Trở về truyện

Vắng Vợ - Chương 9

Vắng Vợ

9 Chương 9

Đúng là có chút cồn vào ai cũng tự tin hẳn, chẳng biết thế nào mà câu chuyện dần dần liên quan đến sex. Chị Bạch Liên nói rằng cũng có những mối quan hệ ngoài chồng mình nhưng chẳng qua chỉ là thỏa mãn một chút gì đó bẳn năng trong người mà thôi.

Tôi chăm chỉ nắng nghe chị nói và đồng cảm rất nhiều có thể nói để một người phụ nữ tâm sự hết những gì trong lòng mình rất là khó.

Bữa cơm dần đi vào cuối thì tôi hỏi:

-Chị này bên trường chị có chủ trương gì lắp đặt phòng máy tính mới hay, thiết bị tin học cho học sinh không chị?

Chị Bạch Liên ửng hồng đôi má mà nói:

-Cũng có chủ trương đó em, thay tất cả máy tính đi, chứ giờ dùng màn hình mỏng hết rồi còn đâu mấy cái màn hình to như cái ti vi nữa. Vừa nhức mắt vừa hiệu quả kém, ví dụ như trường chị thực hành mà đến hai ba đứa học sinh một máy, chẳng làm ăn được gì. Học gọi là cho có!

-Vâng! Em hỏi chị vậy vì em đang làm bên cung cấp thiết bị công nghệ mà, chị cũng biết rồi đấy, thời buổi bây giờ cạnh tranh nhau từng tí một.

-Ừ! Chắc là họp cuối kì này thì sẽ có phương án thôi mà phương án ra xong thì chắc chắn sẽ triển khai sớm để vào kì hai sẽ được máy mới, có gì chị sẽ thông báo với em!


Tôi cảm ơn chị rồi bảo:

-Chắc nhà chị cũng có máy tính rồi đúng không chị?

Chị gật đầu nói:

-Ừ! Nhà chị có rồi, thằng con chị hay chơi game lắm, nói chung chị chẳng quản thằng bé đâu vì chỉ hướng nó thôi, học hành mà có game vào nó cũng tiến bộ chứ cấm đoán là hỏng!

-Dạ đúng rồi đó, hướng cho cháu nó thôi chị. Thế có cần gì về máy tính thì cứ gọi em giúp liền!

Chị Bạch Liên gật đầu rồi chúng tôi về, tôi định trả tiền nhưng chị tranh trả thôi thì mời bữa nào khác vậy. Ăn xong tôi về đến công ty thì cũng vào đầu giờ chiều, tầm này thì khách không nhiều lắm, phải ba rưỡi bốn giờ đổ ra thì mới đông.

Đang nghiên cứu xem mấy hướng đi tiếp cho công ty thì Thanh gõ cửa tôi. Thấy cu cậu có vẻ lóng ruột tôi bảo vào. Vừa ngồi xuống cái ghế Thanh đã nói:

-Anh ơi! Chị Lan bảo nhà trường đồng ý triển khai dự án rồi, quan trọng mình lên dự án cụ thể báo giá, tuy có đấu thầu một chút nhưng gọi là có lấy lệ thôi anh ạ!


-Ừ! Thế em triển khai đi, dẫn theo một hai người bên kĩ thuật qua đó coi cần thi công những cái gì rồi lên kế hoạch cụ thể trình anh nhé!

-Dạ! Em làm liền đây!

-Thế mấy em ấy thực tập sao? Hôm nào anh cũng phải ra quan sát mới được!

Thanh nghe thấy tôi nói thế thì bảo:

-Yến hôm nay tư vấn bán cho khách được khá nhiều đồ, hóa ra con bé cũng hay chơi game anh ạ, gặp đúng mấy thằng vào lắp máy chơi game, con bé như dính vào máu, bán liền được bốn bộ với một đống phụ kiện!

Tôi cười khì khì rồi bảo:

-Được đấy, lưu doanh số cho em ấy nhé, thực tập chỉ có phụ cấp gọi cho có thôi nhưng em nào mà bán được nhiều hàng thì thưởng luôn.


-Dạ ok anh!

