65 Chương 65 Vạn Vũ Đế Vương
Nghe được câu cảm thán của chúng cường giả, Lục Thanh Vân và Lục Thanh Huyền vui đến mức nhảy cẫng lên. Lục Thanh Huyền càng là phấn khích tới nỗi nói lớn “Các người thấy chưa, hắn không hề phế vật!”
Lục Bảo Hành thấy hai nữ nhi bảo bối của mình phản ứng như vậy, liền phất tay ra hiệu hai nàng bình tĩnh, nhưng trong lòng thì cũng đang mừng muốn phát điên. Tiểu tử kia thiên tài như vậy?
Chúng cường giả tại khán đài nghe thấy lời nàng nói thì nhất thời câm nín, bọn hắn cứ ngỡ Lưu Ảnh Trận sai sót, nhưng sau khi xem lại bọn hắn mới biết mình thực sự ngu ngốc tới mức nào.
Chỉ trong chưa đầy ba tuần hương, tên này vậy mà có thể hoàn thành được gần 100 thử thách, cao nhất trong toàn bộ những thí sinh tham dự vòng thi này.
Điều này khiến những cường giả có mặt tại nơi này được một phen kinh ngạc, trước đó bọn hắn đã nhìn thấy chiến lực của tên này, bây giờ không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy sự tài trí của hắn.
Chúng cường giả nhất thời hít một hơi lạnh, tên này chắc chắn không phải phế vật, lại càng không phải thiên tài. Phải gọi là yêu nghiệt!
Tình cảnh này lọt vào mắt của vị Nhị Cung chủ Tuyết Vực Cung, khiến tâm trạng nàng bất giác trở nên vui vẻ. Nàng tự hỏi vì sao lại như vậy? Nhưng rồi không nghĩ nhiều mà lắc đầu, chắc là do hắn càng yêu nghiệt thì cơ hội giải cứu tỷ tỷ càng cao nên nàng thấy vui mà thôi.
Nhưng Tuyết An không hề biết rằng, Tuyết Vực Chung Tình Công đã và đang rung động tới cực hạn mỗi lần nàng chú ý tới hắn. Sợ rằng, nếu cứ tiếp tục, bản thân nàng sẽ rơi vào lưới tình lúc nào không hay.
Trần An Vĩ đương nhiên không biết đang có rất nhiều người vì thành tích của mình mà xôn xao, thậm chí còn có hai tiểu giai nhân đang ra sức nói tốt cho mình. Hắn lúc này đang dồn toàn bộ sự chú ý của mình vào thử thách thứ 100.
Thử thách được đặt ra là…
“Trong vòng 1 nén hương, sáng tạo ra Nguyên Thuật, Thể Thuật hay bất kì loại nào có đẳng cấp đạt Thiên cấp trở lên.”
Trần An Vĩ sau khi nhìn thấy thử thách này, nhất thời lâm vào trầm tư. Thực ra muốn hắn sáng tạo ra một loại Thiên cấp Nguyên Thuật không khó, hắn từng làm trong quá khứ.
Nhưng quan trọng là lúc đó hắn cũng phải tốn thời gian hơn hai nén hương mới có thể dung nhập Hồng Hỏa Nguyên Lực vào Kim Cang Quyền, tạo ra Hỏa Hoảng Quyền và nâng nó lên Thiên cấp Trung phẩm.
Còn bây giờ hắn phải hoàn thành việc đó trong vòng 1 nén hương, đó mới là cái khiến hắn băn khoăn.
Trong lúc Bách Long Hội Tụ đang diễn ra thì cùng lúc đó, tại một vùng tinh không ngay bên ngoài An Nam Tinh Cầu, một tổ hợp một người một thú vô thanh vô tức tiến vào bên trong.
Điều đặc biệt là dường như bọn hắn không hề tỏa ra khí tức nào, khiến quy tắc vũ trụ của An Nam Tinh Cầu không thể phát hiện. Hoặc là nói… chính tinh cầu để bọn hắn đi vào.
Ngay khi vừa tiến vào, dù đang ở giữa Tàng Long Đài, nơi đang diễn ra Bách Long Hội Tụ, nhưng kì lạ là không ai có thể phát hiện ra khí tức của bọn hắn.
