353 Chương 353 Vạn Vũ Đế Vương
Trần An Vĩ cùng chúng nữ trở về Trần Gia, sau khi trải nghiệm Nguyên Đán Đại Hội, các nàng càng hiểu hơn về phong tục tập quán của phàm nhân, càng trở nên hiếu kì với những lễ hội bình dị chốn phàm nhân này.
Ngay lúc chúng nữ còn oanh oanh yến yến vì cảm giác vừa được trải nghiệm, một khung cảnh lộng lẫy khác liền đập vào mắt các nàng.
Toàn thể Trần Gia dường như đang có sự kiện lớn nào đó, từ trong ra ngoài, từ chính điện tới ngoại viện, khắp nơi trong lãnh thổ Trần Gia đều được trang trí bằng đủ loại vật phẩm trang trí đỏ rực.
Trên khoảng sân rộng lớn giữa chủ điện, một cái bệ đá lớn được bao trùm trong một lớp lụa cùng màu đỏ rực, xung quanh còn được trồng các loại Linh Thảo có hoa, đem lại hương thơm nhàn nhạt thanh mát khắp Trần Gia.
“Phu quân, gia tộc chúng ta sắp có lễ lớn nào đó sao?” Chúng nữ vô thức nhìn nam nhân hỏi.
“Đúng vậy!” Trần An Vĩ cười cười bất quá vẫn chưa giải thích cho các nàng, ngược lại bản thân liền vào trong trước.
Chúng nữ nhìn thấy nam nhân như vậy thì khó hiểu, hắn có bao giờ để các nàng lại mà đi trước như vậy đâu nhỉ?
Bất quá các nàng cũng không nghĩ nhiều mà đi theo hắn.
Chỉ thấy Trần An Vĩ dừng lại ở bệ đá lớn kia, trên tay còn cầm lấy một hộp gỗ đỏ rực, ra vẻ thần bí.
Nhưng khiến các nàng cảm thấy khó hiểu là chỉ nhìn hắn như vậy lại khiến bản thân các nàng vô thức cảm thấy hồi hộp, nhịp tim trở nên dồn dập hơn.
Không để chúng nữ chờ lâu, Trần An Vĩ phất tay ra hiệu, lớp lụa đỏ rực đang bao phủ bên ngoài bệ đá lập tức được kéo xuống, để lộ ra hình dạng thật sự của bệ đá này.
“Phu quân… chàng…” Chúng nữ nhìn thấy thứ bên trong, từng đôi mắt tuyệt mĩ bất giác đỏ hoe, hai tay vô thức che lấy miệng nhỏ.
Chỉ thấy đây là một bức tượng pha lê được điêu khắc vô cùng tinh xảo, có thể nhìn ra được từng người các nàng đang vô cùng vui vẻ đứng cạnh nhau, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc nhìn về một phía.
Tuy hắn không có mặt trong bức tượng, nhưng các nàng có thể khẳng định, cho dù là các nàng trong bức tượng hay chính bản thân các nàng, chỉ có một người duy nhất khiến các nàng có thể nhìn theo bằng ánh mắt hạnh phúc như vậy.
Trần An Vĩ mỉm cười, chậm rãi bước đến trước mặt chúng nữ, quỳ xuống một chân, hướng đến các nàng mở ra hộp gỗ, bên trong là từng chiếc giới chỉ được điêu khắc tinh xảo với đủ mọi kiểu dạng, phù hợp với khí chất của tất cả các nàng.
Hắn tiếp tục lên tiếng “Bảo bối, trong thời gian qua thật sự cảm ơn các nàng đã luôn bên cạnh ta. Tuy rằng trước đó các nàng đã đồng ý gả cho ta, nhưng thân là nam nhân của các nàng, ta vẫn muốn cho các nàng những điều tốt đẹp và hoàn mĩ nhất!”
“Và hôm nay, ta chuẩn bị những thứ này để muốn hỏi các nàng một lần nữa. Các nàng hãy cho ta một cơ hội được ở bên cạnh, bầu bạn và chăm sóc các nàng trọn kiếp này, có được không?”
