Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 358 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

358 Chương 358 Vạn Vũ Đế Vương

Ở một vùng không gian trắng xóa nào đó, nơi mà Không Gian và Thời Gian cũng không tồn tại, một thân ảnh tuyệt đại phong hoa đang bình thản mà đứng.

Toàn thân nữ nhân này khoác một bộ y phục trắng muốt rộng thùng thình, khí chất lãnh diễm kiêu ngạo phát ra từ tận xương tủy khiến nàng sở hữu một sức hút khó tả mà không có bất kì nam nhân nào có thể cưỡng lại.

Nếu như Trần An Vĩ có mặt tại nơi này, hắn sẽ mừng đến bật khóc, vì nữ nhân ấy, không phải ai xa lạ mà chính là bà cả của hắn – Lục Thanh Vân.

Tuy nói là bình thản, nhưng trong nội tâm của nàng lại đang liên tục dậy sóng, ánh mắt vốn tĩnh lặng nay lại vì những gì đang diễn ra trước mặt mà rung động liên tục, sự khó tin hiện rõ lên trên gương mặt tuyệt mĩ kia.

“Vân Nhi, cẩn thận!”

“Tiểu Vân, nguy hiểm!”

“Vân Nhi, ta sẽ không để nàng chết!”

Từng mảnh không gian nứt vỡ trôi nổi vô định xung quanh nàng, bên trên đó như có một khối Lưu Ảnh Ngọc khổng lồ, liên tục chiếu lại hình ảnh một nam nhân thần bí không từ hiểm cảnh mà cứu mạng nàng.

Với trí thông minh của Lục Thanh Vân, nàng ngay lập tức hiểu ra những mảnh không gian này thực chất là ký ức của nàng, hay nói đúng hơn là ký ức của những lần lịch kiếp.

“Mỗi lần lịch kiếp, bổn tọa đều yêu say đắm một nam nhân đến thế sao?” Lục Thanh Vân tự vấn, nàng khó thể tin tưởng một người lãnh đạm vô cảm với mọi thứ như mình lại có một ngày phát hiện ra bản thân lại yêu một người đến chết đi sống lại. (Ờ… theo đúng nghĩa đen ha… :D)

Dù nàng không thể nhìn rõ nam nhân kia là ai, cũng chẳng hiểu rõ mối quan hệ thực sự giữa hai người là gì, nhưng nàng biết rõ, bản thân trong những dòng ký ức kia thực sự yêu hắn, và hắn cũng thực sự quan tâm tới nàng.

Nếu không đã không có chuyện hắn liên tục nhảy vào hiểm cảnh mà cứu mạng nàng. Thậm chí có những kiếp, hắn vì cứu mạng nàng mà chết.

Có những kiếp hai người phải đối đầu nhau, nhưng cuối cùng hắn lại cố tình nhường nàng một bước, để kiếm trên tay nàng tận diệt sinh mệnh hắn.

Lại có những kiếp, nàng trọng thương, hắn vì không muốn nàng chết đã hủy đi tu vi bản thân, dùng tích lũy cả đời truyền sang cho nàng, cuối cùng ra đi mãi mãi.

Trong tim đột nhiên đau âm ỉ, Lục Thanh Vân nhíu mày, vì sao nàng càng xem tiếp, trái tim lại đau như vậy?

Bất quá với thực lực của một Thời Không Điện Chủ, chút đau đớn nhỏ nhoi này làm sao có thể khiến nàng phân tâm?

Xoẹt…

Một đoạn ký ức khác lại hiện ra trước mặt nàng, bên trong đó là một tình cảnh hết sức hoang tàn.

Thời Không Điện của nàng vốn là một kiện Pháp Bảo vô cùng lợi hại, bên trong đó lại nứt vỡ đến độ không thể phục hồi, thảm hơn chính là trên dưới Thời Không Điện đều là tử thi chất đống, không biết là của địch hay của ta.

“Thời Không Điện Chủ, không ngờ có ngày ngươi lại rơi vào kết cục này!” Bất chợt lúc này, một giọng cười đầy gian tà vang lên khiến Lục Thanh Vân phải chú ý.

Ngay sau đó, nàng nhìn thấy bản thân quỳ một chân trên nền đất, thanh kiếm trong tay đã vỡ nát từ bao giờ, toàn thân đầy rẫy vết thương, sinh cơ dần tiêu thất, tình cảnh vô cùng chật vật.

Xung quanh nàng lúc này cũng đang có không ít nữ nhân khác, có vẻ là các nàng đã cùng nàng chiến đấu tới giây phút này, dù toàn thân mang trọng thương vẫn kiên quyết không gục ngã.

