Trở về truyện

Vĩnh Hằng Hoa Viên - Chương 28: CHƯƠNG 28: ÂN ÁI DƯỚI SÔNG. (HẠ)

Vĩnh Hằng Hoa Viên

28 Chương 28: CHƯƠNG 28: ÂN ÁI DƯỚI SÔNG. (HẠ)

- Ngươi... Ngươi... Ngươi, đồ ngu xuẩn!

Mạn Toa bị hắn chọc giận đến phát run, hắn khiến nàng đạt đến cao trào vô số lần, thời điểm vừa nãy rơi vào trạng thái chết giả, đó cũng là lần đầu tiên nàng đạt được cao trào mãnh liệt như vậy. Ấy mà hắn cái gì cũng không hiểu, dám nói nàng giả chết!

Trong ngày hôm nay, Mã Đa không thể thỏa mãn nàng, nhưng Bố Lỗ lại làm cho nàng sung sướng muốn chết. Tuy nhiên nàng vẫn không thể nào có cảm tình với hắn, sâu trong tâm hồn nàng vẫn ghê tởm hắn, bài xích hắn...

Bố Lỗ quay đầu lại nhìn nàng một cái, không nói hai lời lại ngoảnh mặt muốn đi.

- Ta không quan tâm ngươi có hay không có, mau ôm ta vào trong nước!

Nàng kiên trì với ý định xuống sông tẩy rửa thân thể.

Bố Lỗ dừng bước chân, hắn trầm tư một hồi lâu, chợt xoay người cười lạnh lùng:

- Cô quả nhiên là giả chết! Khi nói chuyện trung khí mười phần thế kia... Xem ra hai chúng ta cần phải tiếp tục.

Lần nữa hắn ngồi bên cạnh nàng, đưa tay ra sờ soạng thân thể của nàng. Nàng chẳng qua chỉ tức giận lẳng lặng nhìn hắn chăm chú.

- Vì sao cô không hừ lên? Không lẽ cô không sợ ta làm tiếp?

- Hứ...

Mạn Toa xì mũi, hất mặt sang một bên.

- Ơ! Bị ta chơi còn dám lớn lối như vậy? Lần này ta chơi chết cô rồi mới ngừng, có giả chết ta cũng không bỏ qua nữa!

Bố Lỗ tức giận tách hai chân của nàng, hắn cúi đầu sát vào khu vực thầm kím giữa hai chân, tỉ mỉ thưởng thức mật huyệt...

Mặc dù đã có một quá trình mây mưa cùng nàng, nhưng trong lúc đó hắn vẫn chưa cẩn thận nghiên cứu cái địa phương mà hắn đã tiến vào lần đầu tiên trong đời!...

Mật huyệt của Mạn Toa rất mập mạp, cái mu cao cao căng phồng lên, hai mép thịt bên ngoài hơi sưng đỏ. Môi nhỏ của nàng ngày thường rất dài, giờ chợt trương lên đỏ hồng để lộ ra huyệt động nho nhỏ. Đây là bởi vì vừa trải qua đợt giao hoan mạnh mẽ ác liệt mà chưa khép lại kịp, âm vật thi thoảng khẽ run run, chứng minh nàng cũng có điểm mẫn cảm như bao nữ nhân khác. Chùm lông đen mọc xung quanh hai mép thịt ngoài và phía trên mật huyệt, không dài mà ngắn, thoạt nhìn rất gọn gàng.

- Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy bao giờ sao?

- Thành thật mà nói, cô là nữ nhân đầu tiên của ta. Cho nên trước cô ta vẫn chưa xem qua bất cứ nữ nhân nào...

Bố Lỗ thẳng thắn thừa nhận.

Hắn vươn hai tay nắm lấy hai môi thịt nhỏ vừa trải qua tàn phá, dùng sức lôi kéo khiến Mạn Toa đau tới mức cong cả người lên, khi nàng nhìn thấy hai môi nhỏ của mình bị hắn kéo dài ra, nàng kinh sợ quát:

- Bố Lỗ tên biến thái này, mau buông tay...

