Trở về truyện

Vạn Vũ Đế Vương - Chương 347 Vạn Vũ Đế Vương

Vạn Vũ Đế Vương

347 Chương 347 Vạn Vũ Đế Vương

“Phù… giờ thiếp mới hiểu vì sao các tỷ muội lại bị chàng làm cho mê mệt…” Bạch Băng Thanh thở hổn hển nhìn nam nhân đang nằm trên ngọc thể mình, hai tay ôm cổ hắn thủ thỉ.

Trần An Vĩ nhẹ hôn lên cần cổ trắng nõn của giai nhân, rồi lại không nhịn được mà tiến dần xuống phía dưới, tiểu huynh đệ vừa mới xuất ra bên trong cơ thể nàng, đã lập tức trở nên cứng ngắc.

Bạch Băng Thanh thoáng hoảng hốt, rên nhẹ một tiếng “Ưm… tha cho thiếp… tỷ tỷ còn đang đợi chàng kia…”

Trần An Vĩ cười cười, lúc này mới rút tiểu huynh đệ ra khỏi người nàng, vươn tay ôm lấy ngọc thể trắng nõn của Long Nhược Thủy từ phía sau, tham lam hít lấy mùi hương thanh mát của thân thể nữ nhân.

“Ưm…” Cảm nhận nhịp thở nóng hổi của nam nhân, Long Nhược Thủy hạ thân nhanh chóng rỉ nước.

Nàng đã sớm động tình từ ban đầu, nhìn thấy nam nhân và muội muội ân ái liên miên, u cốc đã trống rỗng không chịu nổi, hiện tại còn được nam nhân ôm lấy, toàn thân nàng như mềm nhũn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Trần An Vĩ cắn nhẹ vành tai mỏng của nàng, hai tay hư hỏng bắt lấy hai bên gò bông đào của nàng mà xoa nắn, biến chúng nó thành muôn hình vạn trạng, sau đó lại tiến xuống địa phương thần thánh kia mà trêu chọc.

“Tiểu Vĩ… thiếp muốn…” Long Nhược Thủy bị hắn trêu chọc liền nỉ non, u cốc đã ướt đẫm.

Trần An Vĩ đặt nàng nằm xuống, tiểu huynh đệ khẽ miết dọc theo cửa nhục động, tạo ra khoái cảm khiến giai nhân cắn môi rên rỉ.

“Ưm… đừng trêu chọc thiếp nữa mà…” Long Nhược Thủy nỉ non, hạ thân uốn éo theo từng động tác của nam nhân, cặp đùi thon đã ôm chặt eo của hắn, một bộ hận không thể cùng hắn hòa nhập ngay lập tức.

Trần An Vĩ cũng không chịu nổi, tiểu huynh đệ được thánh thủy từ u cốc của nàng bôi trơn, nó dễ dàng tiến vào bên trong nhục động, thẳng một đường cho tới khi chạm vào lớp mảng mong manh nhưng quý giá của người con gái.

“Ưm… chậm thôi nhé, thiếp muốn cảm nhận nỗi đau đầy hạnh phúc này…” Long Nhược Thủy cũng cảm nhận được nó, ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn hắn, khẽ nỉ non.

Trần An Vĩ yêu thương không thôi, hạ thân dần tiến sâu hơn, đồng thời hắn cũng tiếp tục phần việc của mình ở phía trên, tận lực giúp nàng xua đi đau đớn.

Ót!

Một tiếng va chạm da thịt đầy ái muội vang lên, máu đào từ u cốc rỉ ra đọng lại thành một vũng nhỏ trên giường nệm.

“Ưm… nó vào hết rồi… của chàng to quá…” Long Nhược Thủy khẽ nhíu chân mày, lần đầu phá thân khiến nàng đau đớn nhưng trong lòng lại vô cùng hạnh phúc, nàng đã hoàn toàn hòa nhập với nam nhân này.