Thanh báo tôi xong thì tôi lên mấy kế hoạch lên gặp anh Nghĩa giám đốc trình kế hoạch. Hai anh em ngồi bàn tính thì anh Nghĩa bảo:

-Mình phải đi trước thôi Tùng ạ, để anh chắp mối quan hệ với mấy anh em để quen được nhiều trường càng tốt, địa bàn toàn thành phố có đến cả vài trăm trường cấp một cấp hai cấp ba, mình chỉ cần được hai mươi phần trăm số trường đó thôi là phất lắm rồi em ạ , cả nước đang có chủ trương bổ sung và lắp mới hệ thống giáo dục công nghệ thông tin và tin học đó.

-Vâng! Em chú ý, đang lên kế hoạch đây, đợi em làm với mấy đơn vị trường xem sao!

Anh Nghĩa gật đầu đồng tình thì tôi về phòng. Tiện thể xuống show room và cửa hàng phía ngoài xem mấy em thực tập tư vấn rồi bán hàng thế nào.

Thấy Yến bán được hàng và chú tâm nên có hai ba người có vẻ ganh tị, cả nhân viên cũ và một hai em thực tập.

Tuy không lộ rõ nhưng qua cử chỉ và ánh mắt tôi đoán được phần nào. Mỉm cười trước vẻ đam mê công nghệ của con bé rồi tôi về phòng. Vừa vào thì đã có Hằng gọi cho ôi:

-Anh à! Hôm nay em không về nấu cơm đâu nhé, em mua ít đồ rồi qua nhà bố mẹ, anh về sớm thi qua ăn cơm luôn, em với bố mẹ chờ!

Tôi thì không thích về với bố mẹ ăn cơm lắm vì dù sao hai bố con khắc khẩu không nói chuyện với nhau lâu được, tôi bảo Hằng:

-Thôi em với bố mẹ ăn trước, hôm nay anh hơi nhiều việc anh về muộn chút. Thế ăn xong có về không hay ở bên đó đấy!

-Ở bên đây với mẹ hì hì.. mấy khi được ở với bố mẹ đâu. Anh ăn uống cẩn thận nhé !

-Ừ! Anh biết rồi!


Cúp máy xong thở dài một cái rồi tôi lại phóng qua quán café quen thuộc. Chọn chỗ quen thuộc luôn rồi tôi ngắm nhìn Thùy ở cái điện thoại thứ hai. Đột nhiên Thùy bê cốc café cho tôi rồi bảo:

-Anh Tùng ngắm ai mà chăm chú thế? Ảnh vợ anh à!

Tôi cười rồi nửa đùa nửa thật nói:

-Không! Anh ngắm em đấy!

Thùy ửng đỏ hai gò má mà nói:

-Xì! Em xấu như ma ngắm em làm gì ngắm em vợ anh thấy lại đánh ghen em chết, em không tin đâu, chắc là nhớ vợ quá mang ảnh ra ngắm đúng không! Mà sao anh không về nhà ăn cơm với vợ mà lại đi café tầm này!

-Hì có công chuyện tí nên anh chưa về ấy mà. Không tin anh ngắm em hả? Đây anh cho xem đây này!

Nói xong tôi đưa luôn cái máy cho Thùy, cô bé nhận ra mình bị chụp trộm bẽn lẽn nói:

-Sao mà chụp trộm em thế? Trông em xấu mù mà, ngắm gì vậy anh!

-Em giống người yêu cũ anh thôi nên anh ngắm.

Trả lời như vậy chứ người yêu cũ của tôi thì chẳng có ai giống Thùy cả nhưng nghe câu nói đấy khiến Thùy càng ửng đỏ mặt hơn lên không nói gì nữa mà trả tôi cái điện thoại rồi nói khẽ:

-Xóa ảnh em đi nhé, không vợ anh hiểu nhầm!

Ậm ừ cho qua chuyện rồi tôi lại nhâm nhi café đúng lúc này thì trời lại đổ mưa to, Thùy thấy vậy bảo:

-Hôm nay có cần mượn em áo mưa nữa không đấy?

-Không đâu! Anh mang mà, thôi hôm nay làm một cốc café thôi, không uống ahi cốc nữa đâu.

Nói vậy rồi tôi chuẩn bị về vì trời mưa thế này trời tối rất nhanh. Đang mặc cái áo mưa thì có điện thoại, mở máy ra thì là số của chị Lan tôi cứ nghĩ chị Liên nhưng không phải. Nhấc máy lên thì tiếng chị ồ ồ vì mưa khá to.