Bất quá, nếu có người có thể nhìn thấy, bọn hắn sẽ phát hiện một nam tử tuấn lãng pha chút bất cần cùng đôi mắt hắc bạch phân minh tà mị đang kỵ trên lưng một tôn Tinh Không Long Mã.
Hạ lệnh cho sủng vật của mình tìm chỗ hạ xuống, lúc này hắn mới hứng thú nhìn lấy màn ảnh nơi có Trần An Vĩ và thử thách số 100, khóe miệng khẽ nhếch “Thú vị!”
Không một ai biết, có một vị đại năng đang quan sát bọn hắn. Bất quá, đó là nói Nhân Tộc bình thường, còn người khác thì chưa chắc.
Trần An Vĩ lúc này đang tập trung suy nghĩ nên tạo ra thứ gì thì bất chợt bên tai vang lên giọng nói nãi thanh nãi khí của Ảnh Nhi “Công tử, ta phát hiện có một người giống ngươi vừa xâm nhập vào An Nam Tinh Cầu!”
“Giống ta?” Trần An Vĩ nghe vậy thì không hiểu lắm, giống hắn là giống như thế nào a?
“Là người mang Hệ Thống!” Ảnh Nhi cực kì nghiêm túc mà phun ra từng chữ.
Oành!!!
Lời nói của nàng vừa dứt, Trần An Vĩ liền cảm thấy như sấm chớp đánh bên tai. Hắn cũng là người sở hữu Hệ Thống, đương nhiên biết nó đại biểu cho thứ gì. Không hề nghĩ tới lúc này lại có một tồn tại khác cũng giống như hắn vừa đến.
Bởi vì Ảnh Nhi cũng từng cho hắn biết, những người sở hữu Hệ Thống sẽ phát hiện lẫn nhau, thậm chí “linh trí” của Hệ Thống, chính là những người như Ảnh Nhi nàng còn có thể nói chuyện với nhau.
“Kẻ đến có mục đích gì?” Trần An Vĩ cũng biết tầm quan trọng của việc này, ngưng trọng hỏi.
Ảnh Nhi lắc đầu “Hiện tại vẫn chưa xác định được, nhưng Ảnh Nhi có thể chắc chắn hắn sẽ không làm hại công tử.”
Trần An Vĩ nghe vậy cũng hiểu ý nàng, nếu đã có thể vô thanh vô tức xâm nhập An Nam Tinh Cầu, thậm chí còn có thể tìm đến đúng vị trí hắn đang có mặt, thì chứng tỏ đây là một vị cường giả tối cao thân mang Hệ Thống.
Một người như vậy, nếu thật sự muốn cướp Hệ Thống của hắn, thì đã ra tay từ lâu rồi, thậm chí có khả năng người đó chỉ cần búng tay một cái, tinh cầu này đã tan biến thành cát bụi.
Nếu đã xác định không có gì nguy hiểm, hắn cũng không tiếp tục để ý, mặc dù trong lòng rất tò mò về sự xuất hiện của vị đại năng kia, nhưng chỉ cần không động chạm tới nữ nhân và người thân của hắn, Trần An Vĩ cũng sẽ không để ý làm gì.
“Người không phạm ta, ta không phạm người. Người đã phạm ta, trả ngươi gấp bội.” là nguyên tắc sống của hắn trong cả hai kiếp. Trần An Vĩ không phải loại người nhu nhược chỉ biết mặc cho số phận đưa đẩy.
Hắn có thể mặc kệ ngươi động tới hắn, sỉ nhục hắn, nhưng tuyệt nhiên sẽ không cho phép bất kể ai tổn thương tới những người hắn yêu thương. Cho dù ngươi có là lão thiên xuống, hắn cũng đánh.
Không tiếp tục nói tới, Trần An Vĩ lúc này vẫn phải hoàn thành thử thách thứ 100 này, dù có thất bại hắn vẫn sẽ thử, coi như lấy kinh nghiệm cũng được.
“Được rồi, bắt đầu thôi!” Hít sâu một hơi, hắn bắt đầu kết ấn. Cũng lúc đó, nén hương biểu thị cho thời gian của thử thách cũng bắt đầu cháy.
Sau một hồi suy tới nghĩ lui, hắn quyết định sẽ tự mình sáng tạo ra một môn Hồn Thuật. Trần An Vĩ từng mấy lần muốn tìm mua cho mình một bộ Hồn Thuật, nhưng vẫn luôn không tìm thấy.