Ngắm nhìn nam nhân vẫn đang cố kiềm nén vì mình, Long Nhược Thủy ánh mắt nhu tình thủ thỉ “Động đi chàng, thiếp không đau nữa!”

Trần An Vĩ không vì giai nhân cho phép mà vội vàng, ngược lại hắn vẫn tiếp tục giúp Long Nhược Thủy xua tan đi đau đớn, mãi cho tới khi cảm nhận được cơ thể nàng đòi hỏi, hắn mới bắt đầu chuyển động.

Bạch… bạch… bạch…

Trần An Vĩ di chuyển chậm rãi bên trong nhục động, từng cú nhấp đều được hắn rút ra gần hết rồi lại đâm vào lút cán, từng vách thịt mềm của giai nhân nhờ đó cũng bao trọn lấy tiểu huynh đệ của hắn, đem lại cảm giác thư sướng khó tả cho cả hai người.

“Ưm… nó cứng quá… làm thiếp sướng…” Long Nhược Thủy rên rỉ nỉ non, hạ thân uốn éo theo từng nhịp nhấp của nam nhân, đôi đùi thon vẫn ôm chặt eo của hắn không muốn rời.

Trần An Vĩ vừa cảm nhận xúc cảm sướng khoái bên trong nhục động, vừa chiếm đoạt lấy đôi môi của giai nhân, tiếng rên ư ử của nàng và cảm giác thành tựu khiến động tác của hắn càng mạnh mẽ hơn.

“Ưm… Tiểu Vĩ… mạnh lên nữa…” Long Nhược Thủy đã quen với nhịp độ ban đầu, cơ thể bắt đầu đỏi hỏi nhiều hơn.

Phạch! Phạch! Phạch!!!

Không đợi nàng dứt câu, Trần An Vĩ đã vươn người ngồi dậy, hai tay bắt lấy vòng eo con kiến của nàng, hạ thân tăng tốc.

“Ưm… a… ưm… ưm…” Long Nhược Thủy đầu óc trở nên trống rỗng, linh hồn như lênh đênh trên đại dương, miệng nhỏ chỉ còn biết rên rỉ theo bản năng.

“Bảo bối, chúng ta đổi tư thế!” Trần An Vĩ nhấp thêm vài chục cái nữa, đem u cốc của nàng cầy cấy cho nước nôi lênh láng, lúc này mới lên tiếng.

Long Nhược Thủy còn chưa hiểu ý của hắn, đã thấy nam nhân ra hiệu cho nàng xoay người, chổng mông lên, hắn còn chu đáo lấy một cái gối đặt dưới đầu gối của nàng.

Tuy rằng tu sĩ không dễ bị bầm tím hay mệt mỏi, nhưng nhìn thấy hành động nhỏ này của hắn, Long Nhược Thủy liền biết nàng chọn đúng người rồi!

“Ưm… sướng…” Phía sau chợt truyền đến xúc cảm ấm nóng, Long Nhược Thủy mới phát hiện hắn đã tiến vào bên trong nàng từ đằng sau, cảm giác lần này hoàn toàn khác biệt so với lần trước.

Phạch! Phạch! Phạch!!!

Ôm lấy vòng eo của giai nhân, Trần An Vĩ tiếp tục gia tăng tốc độ, tiểu huynh đệ tiến vào rút ra liên hồi, xúc cảm truyền đến liên tục đưa Long Nhược Thủy lên đến tận mây xanh, linh hồn như xuất khiếu.

“Ưm… sướng quá… chàng vào theo kiểu này… cảm giác khác quá…” Long Nhược Thủy oằn mình rên rỉ, u cốc vì chịu kích thích mới lạ mà bắt đầu co giật.

“Nàng cũng tuyệt lắm bảo bối!” Trần An Vĩ cắn nhẹ vành tai của nàng, hôn lên xương cánh bướm của nàng, rồi lại hôn dọc theo sống lưng, từng tấc da thịt trên cơ thể nàng hắn đều lưu lại dấu vết đỏ chót.