“Các nàng là ai?” Cảm giác quen thuộc và lạ lẫm đan xen khiến Lục Thanh Vân một lần nữa tự hỏi.

Tình cảnh bên trong đoạn ký ức lại tiếp diễn và không ngoại lệ, lần này nàng cũng không thoát khỏi cái chết. Đám người thần bí kia cũng thật “có tâm”, triệt để hủy đi nhục thân, linh hồn cũng phá nát, đến cả một mảnh vụn cũng không còn. Đúng thật là triệt để xóa đi sự tồn tại của nàng và chúng nữ mà!

“Lại là nam nhân đó?” Lục Thanh Vân xem tiếp, phát hiện sau khi đám người kia rời đi, nam nhân thần bí mà nàng đã thấy trong những đoạn ký ức khác liền xuất hiện.

Tình trạng của hắn cũng không khá hơn là bao, toàn thân tứ chi vỡ nát, cơ thể chỉ còn cái đầu là còn nguyên vẹn.

“Vân Nhi… các nàng…” Hắn nhìn đến vị trí mà nàng và chúng nữ vừa bị giết, thê lương gọi.

“Chết rồi mới tới, nam nhân vô dụng như thế, bổn tọa cũng yêu được sao?” Lục Thanh Vân hừ lạnh, nhưng tình cảnh tiếp theo khiến thâm tâm nàng không nhịn được mà đau đớn đến tê tâm liệt phế.

Chỉ thấy tên nam nhân mà nàng vừa chê bai đó gầm lên một tiếng, quyết đoán hạ lệnh “Nguyệt Ảnh Hệ Thống, xóa bỏ sự tồn tại của ta, đem Lục Thanh Vân và các nàng quay trở lại!”

Ngay khi hắn vừa dứt lời, Lục Thanh Vân thậm chí còn có thể nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn xuất hiện bên cạnh, ánh mắt nàng ấy rõ ràng là không nỡ, nhưng hắn kiên quyết như vậy, nàng ấy cũng đành làm theo.

Trong ánh mắt không thể tin tưởng của nàng, một nam nhân bằng xương bằng thịt, vẫn sống sờ sờ trước mặt nàng lại đột nhiên biến mất, nàng và chúng nữ cũng lập tức được đưa trở lại từ Quỷ Môn Quan.

Nhưng nàng có thể phát hiện ra, Lục Thanh Vân và chúng nữ bên trong đó không hề biết nam nhân kia là ai, hay nói đúng hơn, không có bất kì thông tin nào về hắn tồn tại.

Thậm chí nàng hoài nghi rằng nếu bản thân không phải là người xem đoạn ký ức này, nàng liệu có biết đến sự tồn tại của hắn hay không?

Lục Thanh Vân chợt nghĩ tới câu nói của hắn mà nội tâm dậy sóng, tên đó… hắn vừa nói cái gì? Nguyệt Ảnh Hệ Thống? Làm sao một nam nhân như hắn lại sở hữu Hệ Thống cấp bậc đó? Và quan trọng hơn là, hắn vậy mà chấp nhận xóa bỏ sự tồn tại của bản thân để đem các nàng trở về, nam nhân này rốt cuộc yêu các nàng tới mức nào?

Lục Thanh Vân mải suy nghĩ mà không biết rằng từng giọt lệ nóng hổi bất giác lăn dài trên má, thân thể run rẩy không trụ vững, trái tim đau đớn không thở nổi.

“Nam nhân thần bí… ngươi rốt cuộc là ai… bổn tọa vì sao lại đau lòng vì ngươi…” Vô số câu hỏi hiện lên trong đầu Lục Thanh Vân, nàng chỉ kịp thốt lên vài tiếng trước khi mất đi ý thức.

“Tinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ Giải Cứu Công Chúa, nhận được 1 lần sử dụng Trung Phẩm Thiên Địa Truyền Tống Trận, 1 lần triệu hoán Thiên Địa Dị Vật bất kì, 50 vạn Nguyệt Ảnh Tệ.”

Ngay khi vừa rời khỏi lãnh thổ Xích Mao Đại Bằng Sư Tộc, bên tai Trần An Vĩ đã vang lên thanh âm máy móc của Hệ Thống, bên trong không gian cũng xuất hiện phần thưởng.

Trần An Vĩ hứng thú bừng bừng hạ lệnh “Triệu hoán Thiên Địa Dị Vật đi!”

