Trở về truyện

Vĩnh Hằng Hoa Viên - Chương 27: CHƯƠNG 27: ÂN ÁI DƯỚI SÔNG. (THƯỢNG)

Vĩnh Hằng Hoa Viên

27 Chương 27: CHƯƠNG 27: ÂN ÁI DƯỚI SÔNG. (THƯỢNG)

Khu rừng núi này không có bốn mùa Xuân - Hạ - Thu - Đông, bởi vì có Tinh Linh sinh sống nên khí hậu quanh năm khá ôn hòa, dưới lòng sông cực kì mát mẻ.

- Aaaa...

Ở trong nước Bố Lỗ ôm lấy hông Mạn Toa, toàn bộ dương cụ vẫn chưa tiến hẳn vào mật đạo mà đã làm nơi đó của nàng căng trướng lên.

Nàng ngước cặp mắt rưng rưng nhìn hắn, trong ánh mắt xuất hiện đủ mọi loại cảm xúc ngổn ngang. Nàng không tin được thứ đồ xấu xa kia dài như vậy lại dám tiến vào tiểu huyệt bé nhỏ của nàng, mặc dù tiểu huyệt bị căng muốn nứt ra, bụng cũng dường như bị đâm xuyên. Nhưng cái cảm giác khi mật huyệt ôm trọn lấy dương cụ thô dài kinh khủng của hắn thật phong phú, chẳng bù cho thứ đồ nhỏ xíu của Mã Đa, vĩnh viễn không thể mang lại cho nàng cảm xúc như bây giờ.

Do nửa người nằm dưới nước, việc hắn ta đi vào trong nàng hóa thành cực kì đơn giản, trừ cái cảm giác căng chật hơi đau lúc ban đầu, nàng không còn cảm thấy chút thống khổ nào thêm nữa.

Từ trước tới nay nàng chưa từng để một người đàn ông khác tiến nhập vào cơ thể mình, song giây phút này mật huyệt của nàng lại đang bao bọc lấy dương cụ to đến biến thái của hắn, là thực không phải là mộng. Chợt nhớ tới Mã Đa, nàng bắt đầu xấu hổ, nàng giãy giụa. Tuy nhiên người nam nhân sau khoảnh khắc sững sờ đã bắt đầu gia tăng tốc độ, mãnh liệt cắm rút...

Về phần Bố Lỗ, trong nháy mắt khi hắn tiến vào Mạn Toa, cảm giác ấm áp và đòn thắt cổ từ mật huyệt của nàng mang lại khiến hắn kinh hãi. Hắn bất động một chút, cảm nhận sự bó sát và xiết chặt trong mật đạo, Mạn Toa cũng khe khẽ ngọ nguậy, hắn dần hiểu ra câu nói trước kia của mụ mụ:

- Bố Lỗ à, con biết không? Nữ nhân là một động vật rất kì quái, nhìn thì rất bình thường, nhưng các nàng có thể làm cho nam nhân điên cuồng. Nhưng con phải ghi nhớ điều này, lòng dạ của một người đàn bà đều cất giấu một ít bí mật...

Hắn không tài nào hiểu ý nghĩa của vế sau, nhưng vế trước hắn đã cảm thụ được. Vì thời điểm khi hắn tiến vào thân thể Mạn Toa, nội tâm của hắn điên cuồng bộc phát, khi nàng dùng hai tay ra sức chống trả đánh vào ngực hắn, dùng những lời lẽ thô tục lăng nhục hắn, hắn chỉ muốn điên cuồng đâm thọc vào sâu tận trong hoa tâm của nàng. Hắn nhấp nhô không ngừng khiến vùng nước xung quanh bọn họ rung động kịch liệt, bọt nước bắn tung tóe.

Có lẽ 19 năm ròng rã chưa bao giờ chạm vào nữ nhân, Bố Lỗ đang nằm đè lên người nàng gần như mất hết lí trí. Mạn Toa ít nhiều cũng đã có hai năm kinh nghiệm giường chiếu với Mã Đa, cũng từng đạt được chút thỏa mãn ít ỏi. Nhưng cảm giác sung sướng như hiện tại nàng vẫn lần đầu tiên nếm trải. Dù đang ở trong nước, từng dòng nước không ngừng xoa dịu, nàng y như cũ vẫn cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt khi ma sát, quy đầu của hắn cong vồng lên đủ để chạm đến điểm cực khoái thần bí nhất trong mật đạo của nàng. Đó là một sự si mê thực sự mà trước kia nàng chưa từng phát hiện.

Phát hiện mới mẻ cùng với dòng nước chảy vào mật đạo nhanh chóng gia tăng, đánh sâu vào từng dây thần kinh của nàng...

Nàng muốn kháng cự khoái cảm Bố Lỗ mang lại, vì nàng yêu Mã Đa rất nhiều, chỉ có sự sủng hạnh của Mã Đa mới mang lại cho nàng sung sướng và hạnh phúc, tuyệt đối không thể đạt được cao trào dưới đũng quần một tên bị người người Tinh Linh tộc thóa mạ. Song bức tường tâm lý của nàng có thể vững chắc như pháo đài bất khả chiến bại sao?

Không có bất kì cảm tình gì, chỉ có sự ghê tởm, tuyệt đối không có chút hạnh phúc nào...

- Không thích, không muốn...