“Ưm… Tiểu Vĩ… ra cùng thiếp… thiếp sắp ra rồi…” Long Nhược Thủy toàn thân run rẩy, nàng cảm nhận được bên trong cơ thể có thứ gì đó sắp tràn ra, miệng nhỏ van nài.

Trần An Vĩ gia tăng tốc độ, thúc từng cú chốt hạ.

“Ưm… á…”

Theo tiếng rên dài của giai nhân và tiếng va chạm da thịt nhỏ dần, một dòng sinh mệnh trắng đục nhầy nhụa được bắn vào tận cùng hoa tâm của người con gái, hòa cùng dịch thủy ngọt lịm từ bên trong nàng, hóa thành một hỗn hợp đậm vị ái tình.

Trần An Vĩ nhẹ rút côn thịt ra khỏi cơ thể Long Nhược Thủy, hôn lên mái tóc trắng xanh đặc biệt của nàng, rồi lại ôm lấy ngọc thể của Bạch Băng Thanh, đồng dạng hôn lên mái tóc của nàng.

“Bảo bối…” Nhìn hai cỗ ngọc thể mình ôm trong lòng, Trần An Vĩ khẽ thủ thỉ.

Hai nữ còn chưa kịp trả lời đã bị hắn đặt nằm đè lên nhau, Long Nhược Thủy nằm bên trên, Bạch Băng Thanh lại nằm phía dưới, côn thịt nhằm ngay chính giữa hai u cốc mà tiến tới.

“Ưm…” Hai nữ đồng loạt rùng mình rên rỉ, tuy thanh hung khí kia của hắn không trực tiếp tiến vào bên trong các nàng, nhưng lại khiến các nàng cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt.

Trần An Vĩ càng được đà nhấp thêm vài lần ở tư thế đó, sau đó lại tiến vào bên trong nhục động của tỷ tỷ Long Nhược Thủy, nhấp vài chục lần rồi lại rút ra, tiến vào bên trong u cốc của muội muội Bạch Băng Thanh, nhấp vài chục lần.

Luân phiên hơn chục lần như vậy, hai nữ rốt cuộc chịu không nổi mà rên dài một tiếng, âm tinh từ hai u cốc bắn ra ướt đẫm cả hạ thân hai tỷ muội, mà Trần An Vĩ cũng không kiềm nén, để dương tinh của mình bắn đầy lên ngọc thể của hai nữ.

Ngắm nhìn hai nữ như vũng bùn nhão đang thở hổn hển nhìn mình, Trần An Vĩ thương xót dùng Thanh Thủy Nguyên Lực tẩy rửa dịch thủy nhầy nhụa trên cơ thể các nàng, sau đó đặt các nàng xuống giường nệm, kéo chăn đắp lên cho các nàng.

“Tiểu Vĩ… chàng nhanh cùng Dung Nhi đi… nàng đang đợi…” Trần An Vĩ hôn lên trán Bạch Băng Thanh, nghe được nàng lẩm bẩm trong lúc thiu thiu ngủ thì bật cười.

Hôn lên trán Long Nhược Thủy một cái, Trần An Vĩ mới thoải mái rời đi.

Trong lúc Trần An Vĩ ân ái cùng cặp lưỡng long song sinh, một nữ nhân khác vừa ngượng ngùng vừa dỗi hờn ngồi trong một căn đình viện trên Đình Viện Thụ.

Trong thời gian qua, cảm thấy chúng nữ ở trong Bát Diện Thạch của mình đã lâu nhưng vẫn chưa có đình viện của riêng mình, Trần An Vĩ cảm thấy thiệt thòi cho các nàng nên đã để các nàng tự lựa chọn, bản thân hắn lại đi theo cùng với mục đích ngắm nhìn những bông hoa của mình.

Trong đó, Thiên Nhiên Tuệ Nghi lựa chọn cho mình một căn đình viện có tầm nhìn hướng ra Linh Thảo Điền, xung quanh được trồng các loại Linh Thảo có hoa để trang trí, đồng thời đây cũng là một trong những vị trí hội tụ Mộc Hệ và Thổ Hệ Nguyên Lực mạnh mẽ nhất trong Bát Diện Thạch.