Cổ Tự Nguyên, Hoàng Quân Dao và Hạ Tuyết đưa mắt nhìn nhau, chẳng hiểu sao trong lòng lại vô thức dâng lên cảm giác ghen tỵ.
Ngoài Thiên Nhi tính cách trong trẻo như trẻ thơ thì không nói, ba nữ ngay lúc này liền nảy sinh ý định rời đi. Bởi lẽ các nàng và hắn chưa từng phát sinh quan hệ gì.
Hoàng Quân Dao thì còn tốt, nàng từng chiến đấu cùng hắn, quan hệ cũng thân thiết hơn hai nữ, Hạ Tuyết đỡ hơn, được hắn cứu thoát từ sự truy sát của Hạ Gia. Nhưng ngoài chuyện đó ra, hai nữ và hắn không thân thiết tới mức có thể thề non hẹn biển như vậy, càng đừng nói tới chuyện tiến xa hơn.
Hai nữ còn như vậy, Cổ Tự Nguyên thậm chí còn không hề có chút liên can nào với nam nhân này, kể từ ngày tìm lại hai tiểu muội của mình, nàng vẫn luôn một mực bế quan ở một góc bên trong Bát Diện Thạch, còn hắn thì liên tục bận bịu, thời gian gặp nhau còn không có lấy gì nảy sinh tình cảm.
Vậy nên các nàng nghĩ bản thân không có lý do gì để ở lại trong khung cảnh này cũng là điều hợp lý.
Nhưng Trần An Vĩ lại không nghĩ như vậy a.
Hắn bản tính tham lam và đầy chiếm hữu, bất kể là ai, chỉ cần bước vào Bát Diện Thạch, hắn đều sẽ không để các nàng thoát. Nhất là khi biết được tình cảnh éo le của các nàng, hắn làm sao có thể làm ngơ?
“Đã gọi chàng một tiếng phu quân, bọn thiếp trọn kiếp này đều là của chàng!” Trong lúc tứ nữ mải suy nghĩ, chúng nữ còn lại đã lên tiếng.
Trần An Vĩ mỉm cười hạnh phúc, vội vàng đứng lên, cẩn thận lấy ra từng chiếc giới chỉ mà bản thân đã tỉ mỉ điêu khắc cho chúng nữ, đeo lên ngón tay áp út của các nàng, nhẹ hôn các nàng một cái.
Nhìn thấy Hoàng Quân Dao mấy nữ đang có ý định rời đi, lại nhìn thấy trong chiếc hộp trên tay Trần An Vĩ vẫn còn bốn chiếc giới chỉ, chúng nữ liền nháy mắt với hắn.
Trần An Vĩ mỉm cười, hắn làm sao để các nàng thoát được chứ.
Chúng nữ hiểu ý liền đứng sang hai bên, để lộ ra tứ nữ vẫn còn ngơ ngác trước tình cảnh diễn ra.
Trần An Vĩ tiến đến trước mặt từng người, đặt lên bàn tay mềm mại của các nàng chiếc giới chỉ phù hợp khí chất của từng người, ôn nhu nói “Ta biết các nàng vẫn còn lưỡng lự, chúng ta quả thực chưa có nhiều thời gian xây dựng tình cảm.”
“Nhưng ta tin rằng thời gian sẽ chứng minh tất cả. Nếu tới lúc đó các nàng vẫn không chấp nhận ta, thì đó là do ta không đủ tốt rồi!”
Tứ nữ đưa mắt nhìn nhau, Thiên Nhi không suy nghĩ nhiều liền giao lại chiếc giới chỉ cho Trần An Vĩ.
Cứ ngỡ nàng sẽ từ chối, nào ngờ thiếu nữ lại nhón chân hôn lên môi hắn, ngây ngô nói “Muốn Thiên Nhi gả cho ngươi cũng được, nhưng mỗi ngày đều phải cho ta ăn đó!”