-Tùng à! Em có rảnh không qua giúp chị cái máy tính cái, chị gọi cho Thanh không được, không hiểu sao chị không dùng được bàn phím và chuột, tắt đi bật lại mấy lần rồi. Cố qua xem giúp chị cái em nhé, xin lỗi vì đã làm phiền em trước.

-Không sao đâu chị, hiện giờ em cũng chưa về nhà, đợi em chút em qua!

Nói xong tôi qua công ty bảo bên xuất hàng xuất cho tôi mỗi thứ một chiếc rồi trùm áo mưa mà qua nhà chị Lan. Hóa ra nhà chị không xa nhà tôi lắm, cách cũng chỉ hơn hai cây số thôi, nó lại khá gần với ngôi trường chị quản lý.

Mưa khá lạnh nên tôi phóng nhanh qua. Ngôi nhà chị Lan là ngôi nhà ba tầng không lớn lắm nhưng cũng được cho là rộng rãi. Bấm chuông được hai cái thì chị Lan cầm cái ô ra mở cửa cho tôi để tôi dắt xe vào mái hiên cho đỡ ướt.

Vừa cởi được cái áo mưa thì chị Lan đã nói:

-Chị xin lỗi phiền em quá, tối rồi mà còn bắt tội em, mưa gió nữa chứ nhưng mà chị có mấy cái báo cáo để ở máy mà không làm gì được, mai họp hội đồng rồi không có thì chết!

Cười hề hề lau mấy giọt nước mưa còn đọng ở cằm tôi bảo:

-Không sao đâu chị ơi, hôm nay em cũng rảnh mà! Để em xem cho nào, chắc Thanh nó đi với người yêu nó rồi..!

Chị Lan có vẻ hơi bực mình một chút, tôi đoán có lẽ một phần vì cái bài báo cáo một phần vì không được thỏa mãn cái bứt rứt trong người. Phòng khách trong nhà cũng nho nhỏ nhưng được bài trí khá gọn gàng, chị Lan đi trước tôi rồi nói:

-Phòng làm việc của chị đây, em vào xem nhé!

-Vâng em xem thế nào, tiện thể em có mua luôn đồ sẵn, nó mà hỏng rút ra cắm vào là chạy được ngay thôi, mà mưa thế này chị ở mỗi một mình à, hai bé đâu rồi chị?

-À hai đứa nó sang bà ngoại chơi rồi, chị định sang đón nhưng mà mưa quá nên cho hai đứa ở bên đó luôn mai đi học cũng được.

Tôi gật gù rồi vào phòng làm việc, nó khá nhỏ chỉ có bộ máy tính và một cái giường mét sáu ở đó thôi. Bật thử máy tính thì nó vẫn lên, tôi kéo cả máy tính ra xem sao thì hóa ra bị chuột cắn đứt hai sợi dây bàn phím và con chuột.

Bóc cái hộp tôi lắp xong rồi bật thử thì chạy ngon, mỉm cười tôi nói:

-Chuột cắn đứt dây thôi chị, chú ý xem nó có ở trong nhà không thì bắt nó đi nhé, không nó lại cắn tiếp đấy!

-Hì cảm ơn em, thôi xuống dưới nhà uống nước.

Tôi đi theo sau còn chị Lan đi xuống trước, không hiểu sao từ phía sau tôi ngửi được một mùi nước hoa nhẹ nhàng vô cùng, nó tỏa ra từ cái cổ có một ngấn của chị. Là bà mẹ hai con rồi thì thân thể không được như gái mười tám nữa nhưng có một chút gì đó mặn mà khó tả lắm.

Ngồi xuống phòng khách tôi nâng nhẹ tách trà đào chị pha rồi bảo:

-Chị với thằng Thanh quen nhau mà gặp nhau cứ như là không quen ấy nhỉ! Em biết thừa chuyện chị với nó rồi.

Chị Lan giả vờ tảng lơ nói:

-Quen sơ sơ thôi em cũng không phải quá thân thiết đâu, mà sếp cũng chú ý đến đời sống nhân viên gớm nhỉ!

Tôi cười trả lời:

-Nhân viên mà không để ý thì còn để ý ai nữa, mà mưa to quá em đợi ngớt rồi về đây. Mọi thứ ổn rồi nhé!

Chị Lan gật đầu tính bảo trả tiền tôi đồ nhưng tôi bảo chị em còn làm việc lâu dài quan trọng gì mấy đồ lặt vặt.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.