Nàng đặt tên cho nó là Vạn Thảo Điện.

Long Nhược Thủy và Bạch Băng Thanh lựa chọn cho mình một căn đình viện có cấu trúc gồm hai ngôi nhà nhỏ hơn giống hệt nhau gồm những hoa văn có đường nét giống vảy lân của rồng, chúng nó cũng là nơi hội tụ Băng Hệ và Thủy Hệ Nguyên Lực mạnh mẽ phù hợp với các nàng.

Căn đình viện này được các nàng đặt với cái tên Thủy Hàn Song Long Điện.

Băng Thục Khuê cũng có riêng cho mình một căn đình viện có cấu trúc giống như một tôn phượng hoàng đang dùng đôi cánh rộng lớn của mình che chở cho đàn con, đặt tên là Phượng Vĩ Điện.

Băng Phù Dung lại chọn lấy một tòa đình viện có màu trắng của tuyết, xung quanh thậm chí còn có tuyết rơi phù đầy một bên cành của Đình Viện Thụ, đặt tên là Tuyết Vĩ Điện.

Mà Bạch Phi Linh nàng cũng lựa chọn được một căn đình viện phù hợp với hướng tu luyện của mình.

Chỉ thấy nó là một căn đình viện mang màu trắng xanh của băng giá, xung quanh là từng hình nộm bằng băng như những hộ vệ trung thành bảo vệ cho chủ nhân của nó.

Nó được thiết kế phù hợp với những tu sĩ theo chức nghiệp Khôi Lỗi Sư, vậy nên việc sở hữu những hình nộm bằng băng này là điều bình thường. Vì thế mà được nàng đặt cho cái tên là Khôi Vĩ Điện.

Nhớ lại chuyện vừa xảy ra mà Bạch Phi Linh thần sắc càng thêm ngượng ngùng, hai vành tai nhỏ nhắn đỏ ửng cho thấy nội tâm dậy sóng của nàng.

Nàng vốn đang luyện chế Khôi Lỗi trên đỉnh núi băng hàn cùng với mẫu thân và đại di, hai người đang nói chuyện về nam nhân đáng ghét kia, bất chợt đại di lại hỏi nàng cảm thấy hắn như thế nào?

Nàng ngượng ngùng trả lời, nếu hai người có ý muốn gả cho hắn, thì nàng cũng muốn theo cùng.

Dù nói vậy nhưng mà đó là lời nói nàng chỉ dám nói với mẫu thân và đại di mà thôi, chẳng ngờ nam nhân kia vậy mà đã nghe hết tất cả, còn vô sỉ mà chiếm tiện nghi của nàng.

Vì hờn dỗi và ngượng ngùng mà ngay cả khi bước vào đình viện của mình, Bạch Phi Linh cùng chẳng để tâm tới việc mình đang trong tình trạng toàn thân không mảnh vải.

“Đại di thật là, tại sao lại thông đồng với tên đó để gạt ta?” Bạch Phi Linh làu bàu, trong đầu vô thức nhớ lại thân thể rắn rỏi cường tráng cùng thanh hung khí cứng rắn của hắn mà vô thức đỏ mặt.

“Phi! Sao ta lại nghĩ tới nó chứ?” Bạch Phi Linh ôm mặt, nhưng chợt phát hiện ra điều gì kì lạ.

Trước mặt nàng chợt xuất hiện thân ảnh quen thuộc của nam nhân kia, hắn vẫn để lộ thân thể cường tráng của mình, từng múi cơ rắn rỏi nằm trên cơ thể cân đối, phía dưới là thanh hung khí ngạo nghễ ngẩng cao đầu, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn nàng.

“Ngươi…” Khi nàng nhận ra đây không phải ảo ảnh hay nhìn nhầm, thì mọi chuyện đã quá muộn.

