Trở về truyện

Vì Vô Địch Bán Vợ. - Chương 2: Bán Vợ.

Vì Vô Địch Bán Vợ.

2 Chương 2: Bán vợ.

Hoa Vân Kiếm Tiên từ chối nhưng Diệp Húc sẽ không từ bỏ. Hắn tự nhủ: có khi đây chính là thử thách tiền bối dành cho mình, nhất định phải thể hiện ra đầy đủ lòng thành. Hạ Thanh tới gần đỡ hắn đứng dậy, nhìn vết thương chằng chịt nàng đau lòng không thôi.

Diệp Húc không để ý vết thương, mừng rỡ kêu lên:

“Thanh Nhi ta nhất định phải bái vị kiếm tiên này làm sư phụ.”

“Được, nhưng trước tiên phải băng bó vết thương đã.” nàng ôn nhu nói.

Sau đó bọn họ cưỡi ngựa theo hướng biến mất của vị kiếm tiên kia, càng đi xung quanh càng hoang vắng, cuối cùng dừng ngựa tại trước một ngọn núi nguy nga. Hai bọn họ ngửa mặt, nhìn không thấy đỉnh, đỉnh núi chìm trong mây trắng.

“Chúng ta bỏ ngựa leo núi.” Diệp Húc kêu. Hạ Thanh gật đầu, xưa nay nàng đều ngoan ngoãn như vậy, bởi vì bọn họ từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, nàng xác định sẽ chỉ lấy hắn nên vợ nghe lời chồng thiên kinh địa nghĩa.

Bọn họ từng bước leo lên, phía trước đường gập ghềnh khó đi, cây rừng che lối, Diệp Húc liên tục vạt kiếm mở đường, Hạ Thanh đi phía sau bị gai rừng xé rách áo lộ ra da thịt. Nàng thập phần khó chịu nhưng nếu hắn muốn đi, nàng cũng phải đi theo.

Đến chiều mặt trời ngả dần về tây, bọn họ cuối cùng cũng đến được nơi. Chỗ này đỉnh núi vát phẳng, có một căn nhà gỗ, một cái ao, một bàn đá dưới bóng cây đào cổ thụ… mây trắng trôi bồng bềnh như nhân gian tiên cảnh.


Diệp Húc chống kiếm thở dốc từng cơn, hắn và Hạ Thanh lúc này quần áo rách nát, trên người đầy vết xước, thanh kiếm mẻ không biết bao nhiêu điểm. Dù vậy cả hai đều cười lên, bọn họ đã đến được nơi.

Bọn họ tiến vào trong sân, Diệp Húc cất tiếng gọi:

“Kiếm Tiên tiền bối, đệ tử tới bái sư.” Hắn gọi ba lần liền nhưng không có ai trả lời. Chẳng lẽ là tiền bối không có nhà? hắn tự nghĩ.

Cót két… đúng lúc này cánh cửa đơn sơ bị đẩy ra, Hoa Vân mắt nhắm mắt mở, tay cầm hồ lô rượu, giọng ngái ngủ mắng: “Mới sáng sớm tên nào phá giấc ngủ của ta.” lão lúc này chẳng phân biệt được sáng hay chiều nữa.

“Kiếm Tiên tiền bối!” Diệp Húc kêu lên sung sướng vội chạy tới dập đầu. “Tiền bối, xin hãy nhận vãn bối làm đệ tử.”

Hoa Vân lúc này mới hơi tỉnh táo, cúi đầu nhìn hắn. “Lại là tiểu tử ngươi sao? ta đã nói không nhận đệ tử là không nhận đệ tử.”

“Tiền bối, vãn bối đã vượt qua mọi chông gai, trèo đèo lội suối. Xin tiền bối chứng cho tấm lòng thành này.” hắn sau đó liên tục dập đầu đến khi trán tóe máu.

“Hầy da, ngươi cần gì phải như vậy. Ta đã nói không nhận đồ đệ.” Hoa Vân thở dài, cầm hồ lô nâng lên uống.


“Tiền bối, xin nhận vãn bối làm đệ tử.” hắn tiếp tục lặp lại.

Hoa Vân nhìn hắn quyết tâm cũng phải sinh ra trắc ẩn, hỏi: “Ngươi chấp nhận đánh đổi mọi thứ để làm đệ tử ta?”

