Mã Đa chỉnh sửa trạng thái, mỉm cười nói:
- Nhìn năm trăm năm nữa, cũng sẽ không đủ...
Đan Mã có chút xấu hổ, đoán chừng là bởi vì câu Đan Mã vừa nói rất thâm tình mà cảm thấy động tâm. Nói thật ra, nam nhân Tinh linh tộc sinh ra đều tuấn tú, mà sự anh tuấn của Mã Đa trong Tinh linh tộc cũng thuộc hàng top, hắn có tướng mạo ưu nhã phong lưu (có lẽ rất nhiều nam nhân tinh linh đều như vậy) Cộng thêm, chiều cao 1m73 thon dài hoàn mĩ, bất kể là xem như thế nào đi nữa, đều là một nam nhân tuấn tú thượng đẳng... Nhưng mà ở trong Tinh linh tộc, phần lớn đều là nam nhân tuấn tú, bởi vậy, cũng thành loại bình thường.
Hai người rơi vào trong khoảnh khắc yên lặng, Đan Mã bởi bì lời tâm tình cảu Mã Đa mà động tình. Lúc này, khuông mặt tao nhã xinh đẹp của nàng xuất hiện những chỗ ửng hồng, những chỗ ửng hồng càng ngày càng đậm nét, ánh mắt của nàng toát ra sự đẹp đẽ ướt át đầy tình ý, nỉ non nói:
- Mã Đa, ta bỗng nhiên phát giác, chàng là một nam nhi mà ta có thể giao phó cả đời...
Mã Đa tâm lý kinh hỉ, hắn biết công trình của hắn sắp thành công. Trước khi Đan Mã chưa bước căn nhà gỗ này, Mạn Toa đã ở trong căn nhà gỗ này vẩy "Tiêu hồn hương" vô sắc vô vị.
Loại dược vật này vốn là bị Tinh linh tộc cấm, bởi vì Tinh linh tộc căm hận việc cưỡng gian và mê gian.
Chỉ là Mã Đa muốn mau chóng có được Đan Mã, tiêu tốn thời gian ba tháng đi thu thập tài liệu, sau đó tinh luyện hết thành dâm dược, mà hắn lần tinh luyện này của hắn, cũng chỉ đủ sử dụng một lần. Nếu như lần này hắn thất bại, muốn làm lại lần nữa, phỏng chừng còn phải mất thêm hơn nửa năm và tinh lực. Nói thật, hắn chẳng muốn mất công leo núi lội nước cực khổ thêm lần nữa đâu.
Tinh linh, là chủng tộc luôn cảm thấy hứng thú với cuộc sống hưởng thụ nhàn nhã...
Mã Đa hiểu rõ loại dược liệu này chỉ có tác dụng nửa tiếng đồng hồ sau khi được vẩy, nửa tiếng sau, loại dược liệu này sẽ biến mất, nhưng dược tính vẫn còn công hiệu. Chỉ là nếu như vượt qua một tiếng, loại dược hiệu này cũng sẽ biến mất, bởi vậy, phải căn thời gian thật chuẩn, trước đó phải tính toán thời gian thật chặt chẽ, mới có thể khiến cho Đan Mã xảo diệu mà hít phải loại dược liệu này, do đó rất tự nhiên, thời gian trôi qua lửa dục trong cơ thể nàng được nhen nhóm ngày càng lớn.
Vì để Đan Mã sản sinh ra một loại ảo tưởng, tại thời điểm thích hợp hắn sẽ biểu đạt một loại thâm tình, khiến Đan Mã đang trong lúc bị lửa dục nhen nhóm sẽ nghĩ là bị lời nói thâm tình của hắn đả động, do đó rất tự nhiên mà tiếp nhận chuyện này, sau này nếu nàng nhớ lại, cũng cho rằng lúc đó là do bị lời nói đầy ái tình mà chấp nhận một cách tự nhiên...
Tất cả mọi chuyện, hắn đều sắp xếp không chê vào đâu được.
- Đan Mã, kỳ thực, cùng nàng nói chuyện, từ lúc ta mười sáu tuổi đến nay, ta vẫn luôn tưởng tượng sau này nàng sẽ là vợ ta, hi vọng nàng không trách cứ ta si tâm vọng tưởng... Ta thật, nguyện ý đánh đổi tất cả thời gian mà ta có để yêu nàng...
Bàn tay Mã Đa đưa lên mặt bàn, nắm lấy bàn tay Đan Mã, nàng có đôi chút lui lại phía sau, nhưng hắn lớn mật mà ra sức nắm lấy, nàng cũng để hắn cầm tay nàng, rặng mây hồng trên khuôn mặt xinh đẹp ấy càng lúc càng đỏ...
Ánh lửa tình trong ánh mắt mỹ lệ nhẹ nhàng bốc cháy!
- Mã Đa, ta muốn trở về...