Nên bây giờ có cơ hội, hắn muốn tự mình sáng tạo. Dù có là Hoàng cấp cũng được, ít nhất hắn vẫn sẽ có kinh nghiệm cho những lần sau.
“Tiểu tử này được!” Nam tử có đôi mắt hắc bạch phân minh kia, à mà thôi, ta đoán chắc các người cũng đoán được là ai rồi, gọi tên cho nhanh nhé?
Lạc Nam sau khi nhìn thấy Trần An Vĩ vậy mà lại chọn sáng tạo ra một môn Hồn Thuật hoàn toàn mới thì trong lòng liền cho hắn một dấu thích. Bất chấp thời gian hạn hẹp mà đi con đường mới, điểm này hoàn toàn khơi dậy hứng thú của hắn.
“Nếu ngươi đã chọn như vậy, thân là tiền bối như ta cũng không ngại giúp một tay!”
Dứt lời, hắn phất nhẹ tay, một luồng Hồn Lực ẩn chứa các loại văn tự cổ lão vô thanh vô tức mà tiếp cận Trần An Vĩ. Kỳ lạ là, luồng Hồn Lực này cứ thế tiến vào đại não của Trần An Vĩ mà không hề bị Hệ Thống hay Ảnh Nhi ngăn cản, dường như nó cũng được một Hệ Thống khác che giấu chăng?
“Bệ Hạ!” Chợt một giọng nói dịu dàng trầm ấm vang lên, bên cạnh Lạc Nam lập tức xuất hiện một thân ảnh nữ nhân diễm lệ, đầu đội Hậu Miện, thân khoác bạch sắc áo bào, ánh mắt như có như không liếc xéo hắn.
Mà khi nàng xuất hiện, Lạc Nam có chút chột dạ cùng áy náy nói “Hoàng Hậu bảo bối, ta đem Đế Hồn Kinh của gia tộc nàng truyền cho người ngoài, nàng không trách ta chứ?”
Nàng không ai khác chính là Công chúa Hồn Tộc của Việt Long Tinh Cầu, người tu luyện Hậu Hồn Kinh, người vẫn luôn cùng Lạc Nam hắn diệt đi các Hồn Tu khó nhằn. Nàng là Hồn Nguyệt Ánh.
Hồn Nguyệt Ánh nghe hỏi, ánh mắt vẫn liếc hắn một cái, nở nụ cười duyên nhìn hắn, môi thơm hé mở, nàng nói “Thiếp không có ý kiến, thiếp biết chàng vốn có lòng yêu tài mà!”
Chợt lại nhớ ra điều gì, nàng lại hỏi “Tiểu tử này có gì đặc biệt sao? Dù chàng vẫn hay giúp hậu bối, nhưng thiếp chưa bao giờ nhìn thấy chàng hứng thú với ai như vậy?”
Lạc Nam hầu như không suy nghĩ mà trả lời “Tiểu tử này là truyền nhân của tên kia!”
Hồn Nguyệt Ánh nghe vậy thì kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu, nàng cũng biết tên kia mà hắn nói là ai, thở nhẹ một hơi, nàng nói “Tên kia hành tung vô định, vậy mà cũng có ngày thu nhận truyền nhân.”
“Ừm, phải công nhận tiểu tử này cũng được!” Lạc Nam cảm thán một câu nói.
“Giống chàng như đúc!” Hồn Nguyệt Ánh bĩu môi nói, tiểu tử này vậy mà cũng có một dàn mỹ nhân vây quanh giống như tên nam nhân đáng ghét của nàng, hơn nữa dường như tiểu tử kia cũng rất yêu thương những nữ nhân của hắn. Hệt như tên nam nhân này, cả hai đều là ngựa giống!
Lạc Nam nghe vậy chỉ cười cười không nói gì. Quả thật hắn cũng có hứng thủ với tiểu tử này, nên mới truyền Đế Hồn Kinh cho Trần An Vĩ khi chưa hỏi ý kiến nàng.
Bất quá, truyền là một việc, còn hắn có thể lĩnh hội được bao nhiêu, thì đành dựa vào thiên phú của hắn rồi.
Sau khi luồng Hồn Lực kia đi vào đầu Trần An Vĩ, trong đầu hắn lập tức vang lên một âm thanh uy nghiêm mà ngạo nghễ.