“Vâng!” Diệp Húc ngẩng đầu ánh mắt sáng ngời.

“Vậy để cô nương này hầu hạ ta, ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử.” Hoa Vân chỉ tay Hạ Thanh.

Bọn họ giật mình, không ngờ tiền bối lại đưa ra yêu cầu này. Bọn họ lặng im không nói.

“Không được đúng không!” Hoa Vân cười. “Còn nói chấp nhận tất cả. Ngươi về đi, từ nay đừng đến đây nữa.” lão đi vào trong, đóng cửa lại.

Diệp Húc đứng lên thất thểu, hắn đi được vài bước thì khuỵu ngã, Hạ Thanh tới đỡ hắn đứng dậy. “Thanh Nhi, cứ để mặc ta.”


Hạ Thanh nghe vậy ngồi xuống bên cạnh hắn, im lặng.

Mãi một lúc lâu sau, Diệp Húc mới lên tiếng:

“Ta thích nàng, từ nhỏ đã thích nàng.”

Hạ Thanh nghe vậy rưng rưng nước mắt, đây là tỏ tình sao? muội đã chờ lời này bao nhiêu năm. Trong lòng nàng dâng lên một cỗ hạnh phúc bất tận, nàng khẽ nói. “Muội cũng vậy!”
“Xin lỗi, ta xưa nay không phải người biết nói chuyện, nhiều lần làm cho nàng buồn.” Diệp Húc bắt đầu trút bầu tâm sự, Hạ Thanh càng nghe càng xúc động, thì ra hắn dồn nén nhiều như vậy.

Bọn nói chuyện với nhau cho tới khi tia nắng đầu tiên chiếu trên đại địa, Diệp Húc nắm tay Hạ Thanh đứng lên.

“Nào, theo ta.”

Hạ Thanh ngoan ngoãn, trong lòng ấm áp. Hai bọn họ đi đến trước cửa gỗ, Diệp Húc đập bộp bộp, Hạ Thanh thầm nghĩ hẳn là muốn chào tiền bối một tiếng trước khi đi.

Đợi một lúc, cánh cửa kẹt kẹt mở ra, Hoa Vân nhìn bọn họ, mệt mỏi:

“Sao còn chưa đi?”

Diệp Húc quỳ sụp xuống: “Tiền bối, vãn bối đồng ý đổi.”

“Hả?” cả Hoa Vân và Hạ Thanh đều ngạc nhiên.


Hắn cầm tay Hạ Thanh đưa ra: “Xin tiền bối nhận vãn bối làm đệ tử. Đây là món quà bái sư của đệ tử.”
Hạ Thanh giật tay lại, không tin vào tai mình. Nàng vừa nghe cái gì thế này, đêm qua nói nhiều như vậy còn tưởng hắn sẽ từ bỏ giấc mơ vô địch, trở về quê cùng nàng đào ao trồng rau, hưởng thụ cuộc sống an bình.

Diệp Húc đưa ánh mắt đầy tội nghiệp nhìn nàng: “Thanh Nhi, ta không muốn sống một cuộc đời vô vi, ta muốn vô địch, dương danh thiên hạ. Xin muội, đây là cơ hội duy nhất, ta không thể bỏ lỡ. Xin muội, không phải muội nói yêu ta sao, hãy hy sinh một lần vì ta. Ta hứa sau này sẽ đối xử với muội thật tốt.”

Hắn quỳ gối trước mặt nàng, dập đầu: “Xin muội, xin muội…”

Hạ Thanh bị lời hắn làm cho ứa nước mắt.

“Huynh vô địch sẽ thấy vui sao?”

“Phải!” Diệp Húc gật đầu sâu.

“Vậy được.” Hạ Thanh gạt đi nước mắt. “Muội sẽ vì huynh hy sinh.” Tình yêu có lẽ là một sự hy sinh.
Diệp Húc ánh mắt tỏa sáng: “Đa tạ muội, đa tạ muội…”

Hắn sau đó đưa mắt nhìn Hoa Vân. Lão cười lên hắc hắc: “Đôi bạn trẻ các ngươi làm ta thật cảm động. Nếu các ngươi đã quyết định, vậy ta… không thể từ chối.”

