Trở về truyện

Vì Vô Địch Bán Vợ. - Chương 1: Diệp Húc.

Vì Vô Địch Bán Vợ.

1 Chương 1: Diệp Húc.

Trong sân luyện võ, dưới ánh nắng trưa gay gắt, một đám đệ tử vây quanh xì xầm chỉ trỏ. Ở giữa sân hai vị kiếm khách đang so chiêu. Keng keng… lưỡi kiếm va chạm, hỏa hoa bắn tung tóe.

Bạch y nam tử kiếm thuật tinh diệu hơn một điểm, bắt được đối phương sơ hở, nhị chỉ đánh ra. Phốc! đánh trúng ngay ngực, nam thanh niên mặc áo vải “A!” lên một tiếng, nhăn nhó đau đớn. Hắn ngã bịch ra sau, chưa kịp hoàn hồn thì lưỡi kiếm đã đặt lên cổ:

“Ngươi thua rồi!”

Nam tử áo vải hừ một tiếng rất không phục, nếu hắn cẩn thận một chút thôi thì sẽ thắng. Bạch y nam tử cười cười, phất tay thu kiếm tra vào vỏ.

“Diệp ca, huynh không sao chứ?” một thiếu nữ chạy lại đỡ lên nam tử áo vải.

“Đi!” nam tử áo vải quay đầu thô lỗ bỏ đi, không chào hỏi một tiếng. Thiếu nữ xấu hổ vì thái độ của hắn, nhìn bạch y nam tử khẽ cúi đầu nói: “Xin lỗi tam công tử, ca hắn bình thường không như vậy.”

“Không sao, không sao…” bạch y nam tử phong thái nho nhã, lắc lắc tay. “Hai vị sao không ở lại Bái Kiếm Sơn Trang chơi vài ngày để tại hạ tận tình chủ nhà.”

Vị bạch y nam tử này chính là tam công tử Lý Trầm Châu nổi tiếng trên giang hồ, thế hệ trẻ tuấn ngạn, chính phái quân tử rất được lòng thiếu nữ. Còn người nam tử áo vải là Diệp Húc, bên cạnh là biểu muội Hạ Thanh, bọn họ xuất thân từ tiểu môn phái không đáng chú ý. Diệp Húc từ nhỏ học võ đã mơ ước một ngày vô địch thiên hạ, đánh bại tất cả các cao thủ võ lâm.


Nhưng từ khi xuất sơn đến nay, đánh trận nào thua trận đó. Hắn không cho rằng là mình yếu, tại đối phương có điều kiện quá tốt mà thôi. Nếu như hắn cũng có được cao cường kiếm pháp, hắn sẽ không thua bất kỳ ai.

Diệp Húc lúc này đã đi xa, Hạ Thanh chỉ có thể cúi đầu xin lỗi, hẹn dịp sau, liền quay đầu đuổi theo biểu ca. Lý Trầm Châu tiếc nuối không thôi, ánh mắt cứ dán vào cặp mông tròn mẩy lúc lắc theo từng bước đi của nàng, nếu được đẩy phía sau thì sướng phải biết.

“Tới đây!” Lý Trầm Châu ngoắc ngón tay.

“Công tử, có thuộc hạ.” một tên nô bộc chạy đến.

Lý Trầm Châu ghé tai nói nhỏ vài câu.

“Vâng!” tên nô bộc gật đầu mạnh, hắn biết công tử muốn gì, chính là nữ nhân kia. Người đời đều chỉ biết Lý Trầm Châu là chính nhân quân tử, ai biết được sau lưng hắn làm nhiều chuyện gian dâm.

Lý Trầm Châu kéo lên nụ cười, tưởng tượng được ép nàng dưới háng khiến hắn lại cứng lên. Không được, phải đi tìm giải quyết. Hắn tới phòng tiểu sư muội nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

“Sư huynh, sao huynh lại đến đây?” tiểu sư muội tỏ ra ngạc nhiên.


Lý Trầm Châu đã tiến sát, ép ngực hắn vào ngực tiểu sư muội, hai tay vòng ôm lấy eo sau đó từ từ trượt xuống bóp mông. Hắn lúc này tưởng tượng đang bóp mông Hạ Thanh, cảm xúc cũng được chỉ là vẫn thấy hơi nhỏ so với cặp mông kia.

“Á! sư huynh không được đâu, bây giờ là ban ngày!” tiểu sư muội đỏ mặt kêu lên.

“Hắc, ban ngày thì sao? ta muốn chơi muội lúc nào thì chơi. Muội dám không ngửa lồn ra cho ta địt.” Lý Trầm Châu cười lên dâm tiện. Nếu có người ngoài nghe được sẽ không thể tin được một vị công tử hào hoa phong nhã lại nói ra những lời này.

Hắn đẩy tiểu sư muội nằm sấp lên bàn, tay nhanh chóng hất váy lên, thấy phía dưới trống không, cười càng tươi: “Còn tưởng chống đối thế nào, từ sớm đã không mặc đồ lót. Đây rõ ràng là chờ ta địt mà.”

“Tại… tại… tại sư huynh nói không cho muội mặc.” tiểu sư muội mặt đỏ bừng ngại ngùng nói.

“Ngoan lắm!” Lý Trầm Châu vừa nói vừa dùng ngón tay tại giữa hai mép lồn cọ xát. “Ư ư ư…” tiểu sư muội rên lên đê mê. Hắn giơ ngón tay đầy dâm thủy lên miệng liếm.
“Mấy ngày trước còn là trinh nữ, bây giờ đã thành dâm nữ.”

“Tất cả cũng tại con cặc của huynh.” tiểu sư muội trách móc.