“Tinh! Tiến hành triệu hoán Thiên Địa Dị Vật bất kì, thời gian đếm ngược 1219 giây… 1219… 1218… 1217…” Hệ Thống nhận lệnh ngay lập tức tiến hành triệu hoán.

“Không tồi!” Trần An Vĩ cười cười.

Xích Tiêu ở bên cạnh thấy hắn như vậy cũng chỉ có thể nhìn bằng cặp mắt khó hiểu, tên này chẳng lẽ bế quan lâu ngày sinh ra ngốc nghếch? Cũng không đúng, rõ ràng lúc nãy hắn còn vô cùng bình thường, bố trí Trận Pháp cho chúng nữ rồi còn đưa nàng đến thẳng lãnh thổ Xích Mao Đại Bằng Sư Tộc nữa cơ mà.

“Hắc hắc, nàng phải nhìn thấy gương mặt mình bây giờ a…” Đột nhiên bên tai vang lên tiếng cười của nam nhân, Xích Tiêu liền biết tên này trêu chọc mình, nhất thời hai má đỏ bừng, mắt đẹp trừng trừng nhìn hắn.

“Ta vừa hoàn thành nhiệm vụ, được sư phụ thưởng đồ tốt!” Nhìn thấy vẻ mặt của giai nhân, Trần An Vĩ cười nhẹ, tùy ý nói.

Sau đó cũng không để nàng lên tiếng, hắn lại nói đến sự tồn tại của Ảnh Nhi – người được hắn mượn danh thành vị sư phụ thần bí của chính mình, còn nói thực lực hiện tại và mọi thứ hắn đạt được bây giờ đều do nàng ban tặng.

Tiểu thiên thần ngồi trên vai hắn mà hai má đỏ ửng, ngượng ngùng lẩn đi mất, miệng nhỏ làu bàu “Công tử thật là, lúc nào cũng chỉ thích trêu chọc Ảnh Nhi!”

Xích Tiêu khá kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ lại cũng thấy hợp lý, nàng cũng từng nghe tới quá khứ của nam nhân này, biết hắn từng mang danh phế vật vì bị cướp mất Nguyên Hải, nhưng hiện tại thực lực lại thâm sâu như vậy thì chỉ có thể là gặp được cao nhân hoặc cơ duyên mà thôi.

“Bất quá, tại sao ngươi lại kể những chuyện này với ta?” Xích Tiêu thắc mắc hỏi.

Nàng và hắn không thân cũng chẳng thích, gặp nhau lần này là lần thứ hai, ngoài việc hắn có ơn cứu mạng với nàng ra, mối quan hệ giữa hai người không thân thiết tới mức có thể tò mò chuyện riêng của nhau, càng đừng nói tới việc chủ động kể chuyện như hắn đã làm.

Hắn làm vậy không sợ nàng đi kể hết cho mọi người rằng hắn đang sở hữu lượng tài sản lớn như thế nào sao?

“Như đã nói, ta tin tưởng nàng!” Trần An Vĩ mỉm cười, chân thành nói.

Xích Tiêu kinh ngạc hồi lâu, sau đó liền bật cười. Cũng lại câu nói này, chỉ có bốn chữ mà thôi, nhưng lại khiến thâm tâm chết lặng của nàng một lần nữa được sưởi ấm.

Giữa lúc không một ai tin tưởng nàng, giữa lúc cả gia tộc và phụ thân quay lưng về phía nàng, hắn cường thế xuất hiện, phá tan tầng cuối cùng của Xích Phong Tháp, đến nói với nàng bốn chữ này.

Và lúc này đây, hắn cũng lặp lại với nàng câu nói tương tự.

Chỉ có bốn chữ thôi, nhưng lại khiến nàng cảm thấy mọi cố gắng sinh tồn của mình trước nay đều đáng giá.

“Tiếp theo ngươi định làm gì?”

“Tiếp theo nàng định làm gì?”

Hai người đột nhiên lên tiếng, cùng một câu hỏi chỉ khác chủ ngữ được thốt lên, nhất thời chỉ biết bật cười.

“Nàng nói trước đi!” Trần An Vĩ làm động tác mời, cùng nàng vừa đi vừa nói.

Xích Tiêu khẽ thở dài, bộ dạng khá ảo não “Theo ngươi, ta nên làm gì? Xích Mao Đại Bằng Sư Tộc từng là quê hương của ta, bị chính quê hương phản bội, ta nên làm sao?”