“Cửu Thiên Thập Địa
Duy Hồn Độc Tôn
Đại Kiếp Hàng Lâm
Định Hồn Truyền Thế…”
“Duy Hồn? Định Hồn?” Trần An Vĩ sau khi nghe được tiếng ngâm tụng kia, trong đầu đột nhiên nảy ra những danh tự kì lạ khiến hắn mộng bức, chợt hắn nhớ lại vị đại năng kia đang quan sát mình, hắn đứng dậy, hướng về hư không chắp tay hành lễ.
Hắn làm sao có thể không biết là vị đại năng kia đã giúp hắn, à phải là truyền cho hắn một môn Hồn Kỹ chứ. Vậy nên lúc này, dù chưa gặp mặt, Trần An Vĩ cũng muốn cảm tạ người đó.
Bởi vì môn Hồn Kỹ hay còn gọi là Hồn Thuật mà hắn đã nhận được thực sự quá cao thâm. Nó gọi Đế Hồn Kinh, gồm có 12 loại Hồn Kỹ có công dụng riêng biệt cho từng tình huống.
Hiện tại với tu vi Hư Huyễn Trung Kỳ của hắn chỉ có thể lĩnh hội 2 loại đầu tiên, đó là Định Hồn và Nhiếp Hồn. Những loại tiếp theo thậm chí còn cao thâm hơn rất nhiều, đáng tiếc hắn chưa đủ thực lực a.
Thậm chí tiếp nhận Đế Hồn Kinh còn giúp tu vi Hồn Tu của hắn ẩn ẩn có xu hướng thăng tiến.
Nhìn thấy Trần An Vĩ đang tập trung suy nghĩ thì đột nhiên lại đứng dậy hành lễ, chúng cường giả có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh bọn hắn lại bỏ qua. Hẳn là đang muốn cảm tạ bọn hắn vì đã tổ chức Bách Long Hội Tụ đi.
Bọn hắn có thể nghĩ như vậy, nhưng Lục Thanh Vân và Lục Thanh Huyền đương nhiên không nghĩ vậy, các nàng biết hắn có một vị sư phụ thần bí mang tên Ảnh Nhi, chắc hẳn là lúc này sư phụ đang giúp hắn thực hiện thử thách này.
Mấy nữ khác cũng nghĩ như vậy. Dù sao trong một nén hương có thể sáng tạo ra một môn đạt Thiên cấp cũng là một đề bài khó. Các nàng dù biết hắn yêu nghiệt, nhưng muốn sáng tạo ra một Thiên cấp không phải chuyện đơn giản.
Hành động của Trần An Vĩ đương nhiên cũng không qua được mắt của Lạc Nam, hắn gật nhẹ đầu “Không uổng công ta truyền Đế Hồn Kinh cho ngươi!”
Trở lại với Trần An Vĩ, sau khi tiếp nhận được Đế Hồn Kinh, hắn cũng hoàn toàn hiểu huyền cơ bên trong nó. Bằng vào thiên phú của mình, hắn đã thuần thục Định Hồn, hơn nữa, hắn còn kết hợp cả Khống Văn mà mình đang có, tạo ra một môn Hồn Thuật mới, mang tên Khống Hồn.
Khống Hồn là phiên bản nâng cấp của Định Hồn, không chỉ có thể khiến đối thủ bị ngưng trệ trong thoáng chốc, mà còn có thể điều khiển cả linh hồn của hắn.
Mà Thách Trí Cảnh dường như cũng biết thí sinh đã hoàn thiện việc sáng tạo, nó nhanh chóng tạo ra hai tôn khôi lỗi có tu vi Ngũ Tinh Nguyên Vương cảnh, giống y hệt con người, kể cả về phần linh hồn.
Hai tôn khôi lỗi vừa được tạo ra đã lao thẳng về phía Trần An Vĩ, trên nắm tay đã hội tụ Nguyên Lực muốn giáng xuống một quyền.
Không hề nao núng, Trần An Vĩ nhẹ giọng nói một câu “Khống Hồn!”
Ngay lập tức một luồng Hồn Lực từ trong cơ thể hắn tuôn ra, nhắm thẳng vào linh hồn của một tôn khôi lỗi mà oanh tạc.
Khôi lỗi do Thách Trí Cảnh tạo ra dù không phải nhân loại thực thụ, nhưng để cho các thí sinh là Hồn Tu có thể phát huy thế mạnh của mình, các khôi lỗi này vẫn được truyền một ít Hồn Lực, coi như là linh hồn của chúng.