Lão lấy từ trong ngực một quyển kiếm pháp ố màu: “Đây là Thiên Ngoại Phi Tiên kiếm pháp.”

Diệp Húc mừng rỡ hai tay tiếp nhận, dập đầu ba cái: “Sư tôn xin nhận đệ tử lễ bái.”

“Tốt tốt tốt…” lão kêu liền ba tiếng, sau đó nói: “Ngươi đi luyện kiếm đi.”

Dứt lời lão cầm tay Hạ Thanh kéo vào nhà.

“Tiền… tiền bối…” nàng lắp bắp.

“Hắc, từ nay ngươi cũng có thể gọi ta là sư tôn.” Hoa Vân cười lên dâm tiện.

Lão đẩy nàng lên chiếu giường tre: “Để sư tôn dạy ngươi bái sư.”

“Xin đừng mà!” nàng khóc lóc.

“Không muốn!” lão trợn mắt. “Vậy ngươi hãy nói hắn trả lại bí kíp.”
Nàng hé mắt nhìn qua khe vách, căn nhà được ghép bằng tre và gỗ lên rất nhiều khe, thấy hắn nét mặt đầy rạng ngời, cầm sách đọc ngấu nghiến. Nàng nuốt nước mắt vào trong, từ từ ngả người nằm xuống.

Hoa Vân lập tức bổ nhào lên, hai tay chụp lấy bộ ngực vày vò, chu ra đôi môi dày thâm. Hạ Thanh tránh mặt khó chịu: “Không hôn! nụ hôn đầu Thanh Nhi dành cho Húc ca.”

“Hắc, không hôn thì không hôn.” lão cười lên, ta sẽ huấn luyện ngươi thành một con đĩ mê cặc, xem ngươi có còn thanh cao được không.

Lão xé toạc áo nàng ra, lộ ra cái yếm xanh thêu hình hoa cúc. Hắc! hoa cúc… ta thích!

Lão hai tay chụp lấy bộ ngực nhào tới nhào lui. Hạ Thanh nhíu mắt thấy đau. Lão nhào đến nhàu nát cái yếm, chợt vận lực giật đứt dây yếm để lộ ra bầu ngực sữa trắng nõn to tròn. Thật vĩ đại! lúc nàng mặc áo, lão đã biết đây là bộ ngực vĩ đại, nhìn tận mắt mới biết nó còn hơn mình tưởng tượng.
Quầng vú và ty đỏ hồng, không một điểm mụn thịt. Mấy con điếm trong lầu xanh, quầng vú hay nổi mụn thịt, có khi còn có lông xung quanh, lão nhìn mà phát khiếp. Đây mới đúng chuẩn gái non gái ngon.

Hạ Thanh xấu hổ, lấy tay che lại. “Đừng nhìn mà!”

“Hắc, còn xấu hổ cái gì.” Hoa Vân gạt tay nàng ra, lập tức gục mặt vào bầu vú, miệng ngậm một cái, tay bóp một cái. Bộ ngực quá lớn, lão chỉ có thể ngậm vừa hết quầng vú, dù lão tự nhận mình miệng rộng. Bên kia bàn tay lún vào trong mỡ.

Hạ Thanh lắc qua lắc lại, vừa nhột vừa đau, nàng không thấy sướng gì cả.

Mút xong vú này, lão lập tức chuyển sang vú bên. Mút cho đến khi đầu ty dựng đứng cứng ngắc, quầng vú đỏ thẫm. Đũng quần lão cũng đã độn lên cương cứng. Lão không chờ được nữa, đưa tay kéo quần Hạ Thanh xuống.
Phía dưới nàng mặc một cái khố màu lam nhạt thêu chim yến, lão liếm mép thấy cái khố ụ cao, cái lồn này chắc chắn là rất to. Lão đưa tay kéo phăng cái khố xuống. Trong khoảnh khắc này lão không khỏi ồ lên: tuyệt thế lồn! Lão chưa bao giờ thấy được cái lồn nào đẹp như vậy. Cái lồn như đang phát sáng, bắn ra từng tia kim quang làm mù mắt chó của lão.

Hạ Thanh xấu hổ, vội lấy tay che lại.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.