Đan Mã cảm thấy tâm tình nàng hôm nay đang trở nên rất yếu đuối, đồng thời cũng sợ chính mình dĩ nhiên lại càng ngày càng say mê Mã Đa, điều này trước kia hoàn toàn không thể xảy ra. Tuy rằng hắn đã theo đuổi nàng cả năm nay, đến thị nữ Mạn Toa bên cạnh nàng đôi lúc nói chuyện về hắn, đều thay hắn nói hộ vài câu. Nhưng mà nàng vẫn cùng hắn duy trì một khoảng cách, cùng hắn duy trì một loại tình cảm mến nhau, nhưng chưa từng cho phép hắn chạm vào người nàng.
Kỳ thực nàng cũng không ghét Mã Đa, thậm chí còn có chút thích hắn. Chẳng qua là ở Tinh linh tộc, dưới loại tình huống bình thường. Nữ tinh linh đều phải bảo lưu sự thuần khiết của mình, cho đến khi gặp gỡ đối tượng mà mình yêu nhất, gặp được mối duyên tình trọn kiếp, nữ tính tinh linh mới dâng tặng trinh tiết cảu mình ra.
Vào thời đại chiến loạn, vì sinh tồn mà đấu tranh, đào vong, ái tình liền trở thành một thứ xa xỉ. Ma nay có thể yên bình sinh hoạt tại U Lâm thần bí này, các tinh linh lại hướng tới các loại ái tình mà các nàng chờ mong. Chỉ là hiện tại số lượng nam tính và nữ tính có sự chênh lệch, ai tình của các nàng, phát sinh một ít thay đổi; đám đàn ông xem ra thích, nguyện ý tiếp thu cái loại thay đổi này. Nhưng mà, rất nhiều tinh linh nữ tính vẫn đang khó có thể tiếp thu loại hình thức ái tình (hoặc hôn nhân) "bắt nguồn từ tham niệm dơ dáy của nhân loại" này.
- Đan mã, nàng ở cùng ta cảm thấy không thoải mái sao?
Mã Đa vẫn đang thân thiết cầm bàn tay non mềm thành khiết của Đan Mã. Có thể nàng thực sự đã 38 tuổi, tuổi tác như vậy nếu như ở trong nhân loại, sợ rằng sớm đã là một vị phu nhân, chỉ là ở bên trong quốc gia Tinh linh này, dù cho có sống đến 380 tuổi, diện mạo nàng vẫn bảo trì ở độ tuổi 18 xinh tươi, cả người nàng, đều trắng nõn như hoa...
- Không phải, Mã Đa, ta chỉ là bỗng nhiên muốn trở về...
Mã Đa dừng lại nhìn ánh mắt nàng. Hắn từ trong ánh mắt của nàng, biết Đan Mã tình triều đã đậm, chỉ là nàng đang dựa vào sự tu dưỡng nhiều năm àm tiếp tực duy trì sự lãnh tĩnh. Nhưng mà, Mã Da cũng rất tinh ý, chỉ cần từ bàn tay non mềm đang trở nên nóng như lửa, là hắn biết nàng đã đạt tới giới hạn cuối cùng rồi, chỉ cần hắn thoáng lại gần nàng, nàng sẽ ngoan ngoãn mà dựa sát vào trong ngực hắn thôi...
- Đan Mã, chúng ta đã được mọi người công nhận người yêu! Ta biết, kỳ thực nàng cũng yêu thích ta, vì sao nàng vẫn cũng không thể để cho ta yêu nàng sâu đậm thêm một bước nữa? Ta thật sự rất yêu nàng, thời khắc nào cũng muốn chung một cuộc sống với nàng, hòa quyện sinh mệnh với nhau... Đan Mã, đến đây đi, nàng có thể cho ta. Tại địa phương mỹ lệ này, tại căn nhà gỗ đơn sơ giản dị đây, đem sự thuần khiết của nàng cho ta, ta sẽ dùng chân tình và sinh mệnh của mình đến bảo vệ nàng, yêu nàng sâu đậm..." Nói xong lời đầy thâm tình ấy, hắn liền đứng dậy, đi tới phía sau Đan Mã, ôm lấy hai vai nàng, nhu tình vạn phần nói:
- Đan mã, ta chân thành yêu nàng! Bởi vì quá yêu nàng, ta muốn có được nàng... Nàng có thể cho ta không? Vô luận là ở bất kỳ địa phương nàng, ta đều muốn có được nàng,... Nàng cứ như vậy để cho ta động tâm, ta khó có thể ức chế cảm tình và dục vọng với nàng.
- Ân, ta rất nóng... Trong đầu tất cả đều là... Ta nghĩ ta cũng vậy yêu chàng... Chàng để cho ta cảm giác được thể xác và tinh thần đều đang bị thiêu đốt... Mã Đa, chàng... Chàng thật lòng yêu ta?
- Đúng, ta dùng sự thuần khiết cùng cao quý của tinh linh phát thệ!
Mã Đa thấy mục đích sắp sửa đạt được, lúc này hắn đang vui mừng như điên.