Trong lòng Mạn Toa không ngừng gào thét, nàng kinh hoàng khi mình không thể phủ nhận cảm giác chân thực ngay lúc này.

Khi hai con người giao hợp, cảm xúc của đối phương chiếm một vị trí vô cùng quan trọng. Nay Bố Lỗ lại khiến mọi thứ bị thay đổi, cảm xúc trở nên cực kì chân thật. Nàng lựa chọn cam chịu, điều đó không có nghĩa là nàng toàn bộ tiếp nhận hắn...

Không!!!!!!!!!!!!!! Nàng không tiếp nhận bất cứ cái gì cả.

Nàng cắn cặt hàm răng ngà, bất kể tình huống biến chuyển ra sao cũng không hề phát ra thanh âm...

- Mạn Toa, sao nàng không rên rỉ tiếng nào vậy? Lúc Mã Đa chơi nàng, nàng la hét sướng lắm cơ mà... Con đĩ, nhìn vào mắt gia gia đây, mày tưởng rằng tao thoải mái à? Quả thật tao rất thích xem mày tức giận, thích hành hạ mày đau khổ, nhưng nếu mày không chịu phối hợp ông đây sẽ cho mày chịu thêm nhiều đau đớn hơn nữa! Tao không ngại khi mày đang cố tưởng niệm đến nó, tuy nhiên nếu tao nói cho mọi người biết việc nó thông đồng với mày lừa gạt Đan Mã, thậm chí định mê gian nàng ta, mày nghĩ coi Mã Đa có thể siêu sinh được sao?

- Tên tạp chủng này! Ta cứ không kêu đấy... Ta chỉ kêu trước mặt người ta yêu thôi...

- Con chó này, miệng của mày vẫn còn cứng nhỉ, tao chơi chết mày...

- Ta là con điếm, ngươi là kẻ mua hoa, không phải, ngươi là tên cưỡng gian! Ngươi có thể lăng nhục ta, song đừng si tâm vọng tưởng ta sẽ vui sướng khi chịu sự lăng nhục này...

- Tao có nói muốn cho mày sướng sao? Mày sướng hay không sướng có can hệ gì đến tao? Tao muốn cho mày đau đớn, đau đớn kinh hoàng! Nước mắt của mày làm tao rất thỏa mãn. Đừng tưởng rằng cảm giác gì mày cũng không có, ít nhất tâm linh của mày đang giãy giụa! Tao thích nước mắt của mày, chứng minh mày vẫn nhận thức được đang cùng một tạp chủng giao hợp. Ha ha ha, xem kìa, âm hộ của mày không ngừng nuốt lấy dương cụ của tao này...

Bố Lỗ tuyệt tình điên cuồng, mặc cho Mạn Toa nước mắt đang rơi cuồn cuộn. Hắn không hề thấy thương cảm, trên thân thể nàng không ngừng giày xéo, hắn cố gắng giữ tinh quan thật chặt trong thời gian khá lâu. Ngay cả khi Mạn Toa đã qua hai lần cao trào nhưng hắn vẫn chưa dừng động tác cắm rút.

Cao trào thứ ba ùa tới, cả người nàng như sắp nhũn ra, đầu óc trống rỗng vô hồn, thời khắc cuối cùng nàng hét lên một tiếng vang vọng, cả người từ từ đổ xuống chìm vào trong hôn mê.

Bố Lỗ chứng kiến nàng ngất xỉu, hắn hơi luống cuống, đình chỉ động tác ra vào trong mật huyệt, rút ra dương cụ bầy nhầy dâm dịch, vỗ vỗ lên mặt của nàng:

- Mạn Toa, tỉnh lại, tỉnh lại đi, nàng chết rồi hả? Ta chỉ muốn cùng nàng giao hoan thôi mà, ta không muốn nàng chết. Nàng mau tỉnh lại a....

Mạn Toa từ trong cao trào dần dần phục hồi lại, từ từ mở mắt ra, lười biếng nhìn Bố Lỗ không nói câu nào.

Bố Lỗ lại hỏi:

- Mạn Toa, nàng không phải sắp chết chứ?

Mạn Toa thở gấp:

- Ta đang muốn chết...

- May quá, muốn chết sao, còn chưa tới lúc đâu. Ta ôm nàng lên bờ, nàng nghỉ ngơi một lát rồi hẵng đi!

Bố Lỗ ôm thân hình mềm như cọng bún của Mạn Toa lên bờ, đoạn hắn trở về căn nhà gỗ, Mạn Toa sau lưng chợt cất tiếng:

- Ngươi ôm ta ra sông đi, ta muốn tắm rửa sạch sẽ, không cho ngươi lưu lại bất cứ thứ gì trong cơ thể ta.

Bố Lỗ thấy Mạn Toa vẫn còn có khí lực nói chuyện, khẳng định nàng vẫn bình yên vô sự, nên phục hồi giọng nói lạnh lùng:

- Nàng yên tâm đi, ta vốn chưa bắn, bên trong cơ thể của nàng không có gì cả. Dĩ nhiên cũng sẽ không còn của Mã Đa, bởi nãy giờ chúng ta cắm cắm kéo kéo như thế đã sớm đem mật đạo của nàng rửa sạch rồi. Nhìn nàng đột nhiên hôn mê ta còn tưởng rằng nàng có bệnh... Xem ra là nàng là làm bộ. Đúng là một con điếm hèn hạ, giả vờ hôn mê hại ta không thể tận hứng!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.