Trần An Vĩ theo bản năng nắm lấy tay ngọc của giai nhân, nhẹ giọng an ủi “Nàng đừng quá đau buồn, nếu không chê, Bát Diện Thạch sẽ luôn chào đón nàng!”

Xích Tiêu lần đầu được nam nhân nắm tay, vốn có chút mất tự nhiên nhưng lại vì lời nói của hắn mà cảm thấy ấm lòng, nàng nhẹ gật đầu.

“Đúng rồi, vậy còn ngươi?” Sau đó liền nhớ ra hắn chưa trả lời câu hỏi của mình, Xích Tiêu bèn lên tiếng.

Trần An Vĩ ngẫm nghĩ một chút, có lẽ nàng đang hỏi về Nguyên Hải của hắn chăng?

Nói tới thì cũng lạ, hắn đã lấy lại Nguyên Hải Tâm từ tay Hàn Vô Lĩnh từ rất lâu về trước, nhưng ngay cả khi đã luyện hóa nó, dung nhập trở lại cơ thể thì Nguyên Hải của hắn vẫn chỉ là một mảnh vỡ nát màu đen huyền ảo.

Đối với hắn chuyện này cũng không quá quan trọng, bởi lẽ có Thiên Địa Quy Nhất Kinh, Trần An Vĩ vốn không cần phải có Nguyên Hải, ngược lại sử dụng trực tiếp lực lượng từ thiên địa.

“Mọi chuyện đành tùy duyên đi!” Trần An Vĩ nhún vai, hắn cũng không rõ lý do vì sao Nguyên Hải của bản thân lại trở nên kì lạ như vậy a.

Xích Tiêu gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi thêm, ngược lại cùng hắn trở về Bát Diện Thạch.

“Tinh! Triệu hoán thành công, chúc mừng ký chủ nhận được Quỷ Ảnh Minh Lôi!”

Vừa tiến vào Bát Diện Thạch, bên tai Trần An Vĩ một lần nữa lại vang lên thanh âm máy móc của Hệ Thống, ngay sau đó một loạt thông tin về loại Dị Lôi mới này liền xuất hiện trong đầu hắn.

“Quỷ Ảnh Minh Lôi – Dị Lôi đứng thứ 16 trên Dị Lôi Bảng thuộc Hỗn Độn Bảng. Là loại Dị Lôi chí âm chí tà, sở hữu năng lực mô phỏng thân pháp của chủ nhân, tạo ra Quỷ Ảnh có thể giúp chủ nhân chiến đấu, đem lại tốc độ mà ngay cả Sát Thủ hay Nhẫn Giả đều thèm muốn.”

“Không tệ, lại thêm một loại Dị Lôi tăng tốc độ, tin tưởng nàng ấy sẽ rất ưa thích!” Trần An Vĩ đọc thông tin của Quỷ Ảnh Minh Lôi, trong đầu vô thức hiện ra hình bóng của Lục Thanh Vân.

Nàng là nữ nhân sở hữu tốc độ nhanh bậc nhất trong số các thê tử của hắn, trùng hợp là trong bốn loại Nguyên Lực Thuộc Tính mà nàng sở hữu, Lôi Hệ Nguyên Lực cũng chính là loại lực lượng chủ tu của nàng.

Lần trước không kịp chia sẻ Kinh Lôi Chiến Giáp với nàng, hiện tại có thêm Quỷ Ảnh Minh Lôi, nhất định khi nào gặp lại, sẽ cùng nàng song tu.

“Bất quá, tại sao bây giờ ta lại có thể nhìn thấy thứ hạng của chúng nó?” Chú ý tới con số 16, Trần An Vĩ thắc mắc hỏi.

“Công tử sắp tiến vào thế giới cao hơn, lượng kiến thức tiếp cận cũng nhiều hơn, dĩ nhiên có thể nhìn thấy thứ hạng của các loại Thiên Địa Dị Vật, ngay cả Hỗn Độn Thuộc Tính cũng có thể quan sát một hai!” Ảnh Nhi ngồi một bên, nhàn nhạt nói.

Trần An Vĩ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lúc này cũng hứng thú kiểm tra một chút các loại Thiên Địa Dị Vật trong cơ thể mình.

“Ồ, vậy mà đến cả Tam Sắc Đan Lôi cũng chỉ đạt thứ hạng 33 trên Dị Lôi Bảng, thua Quỷ Ảnh Minh Lôi tận 17 bậc?”

“Hồng Liên Diệt Hồn Hỏa cũng chỉ đạt được thứ hạng số 26 trên Dị Hỏa Bảng?”