Dưới tác dụng của dược vật, Đan Mã lệch lạc mà cho rằng là nàng yêu hắn, đồng thời bị ngôn tình chân thành tha thiết của hắn đả động. Toàn bộ thể xác xác và tinh thần đều hướng hắn dựa vào, muốn cho hắn xoa, muốn hắn chiếm hữu...
- Đan Mã, ta có thể ôm nàng lên giường không?
- Ưm!...
Mã Đa được Đan Mã cho phép, hắn từ phía sau ôm lấy nàng, đem nàng đặt nên chiếc giường gỗ kia, đã thấy cặp mắt mê ly quyên rũ tình ý vạn phần đang nhìn hắn, làm hắn hận không thể lập tức nhào lên trên người nàng, mạnh mẽ phá vỡ màng trinh của nàng, cường hành chiếm đoạt sự thuần khiết của nàng.
Nhưng mà, hết lần này tới lần khác lại đúng ngay lúc này, hắn thấy cặp mắt đẹp đẽ tình ý ngập tràn của nàng đang nhẹ nhàng nhắm lại, nàng nói:
- Đan Mã, có lẽ ta thực sự thích chàng, nhìn chàng, ta cũng cảm thấy một loại dục vọng choáng váng... Ta nghĩ ta thực sự yêu chàng...
Mã Đa xác định nàng đã chìm trong cơn mê, trong lòng thầm run sợ, bởi vì tác dụng dược liệu hắn điều chế không phải là như vậy. Đan Mã cũng không nên hôn mê vào lúc này, chẳng lẽ là hắn điều chế thời gian của dược liệu sai lầm? Nếu là như vậy mà nói, vậy cũng không có gì đáng trách, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn điều chế loại thuốc này, phương thuốc hay là dược hiệu có vấn đề, hắn cũng không phải là rất rõ ràng.
Vả lại, Đan Mã tuy rằng đã hôn mê chìm vào giấc ngủ, nhưng trước khi hôn mê, nàng đã cho phép hắn, đợi sau khi nàng tỉnh lại, biết chuyện phát sinh, nàng cũng sẽ không trách hắn... Bởi vì nàng cho rằng mình yêu hắn, cho nên tại thời điểm tình loại ý mê mà đã đem tất cả dâng hiến cho hắn...
Đây là một cơ hội hắn khó lắm mới kiếm được, hắn không thể bởi vì nàng hôn mê mà khiến cho cơ hội ngàn năm khó gặp này bỏ lỡ được. "Đan Mã, ngủ đi, trong lúc nàng ngủ say, đem sự cao quý thuần khiết của nàng ban thưởng tặng cho ta...
Mã Đa vươn tay cởi nút áo Đan Mã, chợt nghe bên ngoài truyền tới một tiếng động thanh thúy kỳ quái, hắn vội vàng chạy ra khỏi căn nhà gỗ, đi tới phía sau nhà, thấy Mạn Toa đang đứng ở bờ sông, hắn sợ hãi nói:
- Mạn Toa, có chuyện gì xảy ra vậy?
Vẻ mặt Mạn Toa rất kỳ quái, nàng nói:
- Cái tên tiện chủng kia đang đi về hướng này...
- Hả? Không xa về phía Bắc quả thực có khí tức của hắn... Vì sao hết lần này tới lần khác lại trở về đúng vào lúc này, không phải là hắn đang ở Khả Bỉ gia tộc thay thế phụ nữ gia tộc đó đốn củi sao? Ta tính toàn hành trình của hắn như vậy, mới sắp xếp vào hôm nay.
- Khả năng là hắn quên cầm cái gì đấy, đi tới nửa đường mới nhớ ra...
- Mặc kệ, ta giờ đi chặn đường hắn, giết chết hắn luôn, tránh khỏi hắn làm hỏng chuyện tốt của ta... "Mã Đa! Ta xem hay là để lần sau đi, tuy rằng chúng ta cũng gọi hắn là tiện chủng, có thể tùy thời tùy chỗ chà đạp tôn nghiêm của hắn, thế nhưng ngươi hẳn là cũng đã tìm hiểu, hắn dù sao cũng là một bán tinh linh, đồng thời cũng có được truyền thừa sức chiến đấu dũng mãnh của phụ thân hắn. Cho dù chúng ta có thể giết được hắn, cũng không dễ dàng gì. Ở chỗ này thi triển tinh linh ma pháp, sẽ khiến tinh linh phụ cận biết. Để bọn hắn chạy tới, chúng ta đều sẽ gặp họa.
- Ngươi nói đúng, tên tiện chủng kia thực sự không phỉa trong một khoảng thời gian ngắn là giết chết được.
Mã Đa rơi vào trong những suy tư, một hồi lâu, hắn cảm thán nói:
- Lần này lại uổng phí tâm cơ! Mạn Toa, ta đi trước, ngươi chiếu cố tốt Đan Mã tiểu thư, không thể để cho tên tạp chủng kia ô uế thân thể thuần khiết của nàng...
Mã Đa cấp tốc rời khỏi, Mạn Toa nhìn phương hướng Mã Đa biến mất, bỗng nhiên hướng bờ sông phía Bắc hô:
- Ngươi có thể đi ra.