“Phi!” Chúng nữ nghe vậy gắt một tiếng, dù biết Thiên Nhi ngây ngô nên nói vậy, nhưng các nàng lại vô thức nghĩ tới những chuyện không đứng đắn.
Trần An Vĩ đương nhiên cũng nghĩ như các nàng, nhưng hắn cũng biết Thiên Nhi đang nói tới một loại “ăn” khác, vì vậy nhanh chóng nói “Mỗi ngày đều sẽ cho nàng ăn no!”
“Vậy thì được, đeo cho ta đi!” Thiên Nhi cười khúc khích, đưa tay cho hắn, vô cùng tự nhiên nói.
Trần An Vĩ cũng không chậm trễ, liền đeo chiếc giới chỉ trong tay mình lên ngón áp út của nàng, đồng dạng hôn lên đó một cái.
Cùng lúc đó, Hoàng Quân Dao bị ánh mắt của Nhạc Yên Ngọc và Tiểu Kim lay động, hai nữ một người là tiểu muội nàng chăm sóc từ khi chưa hóa hình, một người lại là bằng hữu không đánh không quen, đều là người thân thiết với nàng.
Bất quá nàng vẫn chưa vội đồng ý, chỉ bình thản lên tiếng “Được, ta sẽ để ngươi chứng minh lời nói của mình!”
Cổ Tự Nguyên dĩ nhiên chẳng cần suy nghĩ nhiều, nàng còn muốn khảo nghiệm chiến lực của nam nhân này, sẽ không dễ dàng chấp nhận hắn khi nào còn chưa đánh bại nàng.
Hạ Tuyết có lẽ là người duy nhất lưỡng lự.
Nghĩ tới những chuyện mà hắn đã làm cho nàng, tin tưởng dù là bất kì thiếu nữ nào cũng sẽ bị rung động, nàng đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng với một người đã quen sống trong khó khăn như nàng, tin tưởng người khác là một chuyện rất khó.
Sau khi nhìn kĩ nam nhân, cuối cùng nàng cũng lên tiếng “Thời gian quen biết ngươi tuy không quá lâu nhưng ta có thể cảm nhận được sự chân thành xuất phát từ tận đáy lòng của ngươi.”
“Cũng nhờ có ngươi mà ta mới có thể có được ngày hôm nay. Điều đó khiến ta rất cảm kích, tuy nhiên…” Hạ Tuyết nhìn hắn, thoáng ngập ngừng một chút rồi lại nói.
“Muốn ta hoàn toàn tin tưởng và giao phó cả cuộc đời cho ngươi, e là sẽ cần một khoảng thời gian. Ngươi bằng lòng chờ ta sao?”
Trần An Vĩ mỉm cười “Dù cho có chờ các nàng tới thiên thu địa lão, ta cũng cam lòng!”
Hạ Tuyết gật đầu, tạm thời nàng sẽ giữ chiếc giới chỉ này của hắn, đợi một thời gian nữa, nếu như hắn không thể chứng minh được lời nói của mình, nàng sẽ hoàn trả lại nó.
Sau khi đưa ra quyết định, các nàng liền ngỏ ý tiến vào Bát Diện Thạch, không tiếp tục quấy rầy hắn cùng chúng nữ.
Trần An Vĩ đương nhiên không phản đối, chừng nào các nàng còn ở trong Bát Diện Thạch, hắn sẽ càng có nhiều cơ hội bồi dưỡng tình cảm với các nàng.
“Phu quân… chàng có phải rất buồn không?” Cảm động qua đi, chúng nữ ánh mắt bất giác nhìn về phía bức tượng mà hắn điêu khắc, vô thức cảm thấy buồn.
Bên trên đó, vị nữ nhân đứng tại trung tâm chính là nữ nhân đã ở bên cạnh hắn trong những ngày đầu tiên, là người đã mở rộng lòng mình, chấp thuận cho các nàng ở bên cạnh hắn.
Hiện tại tung tích của nàng không rõ, tuy hắn vẫn cười tươi như chưa hề có chuyện gì xảy ra nhưng các nàng làm sao có thể không biết trong tim hắn đang rất đau buồn.