“Ha ha…” Lý Trầm Châu ngửa mặt cười đắc ý, hai bàn tay bóp mông, lấy thế nhấn ót một cái, con cặc cắm sâu vào tận tử cung. “A!” tiểu sư muội rên lên, cong người.

Lý Trầm Châu bắt đầu thúc, miệng không ngừng phun dâm ngữ:

“Địt chết ngươi cái đồ dâm nữ.”

“Này thì dám câu dẫn ta.”

Mỗi lần nói hắn lại thúc con cặc vào sâu hơn, phát ra tiếng bạch bạch, trong đầu hắn lúc này hiện ra toàn hình ảnh của Hạ Thanh. Tiểu sư muội chỉ biết ôm mép bàn rên rỉ.



Diệp Húc và Hạ Thanh cưỡi ngựa trên một con đường nhỏ vắng vẻ, hai bên rừng cây rậm rạp. Đột nhiên từ hai bên xông ra một đám người mặc đồ đen bịt mặt. Bọn họ kinh hãi ghì cương dừng lại.
“Hí!!!” con ngựa chồm lên hí vang.

“Cướp đây! khôn hồn thì giao hết đồ ra đây.” tên cầm đầu vung đao đe dọa hét lớn.

Diệp Húc hừ lạnh, nhảy xuống ngựa rút kiếm, hắn đường đường là một kiếm khách, há có thể sợ đám giặc cỏ này. Hắn quát lớn: “Tên nào muốn chết thì tới đây.”

Hạ Thanh cũng nhảy xuống ngựa, cầm kiếm thủ thế. Hai bọn họ đều từ nhỏ học võ, cũng xem như nhị lưu cao thủ.

Ánh kiếm lóe lên, bọn cướp xông tới. Diệp Húc và Hạ Thanh võ công không tệ nhưng hai tay khó địch tứ thủ. Hơn nữa đám bịt mặt này võ công lợi hại, không giống bọn giặc cỏ.


Bọn chúng chính là tay sai của Lý Trầm Châu đi giết Diệp Húc cướp Hạ Thanh. Chuyện này bọn chúng thường xuyên làm.

Diệp Húc và Hạ Thanh không ngừng bị dồn ép. Phốc! mũi kiếm đâm vào đùi Diệp Húc, hắn rên lên đau đớn, cắn răng tiếp tục chiến đấu. Xoẹt! Hạ Thanh cũng trúng một kiếm, cắt dọc từ giữa ngực xuống rốn, chưa cắt trúng da thịt nhưng đã xẻ ra áo ngoài của nàng, lộ ra chiếc yếm xanh thêu hình cành liễu.
“A!” nàng kêu lên xấu hổ, hai tay chụp lấy áo che lại. Đám giặc cướp liếm mép cười, công tử muốn mang về còn nguyên nhưng nếu mở ra bóp vài cái chắc công tử không để ý đâu. Dù sao bọn ta cũng là liều mạng, bóp mấy cái không được sao?!

Bọn chúng vây quanh áp sát, Hạ Thanh lui đến mức không lui được nữa, nàng sợ hãi lớn tiếng kêu:

“Cướp cướp… Có ai không? cứu với!”

“Khặc khặc… tiểu cô nương có kêu khàn giọng cũng không ai cứu đâu. Không muốn đau khổ thì tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời để mấy ca ca bóp một chút.”

“Đê tiện!” nàng mắng to.

Bên kia Diệp Húc liên tục bị thương cả người nhuộm đỏ máu. Một tên nhảy lên cầm đao bổ xuống, Diệp Húc tuyệt vọng, mạng ta tuyệt tại đây.

Nhưng đúng vào lúc này một ánh kiếm lóe lên, tên cướp kêu thảm ngã xuống, trước ngực có một lỗ máu. Đám cướp còn lại, cầm đao phòng thủ, quát: “Ai? ra đây!”
“Ha ha… một đám đạo chích.”

Mọi người theo tiếng nói nhìn lên thấy được một vị lão giả tóc hoa râm nằm trên cây tre cong nâng hồ lô rượu uống, nhàn nhã như nằm trên giường, vừa nhìn đã biết vị này khinh công cực cao.

“Ngươi là… Hoa Vân Kiếm Tiên!” một tên sửng sốt kêu lên.

“Biết thì tốt! các ngươi có thể chết minh bạch.” lão vừa nói vừa ngoắc ngón tay, ánh kiếm lóe lên.

“Xin tha mạng, bọn ta là…” bọn cướp kêu lên nhưng đã quá trễ, tất cả đều phải vong mạng.

Diệp Húc nhìn mà ánh mắt sáng ngời, đây chính là lấy khí ngự kiếm trong truyền thuyết, vị tiền bối này thật sự là một kiếm tiên. Hắn vội quỳ gối chắp tay, Hạ Thanh cũng làm tương tự:

“Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối.”

“Chuyện nhỏ mà thôi không cần cám ơn.” Hoa Vân phất phất tay, nhảy xuống cây tre, cây tre liền bật trở lại thẳng đứng.
“Xin tiền bối nhận vãn bối làm đệ tử.” Diệp Húc hưng phấn quá, không có nghĩ nhiều, trực tiếp xin bái sư.

Lão nhìn hai người, ánh mắt khẽ dừng lại ở khe ngực Hạ Thanh, trong lòng lửa nóng, không biết là do rượu hay do dục. Dù vậy không có biểu hiện ra bên ngoài.

“Ta xưa nay không nhận để tự.” lão quay đầu, vận khinh công phiêu nhiên mà đi.

“Tiền bối!” Diệp Húc gọi lớn đuổi theo nhưng được mấy bước thì gục ngã do vết thương chảy máu.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.