“Bảo bối, nàng định chạy sao?” Thanh âm dịu dàng đầy dụ hoặc vang lên bên tai khiến Bạch Phi Linh rùng mình, thân ảnh nam nhân thoáng chốc đã đến bên cạnh nàng, vòng eo nhỏ nhắn bị ôm lấy.

Nàng muốn thuận theo hắn nhưng một tia lý trí kịp trấn tĩnh bản thân, tay nhỏ khẽ đẩy hắn, mắt phượng trợn tròn, hờn dỗi làu bàu “Bảo bối gì mà bảo bối, ai ngươi cũng gọi là bảo bối!”

“Bởi vì các nàng đều là sinh mạng của ta!” Trần An Vĩ nhìn thiếu nữ hờn dỗi trong lòng, cắn nhẹ vành tai của nàng thủ thỉ.

“Đừng… ta… không cho ngươi…” Bạch Phi Linh bị hành động của hắn làm cho rung động, u cốc bắt đầu rỉ ra chất mật dịu ngọt, yếu ớt kháng cự.

Trần An Vĩ cười tà, nhắm thẳng đôi môi tuyệt mĩ của nàng mà hôn xuống, đôi tay hư hỏng chia nhau ra lướt đi trên từng tấc da thịt của giai nhân, tìm tới hai bộ vị mẫn cảm nhất của người con gái mà trêu chọc.

“Ưm…” Bạch Phi Linh rên rỉ trong họng, cơ thể mềm nhũn tựa vào lồng ngực của nam nhân, để mặc nam nhân bày bố.

Trần An Vĩ tinh nghịch đút hai ngón tay vào bên trong u cốc của nàng, nhẹ nhàng ma sát, thỉnh thoảng lại móc lên trêu chọc thành vách bên trong nhục động, đôi lúc lại gia tăng tốc độ, bên trên vừa cắn mút vừa xoa nắn đôi gò bông đào của giai nhân, đưa nàng đến với đủ mọi cung bậc cảm xúc thăng hoa.

“Ưm… á… đừng mà…” Bạch Phi Linh rên dài một tiếng, nhục động co giật liên tục, một dòng âm tinh bắn ra ướt đẫm cả tay hắn đánh dấu lần đầu thất thân của nàng.

“Bảo bối, nàng mẫn cảm quá!” Trần An Vĩ cười cười nhìn ngọc thể trần trụi trong vòng tay mình, không nhịn được lại tiếp tục ngậm lấy một bên bầu ngực căng tràn sức sống của giai nhân, nhẹ nhàng nhấm mút.

“Ưm… đừng…” Bạch Phi Linh cắn môi rên rỉ, cơ thể nàng đang càng lúc càng nóng rực theo từng động tác của nam nhân, hạ thân thì trống rỗng luôn đòi hỏi một thứ gì đó.

Mắt đẹp nhìn thấy tiểu huynh đệ cứng rắn của hắn vẫn liên tục cạ vào bắp đùi của mình, Bạch Phi Linh hừ nhẹ một tiếng, tay ngọc vậy mà chủ động bắt lấy nó, bóp nhẹ.

Hít!

Xúc cảm mềm mại từ tay nàng truyền tới khiến Trần An Vĩ không nhịn được mút mạnh một cái khiến giai nhân rên bật lên.

Bạch Phi Linh như trả đũa, động tác phía dưới càng mạnh dạn hơn, lúc thì vuốt ve thân côn thịt, lúc thì bắt lấy hai hòn long căn mà xoa nắn, lúc thì đè nó lên bắp đùi non của mình mà ma sát.

“Bảo bối… nàng đang trêu đùa với lửa…” Trần An Vĩ hô hấp dần trở nên nặng nề, hành động của nàng như một liều thuốc cực mạnh khiến hắn chỉ muốn đè nàng dưới thân mà yêu lấy.

“Hứ… đã làm tới bước này rồi…” Bạch Phi Linh hờn dỗi nói, một bộ như thể hắn không hiểu ý nàng.