Trần An Vĩ nhìn chúng nữ lắc đầu “Ta không buồn, vì ta biết nàng ấy đang đợi ta. Việc ta cần làm hiện tại chính là nâng cao thực lực, chờ ngày có thể đứng tại nơi đó, đón bà cả của các nàng trở về!”
Nhìn nụ cười trên môi nam nhân không có vẻ gì là gượng gạo hay giấu giếm, chúng nữ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thanh nói “Vậy chúng ta cùng cố gắng!”
“Được!” Trần An Vĩ bật cười.
Đúng lúc này, một tiếng nói trầm đục vang lên trong đầu khiến Trần An Vĩ liếc nhìn chúng nữ, khóe môi nhếch lên nụ cười tà “Bảo bối, chúng ta cùng làm chính sự nào!”
Chúng nữ nhìn thấy nụ cười của hắn mà vô thức rùng mình, không phải hắn muốn đấy chứ?
Bộp! Bộp! Bộp!!!
Trong ánh mắt kinh ngạc của chúng nữ, Trần An Vĩ lại vỗ tay, một đoàn nữ tử từ lãnh thổ Trần Gia bước ra, tiến đến bên cạnh chúng nữ làm động tác mời , tỏ ý muốn dẫn các nàng đi.
Chúng nữ khó hiểu nhìn qua nam nhân, như muốn hỏi hắn đang bày tính chuyện gì nữa nha.
Trần An Vĩ mỉm cười trấn an “Bảo bối, ta chờ các nàng a!”
Chúng nữ lúc này mới thả lỏng tinh thần, cùng đoàn người tiến vào bên trong, chuẩn bị cho một đại lễ cực kì quan trọng.
…
An Nam Vĩnh Thế Lịch, ngày 26 tháng 09 năm 2017…
Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt, bởi lẽ toàn thể An Nam Tinh Cầu được trang hoàng lộng lẫy khắp chốn, từ thôn dân của phàm dân cho tới thành trì hoa lệ của tu sĩ.
Tất cả đều mang một màu đỏ rực của ngày đại lễ Tân Hôn.
Đúng vậy, ngày hôm nay chính là ngày tổ chức hôn lễ của vị tân chủ nhân tinh cầu cùng các vị phu nhân.
Tại Vĩnh Thế Chi Lăng, từng thế lực trên từ lớn đến nhỏ trên khắp tinh cầu đứng xếp hàng ngay ngắn, bọn hắn không cần bất kì ai duy trì nhưng vẫn chủ động nhường ra một con đường nối dài từ nơi này cho tới tận Trần Gia.
Mà tại đây, từng vị tuyệt sắc giai nhân trong bộ lễ phục tân nương đỏ rực vô cùng lộng lẫy chậm rãi xuất hiện.
Lục Thanh Huyền, Cổ Tự Ly, Cổ Tự Thư, Hàn Mộng Nhu, Á Huyền Ngân, Hồn Tử Huyên, Trần Yên Nhiên, Tuyết Nhi, Tuyết Mi, Tiểu Kim, Tuyết An, Tuyết Yên, Tuyết Kỳ, Tuyết Ca, Hàn Uyển Dư, Sở Thiên Nhã, Huyết Hương, Thiên Nhiên Tuệ Nghi, Lệ Sương Mỹ, Chu Thanh Di, Long Nhược Thủy, Bạch Băng Thanh, Bạch Phi Linh, Băng Phù Dung, Băng Thục Khuê, Thiên Nhi và Nhạc Yên Ngọc.
Trong từng bộ lễ phục tân nương phù hợp với khí chất của từng người, các nàng như những đóa hoa diễm lệ mà cao quý, chỉ cần có được tình yêu của một trong số các nàng cũng đủ để khiến nam nhân hãnh diện mà dương dương tự đắc.
Nhưng tất cả các nàng đều dành tình cảm cho một người.
Hắn từng là một thiếu niên thiên tài bị người hãm hãi mà trở thành phế vật bị người người cười chê.