- Thật không thể tin được, cái lỗ nhìn nhỏ tí thế này lại có thể chứa được cự vật của ta, phỏng chừng nếu như có cái lỗ nhỏ hơn thì ta vẫn có thể tiến vào dễ dàng. Trước kia ta đã sớm biết cự vật của mình rất dài, so với các nam Tinh Linh đều vượt trội hơn hẳn, bọn họ không có dài được như ta. Ta cảm thấy tự ti, lo lắng nếu tiểu đệ đệ của mình phát triển dài ra như thế là một loại bệnh hoạn. Có lẽ vì thế, nữ Tinh Linh mới không thích ta...

Hắn banh hai mép thịt ra một cách ôn nhu, đôi mắt chăm chú tận hưởng cảnh sắc bên trong mật huyệt. Chỉ thấy bên trong có một chút chất trắng đục lấp lánh, chính là hỗn hợp của mật dịch và tinh dịch. Hai tay chợt buông lỏng ra, cúi miệng khẽ liếm lên tiểu huyệt, bị tập kích bất ngờ, Mạn Toa vô ý rên rỉ kêu lên:

- Đừng dùng cái miệng thối tha của ngươi hôn vào chỗ đó!

Bố Lỗ thản nhiên ngẩng mặt lên:

- Cô không phải rất thích được Mã Đa hôn sao?

- Ta thích Mã Đa hôn, không có nghĩa là ta thích để ngươi hôn...

- Quả nhiên, nữ nhân đa số vẫn thích nhỏ...

- Tên đần độn! Tạp chủng này! Ta thích Mã Đa không phải vì lớn hay nhỏ... Ngu xuẩn! Ơ... Ứ! Không muốn...đừng hôn ta...

Nàng chưa kịp mắng chửi xong, Bố Lỗ đã tiếp tục hăng say liếm mút.

Đầu lưỡi của hắn tuy không quá linh hoạt nhưng rất dài, có thể đánh sâu vào bên trong mật huyệt. Như một con rắn nhỏ, đầu rắn cạ lên cạ xuống từ hai mép thịt đỏ hồng rồi luồn lách sâu vào trong, mang đến cho nàng cảm giác sung sướng khó mà kháng cự.

Thân thể mềm nhũn, một lần nữa nàng nằm ngửa ra bờ sông, từ khe hở của những tán lá ngắm nhìn bầu trời rộng lớn. Nàng bỗng có một loại ảo giác, khe hở của những cành lá chằng chịt đan xen vào nhau kia giống như khe thịt mê người của đàn bà, vô số chùm ánh sáng mặt trời như những dương cụ lớn nhỏ đủ mọi kích thước thi nhau đâm vào những khe hở, từ đó triển khai một cuộc gian dâm vô độ...

- Mạn Toa, cô đang suy nghĩ gì vậy?

Bố Lỗ từ lúc nào ngừng lại nàng cũng không phát hiện ra, từ từ định thần, giương mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, nàng cảm thấy có chút chán ghét, định ngoảnh mặt sang một bên. Song Bố Lỗ đã kịp thời giữ lại, nàng há miệng muốn mắng to, Bố Lỗ hung hăn hôn xuống.

Nụ hôn này rất gượng gạo, nàng biết hắn chưa từng hôn qua nữ nhân. Đây có thể nói là nụ hôn đầu của hắn...

Cả người thẫn thờ, không có bất kì phản ứng gì, nàng để mặc cho hắn hôn hít.

Hôn một trận đã đời, hắn ngẩng mặt lên nhìn nàng hỏi:

- Cô thích ta hôn không?

- Nụ hôn chân chính, chỉ tồn tại giữa hai người đang yêu nhau...

Bố Lỗ đột nhiên dùng sức bóp lấy bầu vú trắng muốt của nàng, nói:

- Cô hình như không sợ ta nữa à?

Mạn Toa lạnh lùng trả lời:

- Còn có gì để sợ sao? Sợ nhất không phải là ngươi chà đạp ta? Hôm nay ta đã bị ngươi chà đạp đủ rồi, ta còn sợ ngươi cái gì nữa?

Bố Lỗ cười, gã cười rất âm hiểm:

- Thế cô không sợ ta kể chuyện này cho Mã Đa à? Chậc chậc, ta đoán Mã Đa hẳn rất hy vọng được biết chân tướng nhỉ?

Mạn Toa ngây ngẩn một hồi, bỗng nàng nổi giận gào lên:

- Ngươi vô sỉ, hèn hạ, ngươi hạ lưu...