Vì vậy ngay khi Khống Hồn được triển khai, tôn khôi lỗi kia lập tức khựng lại, ngay sau đó lập tức tung một quyền về phía khôi lỗi còn lại. Mà khôi lỗi còn lại cũng như được lập trình trước, cũng hướng về phía tôn khôi lỗi kia mà đấm một quyền.
Bùm!!!
Một tiếng nổ lớn vang lên, chỉ thấy hai tôn khôi lỗi kia đã văng xa trăm dặm, toàn thân vỡ nát, triệt để ngừng hoạt động. Ngay sau đó là âm thanh chúc mừng của Thách Trí Cảnh vang lên. “Hoàn thành thử thách, đánh giá Hồn Thuật: Khống Hồn, đẳng cấp: Thiên cấp Cực phẩm.”
“Hắn còn là Hồn Tu?” Tình cảnh này rơi vào mắt đám người khiến bọn hắn lại kinh ngạc không thôi. Tại Nhật Nguyệt Đại Lục này, hay nói rộng ra là An Nam Tinh Cầu, Hồn Tu cũng không phải quá hiếm.
Nhưng đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy một tiểu tử trẻ tuổi lại là Nguyên Hồn Song Tu, lại còn đạt thành tựu không tồi ở cả hai con đường.
Trần An Vĩ sau khi hoàn thành thử thách, trong lòng kinh khủng không thôi, Đế Hồn Kinh mà hắn nhận được không hổ là Kinh Văn Trấn Tộc của Hồn Tộc – một gia tộc tu Hồn cường đại.
Hắn chỉ mới dựa theo Định Hồn của Đế Hồn Kinh kết hợp với sức mạnh của Khí Văn Chi Lực mà sáng tạo ra Khống Hồn, không nghĩ tới có thể làm được những việc khủng bố như vậy, hắn thậm chí còn chưa kịp ra tay.
Đang lúc suy nghĩ thì chợt một luồng ánh sáng lóe lên bao trùm lấy Trần An Vĩ vào bên trong. Mọi sự quá bất ngờ khiến hắn không kịp phản ứng.
Tới khi hoàn hồn lại thì đã nhìn thấy mình ở trong một khung cảnh hoàn toàn khác biệt. Nó giống như Bát Diện Thạch của hắn, nhưng khung cảnh hùng vĩ và tráng lệ hơn rất nhiều.
Nơi này cũng tồn tại một tôn đại thụ gần giống như Đình Viện Thụ của hắn, cũng có nơi nuôi trồng Linh Thảo, có những loại Linh Thảo hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ, nhưng lại cảm nhận được nó không hề tầm thường.
Càng làm hắn bất ngờ chính là, không khí nơi này cũng có Nguyên Khí, nhưng lại còn có thêm hai loại lực lượng khác hòa trộn vào bên trong, hoàn hảo lại nồng đậm tới cực điểm.
Nếu như có thể so sánh, Bát Diện Thạch của hắn chỉ như một đứa trẻ nếu so sánh với khung cảnh tại nơi này.
Hơn nữa, không hiểu lý do vì sao, ngay khi bước chân vào nơi này, cơ thể hắn vậy mà vô thức hấp thu hai loại khí kia, truyền về Nguyên Hải. Phải biết rằng hắn vẫn bị thiếu mất Nguyên Hải Tâm, Nguyên Hải làm sao có thể hấp thu chúng?
Không chỉ có thế, theo quan sát của hắn, Nguyên Hải không những không bải xích hai loại khí kia, mà nó còn vui mừng khi hấp thu được chúng. Chỉ thấy trong Nguyên Hải lúc này, màu đen huyền ảo ban đầu đã được thay bằng màu đen kịch u ám và màu trắng trong trẻo tươi sáng.
“Hai loại khí này là gì?” Trần An Vĩ tự hỏi.
Ảnh Nhi với kiến thức uyên bác của mình lập tức nói “Đó chính là Tiên Khí và Ma Khí, là hai loại khí hoàn toàn không tồn tại ở vũ trụ của công tử.”
Trần An Vĩ nghe vậy kinh ngạc nhìn nàng, đang định nói gì đó thì bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của nam nhân.
“Nhà của ta đẹp chứ?”
---------------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ, ngày mới tốt lành!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 白蓮花