Nhưng theo thời gian, tên phế vật trong mắt mọi người dần trở nên cường đại hơn, khôi phục quyền uy thiếu chủ một gia tộc, tiêu diệt kẻ thù truyền kiếp của gia tộc, lấy lại thứ đã mất.
Tinh cầu lâm đại nạn, hắn bá đạo tiêu diệt địch nhân ngoại lai, cung cấp tài nguyên của mình hỗ trợ toàn bộ tinh cầu phát triển, dùng sức một người khôi phục tinh cầu, đem An Nam Tinh Cầu trở về thời kì hoàng kim, thậm chí còn được nó cam nguyện thuần phục.
Dù vậy, đối với người thân và nữ nhân của mình, hắn đều rất trân trọng, thậm chí bảo hộ từng li từng tí, chỉ sợ các nàng bị thương dù chỉ một chút.
Mọi người đã từng nhìn thấy hắn điên cuồng vì Lục Thanh Vân mất tích, điên cuồng vì chúng nữ bị thương. Đủ thấy tình cảm hắn dành cho nữ nhân của mình sâu đậm tới mức nào.
Một nam nhân như vậy, nữ nhân nào mà không muốn gả?
“Nhìn kìa, Tân Lang đến rồi!” Bất chợt lúc này, không biết là ai hô lên, đám động lập tức trở nên hưng phấn.
Grao! Grao! Grao! Grao! Grao! Grao! Grao! Grao! Grao! Grao!!!
Thập Đại Huyễn Long bá đạo gầm rống, Không Long nâng lên ngũ trảo, đem nó và chín tôn Huyễn Long còn lại lập tức dịch chuyển về phía trước, đưa chủ nhân tiến đến Vĩnh Thế Chi Lăng.
Trần An Vĩ trong bộ lễ phục tân lang nhẹ nhàng bước đến bên chúng nữ, đến mạng che mặt cũng chẳng thèm lật đã hôn lên trán các nàng một cái.
“Chàng thật là…” Chúng nữ làu bàu, nhưng hiển nhiên là trong nội tâm các nàng đang rất vui vẻ.
Sau đó, hắn và chúng nữ cùng lúc hướng về phía Trần Vĩnh Long đang đứng, chuẩn bị cử hành hôn lễ.
Grao!!!
Ngay lúc này, Giới Linh của An Nam Tinh Cầu hiện ra, Huyễn Long trong suốt với đôi mắt long lanh ngước nhìn chủ nhân và các vị chủ mẫu, bên cạnh nó là Thập Đại Huyễn Long xếp thành hàng, một bộ vô cùng cung kính.
Huyễn Long Giới Linh lại gầm lên một tiếng, thiên địa nguyên khí trong không gian lập tức hội tụ, viết ra hai dòng chữ như rồng bay phượng múa.
“Chủ nhân đại hôn, thiên địa chúc phúc!”
“Trọn kiếp giai lão, đời đời bền lâu!”
Toàn thể An Nam Tinh Cầu như cuồng nhiệt, đồng loạt gầm vang lời chúc phúc của tinh cầu, âm thầm cảm thấy may mắn vì bản thân đã góp mặt trong một hôn lễ đầy trọng vọng này.
Trần Vĩnh Long cũng là vô cùng tự hào vì tiểu tử nhà mình, nhẹ giọng lên tiếng “Bắt đầu thôi!”
“Nhất bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
Theo từng tiếng hô lớn của Trần Vĩnh Long, hôn lễ của Trần An Vĩ và chúng nữ được cử hành vô cùng suôn sẻ.
Hạnh phúc như vỡ òa, Trần An Vĩ và chúng nữ nắm chặt tay nhau, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn về phương xa.
Cho dù tương lai có khó khắn và thử thách như thế nào, hắn tin rằng chỉ cần có chúng nữ bên cạnh, mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Bà cả a, đợi ta, cho dù Không Nhi có ngăn cản, ta nhất định cũng sẽ đem nàng trở về!!!
----------------
Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!
Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Email cho huynh đài nào muốn spam ta:
Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!
冷私夜 x 江天言