Bố Lỗ trèo xuống khỏi người Mạn Toa, hắn nằm ngửa ra bên cạnh nàng, lẩm bẩm:

- Nếu không muốn Mã Đa biết, cô hiểu nên làm thế nào rồi chứ? Đem bản lãnh lúc cô hầu hạ Mã Đa áp dụng lên người ta đi!

- Ngươi lại uy hiếp ta?

- Nếu không uy hiếp, nữ nhân nào chịu theo ta làm cái loại sự tình này?

Lời hắn nói không phải giả, trong Tinh Linh tộc không có bất kì cô gái nào thích hắn. Tộc nhân Tinh Linh chủ trương yêu đương tự do, nếu như không chiếm được nữ nhân mình yêu thích cũng không có khả năng mây mưa ân ái với nàng.

Mạn Toa căm tức nhìn hắn, thật lâu sau mới bò lên cơ thể của hắn, rất thông minh dạng chân ra trên háng của hắn, một tay nắm chặt lấy cự vật, khẽ điều chỉnh nơi đi vào mật huyệt của mình, chậm rãi ngồi xuống. Nhưng lần này không dễ dàng như ban nãy, mới vừa rồi là ở dưới nước, giờ khi lên bờ độ trơn nhớp trong mật huyệt không đủ, khi cự vật đi vào gặp ma sát rất khó khăn.

Nàng đứng dậy đi tới bờ sông, ngồi xuống làn nước trong vắt một cái, sau đó quay trở lại ngồi lên cự vật của hắn. Lần này có nước sông làm dịu, chỉ một trận đau đớn căng chật thoáng qua, cuối cùng nàng cũng thành công để tiểu huyệt cắn nuốt con quái vật to lớn.

- Thật chặt, thật khít...!

Bố Lỗ nhắm nghiền hai mắt, thoải mái rên rỉ.

Nhưng chờ đợi một hồi, Mạn Toa ngồi trên người hắn không có tiếp tục động tác, hắn mở trừng hai mắt chất vấn:

- Sao lại bất động rồi?

- Ta hết sức rồi...

- Lúc trên người Mã Đa cô khỏe lắm cơ mà, lúc đấy sao có sức nhiều thế?

- Bây giờ khác, mới ban nãy ta bị ngươi làm cho...

- Chả có gì khác nhau cả, mau động đi!

Mạn Toa bất đắc dĩ chuyển động lên xuống, hắn thoải mái nhắm hai mắt lại, nàng thực có xung động muốn cắn chết hắn. Song nàng biết, mọi người tuy gọi hắn là tạp chủng, thóa mạ hắn là một sinh vật thấp hèn; nhưng tộc nhân Tinh Linh tộc đều tường tận trong người hắn chảy dòng máu của Thánh chiến sĩ cường hãn, trong thiên phú chiến đấu toàn bộ Tinh Linh tộc không có người nào so sánh được.

Cư vật thô dài đâm vào mật đạo, không lưu lại một chút khe hở. Có thể vì căm hận người đàn ông này, cũng có thể vừa rồi chiến đấu ở nước sông đã hao hư hết, mật dịch của nàng chảy ra rất ít, động tác đâm chọc trở nên rất nặng nề, rất chật vật. Nàng dần dần cảm thấy một loại ma sát nóng xé đau đớn, không gì khác hơn đành phải dừng lại...

- Tại sao lại ngừng? Cô muốn trêu điên ta phải không?

- Bên dưới của ta không có nước, tiểu tử của ngươi lại dài, ta đau lắm...

- Buồn cười thật! Cô cho rằng cái gì ta cũng không hiểu sao? Phía dưới không có nước? Khi làm với Mã Đa cô chảy nhiều như vậy...

- Ta yêu chàng, ta thích chàng ấy, tự nhiên phải chảy nhiều nước...

- Ta cũng không tin ta không thể làm cô ra nước!

Bố Lỗ rống giận, lật người đè nàng xuống, không quản phía dưới của nàng khô thế nào, hạ thân điên cuồng nhấp nhô. Bộ phận sinh dục giữa hai người sản sinh ma sát, dường như muốn tóe ra lửa, từng đợt tê liệt nóng bỏng từ hạ thể truyền khắp toàn thân Mạn Toa, nàng nhịn không được khóc lóc:

- Bố Lỗ, ngươi cái đồ tạp chủng phạm tội cưỡng gian này, ngươi khốn kiếp! Ta không có nước, ngươi lại điên cuồng chọc ta, làm ta tê liệt... Hu hu...