“Băng Hỏa Luân Hồi Diễm và Niết Bàn Sinh Mộc Thủy ngược lại không tồi, thứ hạng 28 và 30.”

“Tuyết Vũ Băng Phong còn trên Băng Hỏa Luân Hồi Diễm một bậc, thứ hạng 27, nhưng xem ra là kẻ tám lạng người nửa cân!”

“Hoàng Quân Dao và Tiểu Kim cũng cực kì khủng bố, một người xếp hạng 19 trên Dị Kim Bảng, một người lại xếp hạng 26 trên Dị Thổ Bảng!”

“Những loại khác thậm chí còn không lọt nổi top 100?”

Trần An Vĩ sau một hồi xem thông tin của những loại Thiên Địa Dị Vật mình từng gặp, cảm thấy bản thân khá may mắn, gặp được nhiều loại Thiên Địa Dị Vật mạnh mẽ thế cơ mà.

Có thể lọt vào top 50 của từng đầu mối trong Hỗn Độn Bảng, chứng tỏ thực lực không hề tầm thường.

“Thế còn Quang Ám Chi Viêm thì sao?” Trần An Vĩ lại lên tiếng, đây là loại Thiên Địa Dị Vật được Ảnh Nhi đánh giá là ở thời kì toàn thịnh, sức mạnh của nó có thể ngang bằng với một Thượng Phẩm Hỗn Độn Thuộc Tính như Băng Hỏa Luân Hồi Diễm.

Dành cho ai không biết và không nhớ, Hỗn Độn Thuộc Tính được chia làm bốn cấp bậc, từ yếu tới mạnh phân biệt gồm Hạ Phẩm tới Cực Phẩm.

Hạ Phẩm Hỗn Độn Thuộc Tính chỉ sở hữu duy nhất 1 loại Nguyên Lực Thuộc Tính, hay còn được biết tới với cái tên Dị Thuộc Tính. Các loại Dị Thuộc Tính có khả năng của thuộc tính khác nhưng chưa thực sự hoàn chỉnh, vẫn được xếp vào phẩm chất này.

Chỉ khi chúng sở hữu hai loại Nguyên Lực Thuộc Tính trở lên mới đạt Trung Phẩm, Thượng Phẩm là ba và Cực Phẩm là bốn loại Nguyên Lực Thuộc Tính.

Trường hợp này cũng áp dụng đối với những loại Nguyên Lực Phi Thuộc Tính như Thời Không Chi Lực hay Huyết Lực hoặc Độc Lực.

Ảnh Nhi nhanh chóng trả lời “Quang Ám Chi Viêm chỉ là một hình thái chưa hoàn chỉnh của một loại Hỗn Độn Thuộc Tính, vậy nên nó không được xếp loại. Chỉ khi nào nó hoàn toàn khôi phục toàn tịnh, thứ hạng của nó sẽ lập tức được hiển thị.

Trần An Vĩ gật đầu, cũng không quá để tâm tới.

Đối với hắn, thứ hạng của các loại Thiên Địa Dị Vật trên Hỗn Độn Bảng chẳng qua cũng chỉ là sự đánh giá chủ quan của con người, muốn biết chúng thực sự mạnh hay yếu, cần phải có thực chiến và trí tuệ của người sử dụng mới có thể phát huy hết được tiềm năng của chúng.

Bất quá hắn rất mong chờ hình thái ở thời kì toàn thịnh của Quang Ám Chi Viêm nha!

“Hương Nhi bảo bối, nàng lại đây!” Sau khi nhận được Quỷ Ảnh Minh Lôi, tìm hiểu một chút thông tin về thứ hạng của các loại Thiên Địa Dị Vật, Trần An Vĩ lại hướng về phía một nữ nhân đang chăm chú chọn lọc Linh Thảo, lên tiếng gọi.

“Phu quân, chúng ta sẽ tới Kim Linh Hoàng Triều sao?” Huyết Hương hiểu ý liền hứng thú hỏi.

Trần An Vĩ xoa đầu nàng, mỉm cười trêu chọc “Như ý nguyện của nàng rồi nha!”

“Hứ, chàng được lợi còn khoe mẽ!” Huyết Hương phồng má bĩu môi, làu bàu.

“Hắc hắc, có các nàng là may mắn nhất rồi!” Trần An Vĩ bật cười.

“Xem như chàng biết ăn nói!” Huyết Hương cười vui vẻ, khoác tay hắn rời khỏi Bát Diện Thạch.

Phu thê hai người không chậm trễ liền trực chỉ Kim Linh Hoàng Triều…

----------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.