Trần An Vĩ không còn tâm trí trả lời nàng, hắn gầm nhẹ một tiếng rồi bế nàng theo kiểu công chúa đặt lên giường nệm, thân thể cường tráng đè ép lên ngọc thể trần trụi, nhục côn đặt trước cửa nhục động, nhẹ nhàng ma sát.

“Ưm… vào đi chàng… thiếp sẵn sàng rồi…” Bạch Phi Linh ôm cổ hắn, cắn môi nỉ non.

Trần An Vĩ yêu thương hôn lên môi nàng, nhục côn nhắm chuẩn một đường mà đâm tới.

Ót!

Một tiếng nhóp nhép dâm mị khẽ vang lên, một dòng máu đào đỏ tươi chảy dọc theo thân côn đọng lại thành một vùng nhỏ trên giường nệm.

“Bảo bối… nàng khít quá… làm ta sướng lắm…” Trần An Vĩ hít sâu một hơi, chỉ mới vừa tiến vào nhưng cảm giác sướng khoái đã truyền đến khiến hắn xém chút không kiềm chế được mà chuyển động ngay.

Nhưng hắn biết nữ nhân các nàng khi lần đầu làm chuyện ấy đều rất đau đớn, vì thế nên lúc nào ân ái cùng chúng nữ, hắn đều dành ra một khoảng thời gian giúp các nàng thấy thoải mái hơn.

Lần này cũng vậy, dù u cốc của nàng chật khít, các vách thịt mềm liên tục co bóp khiến tiểu huynh đệ của hắn liên tục kháng cự muốn di chuyển, nhưng Trần An Vĩ vẫn dừng lại, dùng tay và miệng nhấm mút từng tấc da thịt trên cơ thể nàng, khiến Bạch Phi Linh xua tan đi đau đớn.

Bạch Phi Linh trong lòng hạnh phúc, bỏ qua đau đớn của bản thân, vòng eo nhẹ uống éo, nàng muốn nam nhân được hưởng thụ cơ thể nàng một cách trọn vẹn, vì thế liền thủ thỉ “Động đi chàng, thiếp muốn cảm nhận cảm giác này!”

Trần An Vĩ thương xót hôn lên trán nàng, hạ thân dần chuyển động.

“Tiểu Vĩ… chỉ cần chàng vẫn cần thiếp, thiếp sẽ luôn ở đây!” Ánh mắt đầy nhu tình nhìn nam nhân vẫn đang ra vào bên trong mình, khẽ lẩm bẩm.

Nàng không mong cầu bản thân có thể ở bên cạnh hắn, nhưng bất kì khi nào hắn cần nàng, nàng đều sẽ ở bên, giúp hắn xua tan mệt mỏi của cuộc đời.

Trần An Vĩ ngẩng đầu ngắm nhìn vị thiếu nữ nay đã có chút phong vận thành thục của thiếu phụ, khẽ mỉm cười nói “Ta luôn cần nàng, cần tất cả các nàng!”

“Yêu thiếp!” Bạch Phi Linh tình cảm dâng trào, nàng ôm cổ hắn, nhẹ giọng nỉ non, môi thơm dâng hiến.

Trần An Vĩ hôn lên đôi môi mọng, nhẹ nhàng nhấm mút từng hương tân ngọc dịch bên trong khoang miệng nhỏ, hạ thân bắt đầu gia tăng tốc độ.

Chẳng mấy chốc, một trận rung lắc đầy sắc xuân phủ khắp Khôi Vĩ Điện, khiến chúng nữ âm thầm gắt một tiếng…

------------

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ!

Nếu có đạo hữu nào giàu lòng hảo tâm muốn ủng hộ tại hạ, thì ta rất cảm ơn a! Đây là thông tin của ta:

NGÂN HÀNG MB BANK

Số TK: 0355884984

Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành

Email cho huynh đài nào muốn spam ta:

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các vị! Hope you guys enjoy it!

冷私夜 x 江天言

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.