- Ta quản cô ra làm sao... Dù sao ta thấy lúc không có nước rất khít khao, làm ta rất thoải mái, càng thêm hưng phấn. Cô tốt nhất đừng ra nước làm gì, xem ta chết hay là cô chết? Ông chơi chết mẹ con điếm mày... Ở trước mặt ta nói cái gì thích, Tinh Linh các ngươi biết cái gì là thích sao? Toàn một lũ chó chết tự cho mình là đúng, không có mẹ ta các ngươi còn yên ổn sinh sống ở đây được à? Ấy mà các ngươi đối xử hai mẹ con nàng ra sao? Thích?! Thích con mẹ mày! Mày thích Mã Đa thì sao chứ, không phải cũng bị lão tử đụ à? Chờ ta đụ cho sướng rồi, mày về nói chuyện ân ái với Mã Đa cũng không muộn! Đụ chết mày, con điếm thối tha... Dám nói ông là tiện chủng, ông đụ mày chết...

- Aaaaaa! A...Ngươi chọc ta đau quá... Ta không cần! Để ta tự làm, để tự ta động, ta nghe lời ngươi mà... Chỗ đó của ta nứt mất a...

- Ta đã cho cô cơ hội, cô không biết quý trọng thì thôi! Dù sao ta rất khỏe, làm thế này đến sáng mai cũng không sao. Cũng nhờ đám người các ngươi chiếu cố cả đấy. Từ nhỏ ta đã bị các ngươi sai bảo hết việc này đến việc khác, tất cả công việc nặng nhọc đều ỉa lên đầu của ta. Trong cái u cốc này, hơn phân nửa kiến trúc là do một thân ta tạo nên. Từ khi mẹ ta qua đời ta vẫn không ngừng làm việc quần quật, cho nên đã thành thói quen. Chơi một chút với cô sao có thể làm khó được ta...

Nhớ tới thân thế của mình, hắn càng cảm thấy tức giận, mặc kệ Mạn Toa kêu khóc giãy giụa đấm đá như thế nào, hắn vẫn đè lên người nàng rút ra đâm vào mật huyệt như cuồng phong bạo vũ, chợt cảm thấy hơi trơn trượt, hắn dừng lại hét róng lên:

- Mạn Toa, cô ra nước rồi! Không thể tin được trừ Mã Đa cô còn có thể ra nước trước mặt ta, ha ha ha!

Đôi mắt đẫm lệ, Mạn Toa căm hận nhìn hắn, nàng phát hiện tiểu tử này rất ngây thơ, vì sao hôm nay hết lần này tới lần khác nàng bị một tiểu tử ngây thơ thế này uy hiếp chứ?

Bố Lỗ rút ra cự vật, định nhìn một chút quang cảnh khi mật huyệt ra nước, chợt kinh hãi khi thấy cự vật của mình lốm đốm vệt máu xen lẫn bọt trắng, hắn sửng sốt một hồi, ngạc nhiên thốt lên:

- Sao cờ him ta lại có máu? Chẳng nhẽ ta đã bị thương?

Mạn Toa thất kinh bật người dậy, nhìn thấy cư vật lốm đốm đỏ của hắn, tiếp theo cúi người quan sát mật huyệt của mình, chỉ thấy hai mép thịt bị hắn đụ đến toe cả ra, trên đó còn lưu lại vài giọt máu đỏ, hạ thân đau đớn từng hồi. Nàng ngạc nhiên, chợt đập đầu lia lịa vào ngực hắn, hai tay đấm thùm thụp lên người hắn, khóc rống:

- Tạp chủng! Tạp chủng khốn kiếp! Ngươi làm hỏng lỗ nhỏ xinh đẹp của ta rồi... Ta vốn không còn là xử nữ, không thể nào chảy máu. Là ngươi, là ngươi làm hỏng của ta, ta hận ngươi, ta hận cờ him của ngươi...

Bố Lỗ bị nàng đánh một trận, hắn nhận thấy nàng phân nửa bị điên rồi, lần nữa hung hăng đẩy ngã nàng, cự vật dính máu tiếp tục đi vào mật đạo, cả giận nói:

- Hỏng mẹ nó đi, mày vốn là một con điếm thối... Bất kể thế nào hôm nay ta nhất định phải xuất vào trong người mày. Ta muốn! Ta muốn...

Mạn Toa tuyệt vọng gào khóc, nàng không biết hạ thể bị thương nghiêm trọng như thế nào, chỉ biết là rất đau. Nhưng nàng không cách nào đẩy hắn ra, bởi hắn hiện giờ không khác gì một con chó điên cày nát thân thể của nàng. Trong đau đớn mơ hồ sinh ra khoái cảm mãnh liệt, mật đạo trải qua một hồi ma sát kèm theo đau đớn càng mãnh liệt co thắt. Nàng biết chuyện gì sắp sửa phát sinh, hai tay ôm chặt lấy bờ lưng hùng tráng của hắn. Chợt vào lúc này, cảm giác mãnh liệt cao trào như những cơn sóng lớn đánh dồn dập vào thân thể nàng, nàng cảm nhận được sự mạnh mẽ của nam nhân, nhiệt độ cơ thể trong nháy mắt tăng vọt, chóng mặt và thoải mái ùa về, trong mơ màng nàng hét lên đứt quãng:

- Tạp chủng Bố Lỗ! Ngươi làm chết ta...chết ta... Ta không thích ngươi...

Kế tiếp lại rơi vào trạng thái chết giả, nhưng trước khi hôn mê nàng đã kịp cảm nhận một luồng tinh dịch nóng bỏng đổ đầy mật huyệt của mình, thân thể to lớn của Bố Lỗ nặng nề ngã xuống, xụi lơ nằm trên bộ ngực sữa của nàng...

Trời đã vào hoàng hôn, Mạn Toa chậm rãi tỉnh lại. Hai mắt mở ra, chứng kiến Bố Lỗ vẫn ngủ say trên người mình, nàng nhìn sắc trời một chút. Vậy mà mình đã ngủ mê man hơn một canh giờ, trước đó còn bị hắn giằng co gần ba tiếng đồng hồ. Trong suốt bốn giờ đó, dù bản thân ghê tởm hắn thế nào nhưng phải thú nhận nàng đã trải qua cao trào trước nay chưa từng có...

Giao hợp, thì ra lại sung sướng như vậy!

Chỉ là, mật đạo của nàng đã bị tê liệt...

Nghĩ đến chỗ này, nàng đột nhiên đẩy hắn ra, động tác này tự nhiên đánh thức hắn. Hắn mở mắt nhìn nàng một chút, không nói hai lời liền đi xuống sông tẩy rửa thân thể, sau đó tuyệt tình trở lại căn nhà gỗ.

Mạn Toa nhìn hạ thể đã thành ra thê thảm của mình một lúc lâu, không biết nên xuống sông tắm rửa qua loa một chút hay không. Tuy nhiên mật đạo của nàng đã bị thương, nếu như tiếp xúc với nước lạnh có thể bị nhiễm trùng, đến lúc đó sẽ rất khó xử lý. Rốt cục nàng cắn cắn môi, cầm y phục trên mặt đất mặc vào...

Sửa soạn kỹ càng, nàng đến bờ sông rửa mặt, nhìn vào lòng sông trong vắt sửa sang lại đầu tóc, quay người trở lại căn nhà gỗ. Đứng trước cửa phân vân một lát, nàng tiếp đẩy cửa đi vào, bỗng nhìn thấy Bố Lỗ trần truồng nằm ngủ trên giường, nàng đi tới trước giường, nói:

- Ngươi hãy thề, không để người khác biết chuyện của ta và ngươi!

- Thề cái cứt í, chuyện ban nãy lão tử quên mất rồi! Dù ta muốn nói cũng chưa chắc có tộc nhân nào muốn nghe. Cô trở về hầu hạ Mã Đa đi, đừng ở chỗ này làm phiền ta! Tối nay ta còn phải đi ra ngoài làm việc, ta muốn ngủ thêm một lát...

- Ngày mai ngươi còn định phá hoại hay không?

- Cô yên tâm, ngày mai cho dù không có chuyện gì làm, ta cũng sẽ không về đây, lưu cái gian phòng cho Mã Đa của cô mê gian Đan Mã, được chưa?

- Hy vọng ngươi có thể giữ lời...

Dứt lời, Mạn Toa mới bằng lòng rời đi.

Bố Lỗ xoay người, nhìn bóng lưng Mạn Toa dần xa, âm thầm cười lạnh:

- Nếu coi ta là tạp chủng, vì sao còn bắt ta giữ lời?!

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.